Tiếng sủa rất khẽ, nhưng đủ khiến Thái Lãnh Hàn giật mình. Hình như hôm nay hắn đã bỏ quên một đối tượng vô cùng quan trọng rồi. Không kịp khép cửa sổ lại, Thái Lãnh Hàn quày quả mở cửa phòng, chạy vội xuống sân vườn. Nơi đó có một chuồng chó nằm khuất dưới tán một gốc cây xoài to. Trong chuồng, một chú chó labrador có bộ lông màu đen óng như một cục than hầm đang mừng rỡ nhìn Thái Lãnh Hàn, rối rít vẫy đuôi, miệng không ngừng sủa vang.
Thái Lãnh Hàn cúi xuống xoa đầu chú chó rồi ngồi bệt luôn bên cạnh chuồng chó. Hắn ôm chú chó vào lòng, thấp giọng rù rì nói chuyện với chú ta:
- Xin lỗi Ha Ha, hôm nay cha bận rộn quá, không có thời gian chơi với con. Con đừng trách cha nhé.
Chú chó tên gọi Ha Ha kia cứ như hiểu được lời của Thái Lãnh Hàn nói, sủa lên vài tiếng đáp lại. Thái Lãnh Hàn thở dài, tiếp tục khe khẽ nói như muốn trút nỗi niềm tâm sự:
- Ha Ha à, sáng mai cha phải đưa con cho chú Thiên Chi rồi. Con ở bên ấy phải ngoan nhé. Chú Thiên Chi đã hứa với cha là sẽ chăm sóc con thật tốt, cha cũng sẽ thường đến thăm con.
Chú chó tên Ha Ha dường như thông qua ngữ điệu của Thái Lãnh Hàn mà cảm nhận được mình sắp bị vứt bỏ, vì vậy nên chú ta liền thè lưỡi l.i.ế.m láp mặt của Thái Lãnh Hàn, vừa l.i.ế.m vừa sủa vừa rên ư ử để lấy lòng. Thái Lãnh Hàn lại thở dài:
- Cha biết con không nỡ xa cha, nhưng cha cũng không có cách nào khác, vợ của cha sợ chó.
Thái Lãnh Hàn bưng lấy đầu Ha Ha nói, nghiêm nghị nói như để hạ quyết tâm:
- Xin lỗi Ha Ha. Nếu phải chọn giữa vợ của cha với Ha Ha, cha chỉ có thể lựa chọn vợ của cha thôi.
Ha Ha tựa như biết mình nịnh nọt không thành công, chú ta nhỏ giọng kêu gừ gừ hai tiếng, nghe vô cùng đáng thương. Thái Lãnh Hàn không chống đỡ nổi trước dáng vẻ này của Ha Ha, đành phải tìm cách để đánh lạc hướng tâm trạng của chú ta, và cho cả chính mình. Hắn bèn đứng dậy, đưa tay mở thêm một ngọn đèn nơi gốc cây rồi bước tới căn nhà nhỏ bên cạnh chuồng chó, lấy ra một quả bóng nhỏ và một bọc thức ăn cho chó. Ha Ha thích nhất là được chơi nhặt bóng cùng “cha”, vừa thấy quả bóng quen thuộc kia thì ngay lập tức quên đi nỗi sầu muộn phiền não vừa rồi. Chú ta chồm dậy, nhún nhảy bốn cái chân, vẫy cái đuôi lia lịa, đưa cặp mắt sáng rực nhìn Thái Lãnh Hàn chằm chằm.
Thái Lãnh Hàn bật cười, thuận theo ý nguyện của Ha Ha, dùng sức ném quả bóng nhựa trong tay ra. Ngay sau đó Ha Ha lập tức tung tăng chạy đi, dùng miệng cắn quả bóng rồi lại chạy về bên cạnh Thái Lãnh Hàn nhả “chiến lợi phẩm” vào tay của hắn. Cái đuôi của Ha Ha lại ngoái tít, Thái Lãnh Hàn lại bật cười, lấy ra một miếng thức ăn nhét vào cái miệng đang há sẵn ra của “con trai”. Ha Ha sung sướng hưởng thụ món ngon, rồi lại sủa vang hai tiếng, “yêu cầu” Thái Lãnh Hàn tiếp tục ném bóng.
Hai “cha con” chơi với nhau vô cùng hăng hái, không để ý rằng, từ trên căn phòng ở lầu hai, một cánh cửa sổ đã được mở ra.
Triệu Uyển Nhu từ trên lầu hai nhìn xuống, trông thấy Thái Lãnh Hàn đang cùng một chú chó có bộ lông màu đen óng như cục than hầm chơi đùa rất vui vẻ.
Cô nhận ra chú chó kia, chính là thú cưng của Lê Thiên Chi, bạn thân của Thái Lãnh Hàn. Tại sao chó của Lê Thiên Chi lại ở trong sân vườn nhà của Thái Lãnh Hàn, lại còn chơi đùa với hắn thân thiết và vui vẻ như thế? Thái Lãnh Hàn không phải là không thích chó mèo hay sao?