Khi đã đến bệnh viện rồi, Thái Lãnh Hàn vẫn còn chưa thể hoàn toàn bình tĩnh lại được. Hắn dùng cả hai tay bê lấy chậu hoa, cẩn thận từng chút bước theo một bên Triệu Uyển Nhu. Vóc dáng của Thái Lãnh Hàn vốn cao to, nhưng lại có vẻ khúm núm trước một chậu cây bé xinh tạo nên một sự tương phản vừa buồn cười vừa đáng yêu. Triệu Uyển Nhu đi bênh cạnh Thái Lãnh Hàn, nghe đủ loại tiếng lòng của hắn tự dặn bản thân cẩn thận, phải bảo vệ chậu cây, phải làm cho mẹ vui lòng, phải cố gắng biểu hiện để đừng làm mất mặt vợ,… phải thế này rồi phải thế kia. Thái Lãnh Hàn tự mình rối loạn rồi lại tự mình náo loạn đến mức Triệu Uyển Nhu vừa bực vừa thương. Cô mạnh dạn đưa tay qua, nắm lấy toàn bộ bàn tay của Thái Lãnh Hàn mới khiến tiếng lòng của hắn tạm ngưng lại được.
Khi tới trước cửa phòng bệnh của Lâm Thanh Liên, bàn tay mềm mại của Triệu Uyển Nhu mới chịu buông ra khỏi bàn tay thô ráp, sần sùi của Thái Lãnh Hàn. Nhìn thấy gương mặt lạnh lùng cứng ngắc của Thái Lãnh Hàn vẫn không có chút cảm xúc nào, nhưng trong lòng Triệu Uyển Nhu không hiểu sao đã có thể hiểu được rằng Thái Lãnh Hàn lại sắp suy nghĩ linh tinh và mặc cảm về chính bản thân hắn. Thế nên, Triệu Uyển Nhu vội vàng dừng lại, nhỏ giọng nhắc nhở Thái Lãnh Hàn:
- Đến rồi. Anh cố gắng tươi cười một chút, đừng dọa đến bố và mẹ.
Thái Lãnh Hàn hít sâu một hơi, cố gắng nỗ lực kéo hai bên khóe miệng lên, nhưng chính hắn cũng cảm thấy cả gương mặt cứng đờ. Tình hình không ổn rồi. Thái Lãnh Hàn hồi hộp quá, lại căng thẳng quá. Tiếng lòng hỗn loạn của hắn lại náo loạn hẳn lên:
[Tiêu rồi, phải làm sao đây? Mình không quen tươi cười trước mặt người khác một chút nào cả. Bình tĩnh nào, Thái Lãnh Hàn, đây là bố và mẹ của Uyển Nhu, không phải là “người khác”. Họ cũng là bố và mẹ của mày mà. Cứ xem họ như người nhà mà cư xử là được. Nhưng mà… mình có người nhà sao? Nếu mà mình cư xử với bố và mẹ giống như với bọn họ thì chắc là Uyển Nhu sẽ căm ghét mình đến suốt đời mất. Phải làm sao bây giờ.]
[Hay là… mình xem họ như đối tác làm việc mà trao đổi nhỉ? Cũng không được. Thái Lãnh Hàn, mày đâu phải là không biết bản mặt của mày lúc bàn công việc với đối tác là khó ưa đến cỡ nào. Bao nhiều người đã mắng mày cả trước mặt lẫn sau lưng rồi, mày lại còn dám trưng cái bản mặt đáng ghét đáng khinh đó ra với bố và mẹ sao?]
[Như vậy thì… mình phải làm sao bây giờ? Khốn kiếp thật! Thái Lãnh Hàn, mày bình tĩnh một chút xem nào! Hít sâu vào, thở ra nhẹ thôi. Hít sâu vào, thở ra nhẹ thôi. Hít sâu vào, thở ra nhẹ thôi…]
Bên tai líu ríu những âm thanh của Thái Lãnh Hàn đang tự nhắc nhở bản thân “điều hòa hơi thở” mà một lần nữa Triệu Uyển Nhu vừa buồn cười vừa đau lòng. Đến gặp bố và mẹ của vợ mà còn khiến Thái Lãnh Hàn khẩn trương còn hơn là đi gặp đối tác khó chịu nhất nữa vậy. Thật ra, từ những tiếng lòng của Thái Lãnh Hàn và từ những hiểu biết của Triệu Uyển Nhu đối với vị tổng tài mặt lạnh này trong kiếp trước, cô hiểu được sự băn khoăn của Thái Lãnh Hàn. Nếu những người sắp phải gặp mặt chỉ là đối tác, hắn còn có thể ăn miếng trả miếng, hoặc xã giao giả tạo; nhưng nếu đó là bố mẹ vợ, là những người đã sinh thành và dưỡng dục Triệu Uyển Nhu, có lẽ Thái Lãnh Hàn không thể làm những điều đó được, hắn không dám làm gì để ăn miếng trả miếng, cũng không muốn giả tạo với họ. Còn nếu xem những người sắp phải gặp mặt là người thân trong gia đình thì Thái Lãnh Hàn lại càng lúng túng hơn, bởi vì hắn vốn không được gia đình yêu thương và quý trọng.
Triệu Uyển Nhu liếc nhanh qua gương mặt căng thẳng của Thái Lãnh Hàn, mím môi vừa để nén cười vừa để che giấu xúc động. Quả nhiên là Thái Lãnh Hàn rất chú ý và quan tâm đến bố mẹ của cô. Bởi vì, ngài Tổng giám đốc bên cạnh cô đây vốn có thể rất khắc nghiệt, rất lạnh lùng, rất cao ngạo với người khác, nhưng khi sắp vào gặp bố mẹ của cô thì lại lo lắng, sợ sệt, khẩn trương như thế, chứng tỏ trong lòng hắn, bọn họ có vị trí rất quan trọng. Bởi vì, nếu không phải là yêu quý, trân trọng người đó, thì chẳng ai lại khẩn trương, căng thẳng khi sắp phải đối mặt với nhau, đặc biệt là Thái Lãnh Hàn vốn dạn dày kinh nghiệm trên thương trường cũng như đã lăn lộn không ít trong trường đời.
Triệu Uyển Nhu tủm tỉm cười, đưa tay gõ cửa. Người ra mở cửa là ông Triệu Chí Hải. Nhìn thấy con gái cưng của mình cùng Thái Lãnh Hàn bước vào, ông Triệu Chí Hải vừa vui mừng vừa ngạc nhiên:
- Uyển Nhu? Sao con lại tới đây?
- Con đến thăm mẹ. - Triệu Uyển Nhu trả lời. – Sao mẹ bệnh mà bố không nói cho con biết?
- Mẹ của con chỉ là mắc bệnh cũ thôi, không có việc gì. Mẹ của con không cho bố nói với con, sợ rằng sẽ làm con lo lắng không cần thiết.