Thái Lãnh Hàn ngưỡng mộ lẫn ái mộ nhìn cô. Và bên tai của Triệu Uyển Nhu lại vang lên tiếng lòng của ông chồng mặt lạnh nhà mình:
[Vợ của mình đẹp thật. Em ấy đúng là con nhà gia giáo, cốt cách trang nhã vô cùng tự nhiên, vô cùng chân thực khiến ai nhìn cũng phải kính nể và quý mến. Chả bù cho mình. Haizzz… Thái Lãnh Hàn, cho dù mày có ngụy trang tốt đến đâu, thì bản chất bên trong của mày cũng chỉ là một thằng thất học thô bỉ hèn kém mà thôi…]
Ngẫm lại chính mình, Thái Lãnh Hàn thở dài. Thái Lãnh Hàn vừa nghĩ miên man vừa đậu xe bên cạnh Triệu Uyển Nhu. Sau đó hắn học theo những quý ông lịch lãm trên tivi, xuống xe giúp cô mở cửa sau ra.
Triệu Uyển Nhu ngẩn người, nhìn Thái Lãnh Hàn một hồi, không hề ngồi vào xe như hắn tưởng tượng. Sao cô chưa từng biết rằng trong lòng của Thái Lãnh Hàn lại tồn tại những ý nghĩ tự ti và tự khinh thường bản thân đến như thế? Thất học, thô bỉ, hèn kém,… Sao Thái Lãnh Hàn lại tự nghĩ về bản thân như thế? Nếu như vậy, trong kiếp trước, khi cô lạnh nhạt và xa cách với Thái Lãnh Hàn, có phải hắn sẽ cho rằng cô đang khinh thường hắn như hắn đã tự khinh thường chính bản thân mình hay không? Có phải vì thế mà Thái Lãnh Hàn mới ôm hận trong lòng và trả thù cô bằng cách hãm hại bố và mẹ của cô hay không? Vậy thì,…
Triệu Uyển Nhu chớp chớp mắt, thầm suy đoán, nếu kiếp này cô đối xử với Thái Lãnh Hàn tốt một chút, thân thiết và nồng nhiệt một chút, có lẽ hắn sẽ không cảm thấy ấm ức, tức giận mà trút những đòn thù lên đầu những người thân yêu của cô nữa, đúng không?
Triệu Uyển Nhu không lên xe khiến Thái Lãnh Hàn vừa hoang mang vừa lo lắng. Lẽ nào cô đã đổi ý, không muốn cho hắn đi cùng để đến thăm mẹ, à, thăm mẹ của cô nữa rồi sao? Trong n.g.ự.c hơi nghẽn lại một chút, Thái Lãnh Hàn cố gắng giữ giọng thản nhiên, giả vờ hỏi:
- Em sao thế? Sao không lên xe? Em để quên thứ gì sao? Em lên xe đi, để anh vào lấy cho.
- Không phải.
Triệu Uyển Nhu lắc đầu, cô thấy Thái Lãnh Hàn nghi ngại nhìn mình, trong lòng cũng đoán được ít nhiều về lo lắng của anh. Nhoẻn miệng cười với Tầm Tĩnh một cái, Triệu Uyển Nhu nhanh nhẹn bước lên phía trên, mở cửa ghế lái phụ ra, ngồi vào đó thò đầu ra nói với Thái Lãnh Hàn:
- Em sẽ ngồi ở đây.
Thái Lãnh Hàn ngơ ngác một chút. Thật ra, trong lòng hắn vô cùng mong chờ có thể được ngồi cạnh Triệu Uyển Nhu như thế. Tuy nhiên, hắn đoán rằng cô sẽ không thích nên chấp nhận làm tài xế cho cô, để cô ngồi ở ghế sau cho thoải mái. Nhưng có lẽ vì cô đã được giáo dục rất tốt, dù là ngồi xe cũng không được thất lễ, cũng có thể là không muốn để bố mẹ của cô cảm thấy phiền lòng khi nhìn thấy vợ chồng của cô xa cách, cho nên cô đã cư xử khéo léo như thế. Thái Lãnh Hàn càng nghĩ càng cảm thấy mình đúng là vụng về và nông cạn hơn vợ quá nhiều.
Triệu Uyển Nhu không hiểu được những cảm xúc linh tinh hỗn loạn trong đầu Thái Lãnh Hàn, cô thấy hắn ngồi vào ghế tài xế thì cười đề nghị:
- Chúng ta đến chỗ nào đó để ăn cơm trước, sau đó rồi hãy đi thăm mẹ. Được không?
- Được.
Thái Lãnh Hàn nổ máy, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, tập trung lái chiếc xe hòa vào dòng người trên đường.
- Thái Lãnh Hàn.
Lúc xe vừa chạy được một lúc, Triệu Uyển Nhu bỗng nhiên lên tiếng gọi tên Thái Lãnh Hàn. Hắn giật mình một chút, quay sang nhìn cô, lo lắng hỏi:
- Sao vậy?
- Anh quên thắt dây an toàn kìa.
Triệu Uyển Nhu giơ ngón trỏ, chỉ chỉ vào thân trên của Thái Lãnh Hàn, nhẹ nhàng nhắc nhở.
- À... Anh quên mất.
Thái Lãnh Hàn ngượng ngùng, hôm nay hắn cứ mải thất thần như thế, nếu Triệu Uyển Nhu không nhắc, chắc chắn hắn cũng không chú ý đến vấn đề an toàn cơ bản này rồi. Thái Lãnh Hàn đảo mắt, muốn tìm một chỗ dừng xe để thắt dây an toàn. Nhưng ngoài đường đông như mắc cửi, Thái Lãnh Hàn nhất thời không tìm được chỗ nào để dừng xe.
Triệu Uyển Nhu thấy xe đã chạy ngay giữa đường, trên đường xe cộ rất nhiều, cô nghĩ một lát rồi nghiêng người, cầm lấy dây an toàn từ tay Thái Lãnh Hàn, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của hắn, dịu dàng nói:
- Anh cứ tập trung lái xe đi, em sẽ giúp anh thắt.
- Không... Không cần đâu.
Thái Lãnh Hàn vui mừng đến hốt hoảng, buột miệng từ chối xong rồi hối hận đến muốn đập đầu vào bánh lái cho xong. May mà Triệu Uyển Nhu đã hạ quyết tâm nên không thuận theo lời dối lòng của Thái Lãnh Hàn. Thậm chí cô còn nhỏ nhẹ thuyết phục hắn:
- Chúng ta không thể dừng xe ở giữa đường được, với cả trên đường có rất nhiều xe, không có chỗ để đỗ xe lại đâu. Anh cứ lái đi, em sẽ giúp anh thắt. Sẽ rất nhanh thôi.
Triệu Uyển Nhu nói xong câu đề nghị kia thì vẫn chưa dám có hành động ngay. Cô cần phải có được sự chấp thuận của đối phương trước khi có hành vi có khả năng sẽ động chạm đến thân thể nhau như thế.