Chiếc xe lại tiếp tục lướt đi êm như ru trên đường. Nhưng bên trong xe không còn im lìm tĩnh lặng như trước nữa. Bởi vì, anh chàng tên Dương Trác Văn trò chuyện không ngừng với Triệu Uyển Nhu. Vì lịch sự, cũng là vì thích thú với những cách khơi gợi chuyện của Dương Trác Văn, thái độ của Triệu Uyển Nhu cũng vô cùng vui vẻ và nồng nhiệt. Mặc dù Triệu Uyển Nhu ngồi ở ghế lại phụ phía trước, còn Dương Trác Văn thì ngồi ở băng ghế phía sau, nhưng cuộc trò chuyện giữa cả hai không hề có chút khoảng cách nào. Họ hỏi thăm, bàn luận với nhau đủ thứ chuyện trên trời dưới đất và nhận ra cả hai có cùng chung rất nhiều sở thích và cảm nhận về nhiều vấn đề, từ văn học, đến ẩm thực, cả phim ảnh và âm nhạc nữa.
Đối lập với sự sôi nổi và nồng nhiệt kia, phía của Thái Lãnh Hàn càng thêm thâm trầm, âm u. Cho dù Triệu Uyển Nhu nhiều lần cố gắng chuyển hướng câu chuyện sang cho Thái Lãnh Hàn thì hắn cũng không thể hưởng ứng hay tiếp lời. Nói về văn học, hắn chẳng đọc được tác phẩm nào, ăn uống thì hắn đã quen tùy tiện, âm nhạc và phim ảnh lại càng là xa xỉ và xa vời với một kẻ chỉ biết cắm đầu làm việc như hắn. Thế nên, trở tới trở lui, Thái Lãnh Hàn chỉ có thể ngậm ngùi làm một khán – thính giả câm lặng.
Trò chuyện rồi Triệu Uyển Nhu mới biết, hóa ra người bạn mới quen của cô không phải là kẻ tầm thường. Dương Trác Văn
Một lúc sau, xe đã tiến vào nội ô thành phố quen thuộc. Dương Trác Văn nêu địa chỉ, Thái Lãnh Hàn chậm rãi lái xe. Triệu Uyển Nhu ngồi tò mò quan sát cảnh vật xung quanh.
Lại thêm một lát nữa, chiếc xe dừng lại trước cổng một chung cư khá khang trang. Dương Trác Văn đưa tay mở cửa xe nhưng chưa vội bước xuống mà ngước lên hỏi:
- Hai người lên nhà tôi uống ly nước được không? Sẵn tiện để tôi giới thiệu với mẹ tôi về hai người bạn mới.
Triệu Uyển Nhu vốn cũng muốn trực tiếp hỏi về công thức pha trà gừng, cô đã định gật đầu. Nhưng không hiểu sao, như có linh tính, Triệu Uyển Nhu ngoái lại nhìn Thái Lãnh Hàn một cái. Gương mặt lạnh ngắt của tảng băng ngốc nhà cô vẫn không có biểu cảm gì rõ rệt, nhưng Triệu Uyển Nhu lại có cảm giác rất sâu đậm rằng hắn đang không vui. Ngẫm lại một chút về cái thói xấu hay nghĩ ngợi suy diễn linh tinh của tảng băng kiêm chó điên nào đó, Triệu Uyển Nhu suy đoán, có lẽ cách cư xử của cô với người bạn mới quen hôm nay đã khiến thói xấu của hắn bị tái phát nữa rồi. Thế là Triệu Uyển Nhu mỉm cười khách sáo, lời nói cũng khách sáo hẳn:
- Cảm ơn anh, nhưng không cần đâu. Chúng tôi đang có việc rồi, hơn nữa, lúc này sắp tới giờ cơm trưa, cũng không tiện làm phiền bác gái.
Dương Trác Văn gật đầu:
- Vậy thôi hẹn dịp khác vậy! Tôi lên nhà đây.
Triệu Uyển Nhu gật nhẹ đầu thay lời chào. Dương Trác Văn quay lưng bước vào chung cư. Lúc này Thái Cẩn Ngôn vẫn còn đang im lìm trầm ngâm trước vô - lăng. Triệu Uye Nhu đóng cửa kính của xe lại rồi mới quay sang Thái Lãnh Hàn, nhẹ giọng hỏi:
- Anh… tức giận sao?
Thái Lãnh Hàn giật mình, ngơ ngác hỏi lại:
- Hả? Em nói gì?
Triệu Uyển Nhu nhắc lại:
- Em hỏi: Có phải anh đang tức giận không? Xin lỗi, em không cố ý đâu. Sau này em sẽ cẩn thận hơn khi giao tiếp với người khác phái.
Thái Lãnh Hàn nghe mà chẳng hiểu gì cả. Tại sao Triệu Uyển Nhu lại cho rằng hắn đang tức giận vậy? Hơn nữa, cô lại còn hứa sẽ cẩn thận hơn khi giao tiếp với người khác phái? Lẽ nào Triệu Uyển Nhu cho rằng hắn tức giận vì trông thấy cô tươi cười vui vẻ với người khác phái? Thái Lãnh Hàn chợt nhớt ra chàng trai trẻ vừa rời khỏi xe không lâu, hắn lại đưa mắt nhìn gương mặt lạnh ngắt của chính mình phản chiếu trong gương chiếu hậu. Trong lòng của Thái Lãnh Hàn ê ẩm, không rõ cảm xúc là gì. Nhưng Thái Lãnh Hàn biết rõ, hắn tuyệt đối không bao giờ tức giận với Triệu Uyển Nhu. Nếu thật sự có tức giận thì Thái Lãnh Hàn chỉ dám tức giận với chính bản thân mình mà thôi.
Hít sâu một hơi, nén cảm xúc đang nghẹn ngang n.g.ự.c xuống, Thái Lãnh Hàn cất giọng khàn khàn:
- Không, tôi không có giận em. Em không cần vì tôi mà thay đổi bản thân hay là tạo khoảng cách với người khác.
Triệu Uyển Nhu vẫn quan sát Thái Lãnh Hàn chằm chằm, không bỏ sót một tia đau xót lóe lên trong mắt của hắn. Và cả cái cơ mặt căng cứng cùng giọng nói pha chút nghẹn ngào của hắn. Thế mà nói là không giận? Ai có thể tin được chứ? Triệu Uyển Nhu dè dặt đoán:
- Vậy… anh đang buồn sao?
Thái Lãnh Hàn lắc đầu. Trong lòng của hắn hiện tại chỉ có chút trống vắng và băn khoăn thôi, vẫn chưa đến mức được xem là buồn. Triệu Uyển Nhu lại dò hỏi:
- Chuyện gì đã làm anh không vui sao? Hay là… có ai…
Thái Lãnh Hàn vội vàng giải thích:
- Không có, tôi không giận, không buồn, cũng không phải là không vui. Tôi chỉ là đang… suy nghĩ một chút thôi.
Triệu Uyển Nhu thừa thế xông lên:
- Anh đang suy nghĩ gì vậy? Nói cho em biết với, được không?