Vừa về tới phòng bao, Vương Thiên Bích không kịp khép cửa đã vội vàng túm lấy Triệu Uyển Nhu, nhìn ngang ngó dọc thêm mấy lần nữa. Khi nhìn thấy những đốm màu đỏ trên ống tay áo của Triệu Uyển Nhu, mắt của Vương Thiên Bích đỏ lên. Giọng cô nàng nghẹn ngào:
- Triệu Uyển Nhu, cậu là đồ ngốc à? Cho dù cái thằng Vạn Gia Bảo đó có nói khó nghe cỡ nào thì cậu cũng đâu cần liều lĩnh như vậy? Bọn chúng có đến mười mấy đứa, cậu xông vào như thế, để bị thương đến đổ m.á.u thế này, tôi làm sao mà ăn nói với anh hai và mẹ của cậu đây hả?
Triệu Uyển Nhu ngơ ngác. Cô bị thương khi nào vậy? Cô đổ m.á.u khi nào? Vương Thiên Bích lại tiếp tục bù lu bù loa vừa khóc vừa mắng vừa kể khiến Triệu Uyển Nhu càng thêm bối rối. Thế nên, cô không hề chú ý tới, bên ngoài hành lang đang có một bóng người thập thò.
Bóng người đó chính là trợ lý của Lê Thiên Chi đã được Phương Hiệp Hòa tin tưởng giao cho trọng trách bám theo Triệu Uyển Nhu ở trước cổng công ty ban nãy. Bằng sự chuyên nghiệp và tinh thần trách nhiệm cao, cậu trợ lý ấy đã trà trộn được vào đến tận nơi này. Cậu ta cũng đã nghe được những tiếng đổ vỡ bên trong căn phòng của Vạn Gia Bảo. Sau đó, cậu ta lại nghe Vương Thiên Bích gào khóc rằng Triệu Uyển Nhu đã bị thương, đã đổ máu. Nghe được ba chữ “Triệu Uyển Nhu” từ miệng của Vương Thiên Bích, cậu trợ lý mới biết rằng người mà cậu đang theo dõi chính là “phu nhân” của Tổng giám đốc. Tầm quan trọng của “phu nhân” đối với tổng giám đốc như thế nào, cậu trợ lý cũng biết rất rõ. Nếu “phu nhân” bị thương đến đổ m.á.u thì chắc chắn là sẽ tác động rất khủng khiếp một cách trực tiếp đến Tổng giám đốc, và tác động gián tiếp cũng khủng khiếp không kém đối với không khí làm việc của cả công ty.
Thế nên, trong lúc Triệu Uyển Nhu đang bận dỗ dành Vương Thiên Bích để cô nàng nín khóc, thì trong góc khuất hành lang, cậu trợ lý vội vã gọi điện thoại báo cáo và cầu cứu với Phương Hiệp Hòa.
Lúc này, cuộc họp ở công ty đang đi vào giai đoạn quyết định. Thái Lãnh Hàn đang phải “chiến đấu” với những cổ đông lớn tuổi để thực hiện một dự án đổi mới. Đúng lúc này thì điện thoại của Phương Hiệp Hòa lại rung lên. Vốn là Phương Hiệp Hòa không muốn phân tâm trong lúc này. Nhưng nhìn cái tên của cậu trợ lý hiện lên trên màn hình, anh bỗng sực nhớ ra “nhiệm vụ” mà mình vừa giao cho cậu ta. Khi ấy, Phương Hiệp Hòa chỉ nhờ cậu trợ lý để mắt xem Triệu Uyển Nhu đi đến đâu, với những ai, để khi họp xong, anh còn có thể hỗ trợ “tư vấn” cho Tổng giám đốc nhà mình biết đường mà dỗ dành người ta. Tại sao bây giờ cậu trợ lý lại gọi điện? Chả có nhẽ Triệu Uyển Nhu xảy ra chuyện gì rồi?
Trong lòng bỗng nhiên căng thẳng, Phương Hiệp Hòa không thể không xin phép ra khỏi phòng họp, lấy điện thoại ra, kết nối liên lạc. Thái Lãnh Hàn liếc qua, thoáng thấy nét mặt của Phương Hiệp Hòa nghiêm lại thì cau mày. Hắn ra hiệu tạm ngừng họp, nghỉ giải lao mười phút rồi đứng dậy, đuổi theo Phương Hiệp Hòa. Làm bạn thân kiêm đồng sự đã nhiều năm, Thái Lãnh Hàn hiểu rất rõ tính tình của Phương Hiệp Hòa vốn rất điềm đạm và cẩn trọng, những khi đang họp, anh tuyệt đối sẽ không nghe điện thoại riêng như thế. Hơn nữa, nét mặt của Phương Hiệp Hòa lại căng thẳng như thế. Thái Lãnh Hàn bỗng lo lắng. Lẽ nào gia đình của Phương Hiệp Hòa xảy ra chuyện gì rồi?
Vậy là, chân trước Phương Hiệp Hòa vừa rời khỏi phòng họp, chân sau Thái Lãnh Hàn cũng rời khỏi phòng họp. Phương Hiệp Hòa bước nhanh tới một góc khuất, nhấn nút nghe điện thoại. Vừa lúc Thái Lãnh Hàn cũng theo sau anh. Tai của Thái Lãnh Hàn nghe rõ ràng giọng của Phương Hiệp Hòa vang lên đầy hốt hoảng:
- Cái gì? Triệu Uyển Nhu bị thương, bị đổ máu? Là ai làm? Vạn Gia Bảo sao? Cậu chắc chứ?
Đầu dây bên kia có lẽ đang cam đoan gì đó, Thái Lãnh Hàn không nghe được nữa. Hai tai của hắn như ù đi, chân run đến đứng không vững. Triệu Uyển Nhu bị thương sao? Không chỉ vậy, cô còn đổ cả máu? Mà hung thủ khiến Triệu Uyển Nhu bị thương đổ m.á.u lại là Vạn Gia Bảo? Cơn giận dữ hòa cùng nỗi lo sợ khiến Thái Lãnh Hàn có cảm giác không thở nổi. Hắn chống tay vào vách tường, nặng nhọc kêu lên:
- Anh Hiệp Hòa!
Phương Hiệp Hòa bị gọi tên thì giật b.ắ.n cả mình. Quay lại, nhìn thấy gương mặt tái mét của Thái Lãnh Hàn, anh lại giật mình thêm lần nữa. Thái Lãnh Hàn cố gắng hít thở, lấy lại bình tĩnh nhưng giọng vẫn hơi run rẩy:
- Uyển Nhu… bây giờ đang ở đâu?
Phương Hiệp Hòa lúng túng:
- Để… để tôi hỏi lại…
Anh lại đưa điện thoại lên, mở loa ngoài và gấp gáp hỏi:
- Bây giờ Triệu Uyển Nhu đang ở đâu? Tình hình của cô ấy thế nào rồi?
- Cô ấy đang ở quán… Nè, khoan, sao lại ngất xỉu rồi? Được, được, tôi gọi cấp cứu ngay đây…
- Cái gì? Nè, cậu nói cho rõ ràng chút đi. Ai xỉu vậy? Sao lại phải gọi cấp cứu?
Phương Hiệp Hòa gào vào điện thoại, nhưng cuộc gọi đã bị ngắt.