Trước sự cố gắng thuyết phục và tấm lòng của hai người bạn, Thái Lãnh Hàn đành nhận lấy chiếc khăn choàng, nhưng rồi hắn lại nhét chiếc khăn ấy vào đáy va li chứ không choàng lên cổ nữa. Bởi vì Thái Lãnh Hàn hiểu rõ hơn ai hết, dù có cố gắng đến đâu thì chiếc khăn này cũng không thể so được với chiếc khăn cũ trong lòng của hắn, cũng giống như hắn, dù có cố gắng đến đâu thì cũng không thể xứng với Triệu Uyển Nhu.
Mạch suy nghĩ của Tổng giám đốc công ty Thắng Lợi đã rẽ ngang sang một hướng mà người bình thường không thể nào ngờ tới. Cho nên, sau khi chuyến công tác kết thúc, Thái Lãnh Hàn đã khôi phục lại bộ dáng ban đầu, toàn bộ những xúc cảm dư thừa đều bị hắn thanh lý sạch sẽ.
Bước xuống máy bay, Thái Lãnh Hàn không cho Phương Hiệp Hòa lái xe nữa mà đuổi bạn thân về với vợ con. Lê Thiên Chi cũng đã lên xe riêng, vội vã rời đi. Thái Lãnh Hàn ngồi sau vô – lăng một lúc vẫn chưa khởi động xe. Bỗng nhiên hắn cảm thấy sợ về nhà. Hắn sợ Triệu Uyển Nhu sẽ hỏi chiếc khăn quàng cổ đâu, như thế thì hắn không biết phải trả lời thế nào. Thế nhưng, Thái Lãnh Hàn lại càng sợ hơn chính là Triệu Uyển Nhu không hỏi gì về chiếc khăn ấy cả.
Mấy ngày nay Thái Lãnh Hàn suy nghĩ rất nhiều. Hắn chợt nhận ra rằng, sự ấm áp và dịu dàng của Triệu Uyển Nhu trong buổi sáng hôm ấy có thể chỉ là do hắn ảo tưởng mà thôi, còn cô thì chỉ tiện tay làm một việc việc tốt, không chỉ vậy, việc tốt kia cũng có thể không hề hướng về hắn mà rất có thể, Triệu Uyển Nhu chỉ nghĩ rằng giúp thím Hai mang đồ ra cho hắn, để thím đỡ phải chạy tới chạy lui mà thôi. Và nếu như thế, nếu như Triệu Uyển Nhu vốn chỉ là tiện tay giúp thím Hai mà hắn lại vui mừng và sung sướng như vậy, đó chẳng phải là một trò cười hay sao?
Thái Lãnh Hàn tự cười bản thân mình. Những lời mà bố mẹ vợ nói trong bệnh viện hôm ấy lại vang lên trong đầu hắn. Thái Lãnh Hàn lấy điện thoại ra, gọi cho Lê Thiên Chi:
- Cậu giúp tôi thảo một tờ đơn ly hôn, người đứng đơn là Triệu Uyển Nhu, thời gian là ba năm sau, lý do cậu cứ tùy tiện đưa ra, kể xấu về tôi một chút. Sáng mai mang đơn đó đến văn phòng của tôi.
Thái Lãnh Hàn không cho Lê Thiên Chi cơ hội phản ứng, nói xong một hơi liền tắt máy. Lê Thiên Chi suýt nữa thì ném luôn cả điện thoại. Anh ta vào công ty Thắng Lợi là để làm cố vấn pháp luật cho việc kinh doanh cơ mà. Tại sao bây giờ anh ta lại phải thảo đơn ly hôn cho Tổng giám đốc thế hả? Đó là còn chưa kể, Lê Thiên Chi biết rõ, nếu nhìn thấy tờ đơn ly hôn kia, Thái Lãnh Hàn sẽ đau lòng muốn chết. Còn anh ta, thì sẽ tiếc nuối muốn chết. Thằng bạn ngốc nghếch của anh ta, khó khăn lắm mới cướp được cô gái mà bản thân yêu thầm nhiều năm như vậy, vừa mới kết hôn được mấy ngày đã muốn thảo đơn ly hôn, lại còn để cho vợ đứng tên ly hôn hắn nữa. Lê Thiên Chi vừa lo lại vừa tức.
Ngược lại với cảm xúc dâng trào của Lê Thiên Chi, tâm trạng của Thái Lãnh Hàn được che giấu khá tốt. Khi hắn về đến nhà, nhìn thấy Triệu Uyển Nhu, mặc dù có chút sửng sốt, nhưng ngay sau đó đã có thể trở lại dáng vẻ lạnh lùng, lạnh nhạt gật đầu với vợ xem như chào hỏi rồi im lặng.
Triệu Uyển Nhu cảm nhận được bộ dáng của Thái Lãnh Hàn đã trở lại quen thuộc như ba năm trong kiếp trước, trong lòng liền nổi lên cảnh giác. Chẳng lẽ trong chuyến công tác một tuần kia đã xảy ra chuyện gì sao? Nếu không, vì sao Thái Lãnh Hàn lại trở về bộ dáng của tảng băng đáng ghét như kiếp trước rồi? Cô khó khăn lắm mới làm tan chảy được một phần nhỏ của tảng băng, mới xa cách có một tuần mà kết quả đã đổ sông đổ biển hết rồi ư.
Trong lúc Triệu Uyển Nhu đang âm thầm tiếc nuối và nghi ngại, thì Thái Lãnh Hàn căng thẳng quan sát cô. Hắn đang chờ, chờ xem cô có hỏi về chiếc khăn quàng cổ kia không. Thế nhưng lần này hắn đã đoán đúng. Triệu Uyển Nhu vốn không đặt nặng chiếc khăn quàng cổ trong lòng, vì trong tâm trí của cô, thái độ và cảm xúc của Thái Lãnh Hàn mới là điều đáng để quan tâm, chiếc khăn kia chỉ là phương tiện để cô tiếp cận tảng băng mà thôi. Nếu không có chiếc khăn thì sẽ có chiếc áo, chiếc nón,... Triệu Uyển Nhu trước nay làm việc không kể quá trình, chỉ xem kết quả. Cho nên, cô vốn không hề để ý rằng Thái Lãnh Hàn không còn đeo chiếc khăn quàng cổ mà cô tự tay choàng lên cho hắn trong buổi sáng của một tuần trước.
Điều này khiến Thái Lãnh Hàn ảo não không thôi. Thế nhưng lần này, cảm xúc đã lấn át lý trí, khiến Thái Lãnh Hàn không còn tâm trí đâu mà nghĩ ngợi linh tinh. Đầu óc của Thái Lãnh Hàn lúc này không nghĩ được gì nữa cả, chỉ có một nỗi buồn bã bi thương sâu đậm cứ từng chút từng chút lan tràn và nhấn chìm hắn vào trong vũng lầy của sự tự ti và chán nản.