Trong lúc Phương Hiệp Hòa chìm vào sự thắc mắc đến hoang mang và kinh hoàng, Triệu Uyển Nhu đã đi lướt nhanh qua nơi anh đứng, tiến thẳng ra cửa. Thái Lãnh Hàn thì nhìn thấy bạn thân kiêm trợ lý đặc biệt của Tổng giám đốc đang ngồi há hốc miệng nhìn mình trân trân. Hắn liền thả chậm bước chân và ngừng lại. Nơi này có rất nhiều nhân viên đang hối hả vào công ty cho kịp giờ làm việc. Thái Lãnh Hàn không muốn bản thân xuất hiện ở nơi này với lý do là đi theo Triệu Uyển Nhu. Hôm nay mới là ngày đầu tiên Triệu Uyển Nhu đến công ty để “làm việc”, Thái Lãnh Hàn không muốn bản thân lại gây ra chuyện gì khiến vợ bị dính vào thị phi nữa. Thế nên, Thái Lãnh Hàn dừng chân và đứng nép vào bên cạnh chậu cây kiểng ở gần quầy tiếp tân, nhìn theo bóng lưng thanh tú của Triệu Uyển Nhu đang khuất dần nơi cửa ra vào.
Hành động này của Thái Lãnh Hàn càng làm cho Phương Hiệp Hòa củng cố thêm nỗi thắc mắc và hoang mang của mình. Đồng thời cũng càng khiến cho Phương Hiệp Hòa hoảng sợ. Thôi toi rồi, thế này nghĩa là Thái Lãnh Hàn đã chọc giận Triệu Uyển Nhu thật rồi. Hơi thở dài của Phương Hiệp Hòa nhè nhẹ tuôn ra. Gã bạn thân ngốc nghếch của anh đúng là ngốc. Đã biết bản thân vẫn chưa thể có được tình yêu của vợ mà Thái Lãnh Hàn lại không hề biết cách để dỗ ngọt và lấy lòng người ta. Đã vậy, gã ngốc này lại còn thường xuyên trưng ra bộ mặt lạnh ngắt, cứng đơ, khiến người ta khó chịu. Nếu không phải nhờ có anh và Lê Thiên Chi góp phần thúc đẩy, giúp hắn chớp lấy thời cơ mà hỏi cưới Triệu Uyển Nhu khi công ty của nhà họ Triệu gặp vần đề thì có lẽ đến bây giờ Thái Lãnh Hàn vẫn còn là cẩu độc thân, không, có lẽ Thái Lãnh Hàn sẽ suốt đời làm cẩu độc thân mất thôi.
Phương Hiệp Hòa cảm thấy, anh phải giúp Tổng giám đốc của nhà mình một chút mới được. Vậy là, ngay khi Triệu Uyển Nhu vừa khuất sau cánh cửa, ngay khi Thái Lãnh Hàn quay lưng bước trở lại vào thang máy, Phương Hiệp Hòa đã nhanh như chớp rút điện thoại ra. Anh gọi vào số điện thoại vừa mới liên lạc cách đây không lâu, trợ lý của Lê Thiên Chi.
Lúc này Triệu Uyển Nhu đã ra đến đường lớn trước cổng công ty Thắng Lợi nên không hề biết rằng ở phía sau lưng của mình có một ánh mắt lưu luyến của Thái Lãnh Hàn và một cuộc gọi lên kế hoạch của Phương Hiệp Hòa. Một phần nữa cũng là vì khi này Triệu Uyển Nhu cũng đang nhận một cuộc gọi. Người gọi đến là Vương Thiên Bích.
Thật ra sáng nay Triệu Uyển Nhu vốn không hề có hẹn trước với Vương Thiên Bích. Nhưng trước lời đề nghị của Thái Lãnh Hàn muốn cô vào tham gia cuộc họp chán ngắt, tẻ nhạt bàn về công việc mà cô không hề am hiểu thì Triệu Uyển Nhu thà rằng tìm cớ lang thang bên ngoài một lúc, nhân tiện tìm xem có nơi nào bán thức ăn vừa ngon vừa bổ dưỡng để đến trưa giới thiệu cho Thái Lãnh Hàn đến ăn. Thế nhưng dường như có tâm linh tương thông với Triệu Uyển Nhu, bạn thân của cô, quý cô Vương Thiên Bích, đã gọi điện đến mời Triệu Uyển Nhu cùng cô tham gia ăn thử món mới tại một nhà hàng quen của cô. Lời rủ này quá đúng ý của Triệu Uyển Nhu rồi. Cô đồng ý ngay lập tức rồi cưỡi xe máy đến chỗ hẹn.
Lúc Triệu Uyển Nhu đến, Vương Thiên Bích đã sớm chờ ở cửa, cô nàng nhìn thấy Triệu Uyển Nhu đi tới thì liền ôm lấy vai bạn rồi kích động nói:
- Uyển Nhu, tôi nhớ cậu quá đi mất!
Triệu Uyển Nhu có chút bất đắc dĩ nói:
- Chúng ta mới không gặp nhau có mấy ngày thôi mà.
Vương Thiên Bích cười hì hì, kéo tay Triệu Uyển Nhu vào trong:
- Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta vào trong đi.
Vương Thiên Bích đưa Triệu Uyển Nhu đi lên phòng khách quý ở lầu chín, chỗ mà Vương Thiên Bích mời là nơi cao cấp của thành phố S, lầu ba là khu dành cho khách quý, nếu ai không có thẻ hội viên VIP thì không thể vào được. Triệu Uyển Nhu nhìn con số trên thang máy sáng lên ở số chín thì bỗng thất thần. Hình như nơi làm việc của Thái Lãnh Hàn ở công ty cũng nằm ở tầng chín. Không hiểu sao, lúc này Triệu Uyển Nhu lại cảm thấy có chút nhớ nhung tảng băng ngốc kia rồi.
Dù lúc này thời gian đã không còn sớm, nhưng toàn bộ khu vực lầu chín im ắng không có một bóng người. Triệu Uyển Nhu đi vào phòng, thì thấy bên trong ngoại trừ mấy chai rượu cùng với vài đĩa trái cây thì không còn ai khác, thế nên cô kinh ngạc hỏi:
- Chỉ có hai đứa mình sao? Cô đừng nói với tôi là cô lại bao trọn cả tầng lầu nữa đấy nhé. Đừng phung phí như vậy. Đây là thói quen không tốt đâu!
Triệu Uyển Nhu nghiêm nghị nhắc nhở bạn. Mặc dù cô cũng là con nhà khá giả, nhưng hoàn cảnh sống tự lập từ bé, lại biết nghĩ thương cho bố vất vả nên Triệu Uyển Nhu vẫn luôn chi xài vừa phải, cái gì có thể tiết kiệm được thì cứ tiết kiệm. Thế nên, thân là bạn lâu năm với Triệu Uyển Nhu, cứ thỉnh thoảng là Vương Thiên Bích lại “được” bạn nghiêm nghị nhắc nhở vì sở thích vung tay tiêu tiền không thèm suy nghĩ của mình.