Thái Lãnh Hàn một lần nữa lại ngẩn ra trong niềm kinh ngạc và vui sướng. Triệu Uyển Nhu vẫn muốn cùng hắn đi thăm mẹ. Nụ cười thoáng nở ra trên môi khiến gương mặt điển trai của Thái Lãnh Hàn sáng lên một chút. Hắn vội vã giải thích:
- Không phải. Em cứ chuẩn bị đi, tôi cho Ha Ha ăn xong sẽ lấy xe ra.
Nói rồi, Thái Lãnh Hàn hấp tấp rời khỏi phòng bếp, chạy ra sân với danh nghĩa là đi chăm sóc cho Ha Ha, nhưng thật ra trong lòng hắn biết rõ, hắn đang chạy trốn, hắn sợ. Đúng vậy, hắn sợ. Thái Lãnh Hàn sợ Triệu Uyển Nhu sẽ đổi ý. Thế là đường đường một tổng giám đốc của tập đoàn có quy mô xuyên quốc gia, Thái Lãnh hàn lại làm chuyện ngốc nghếch đến mức co đầu rụt cổ trốn tránh cứ như hắn không hề biết rằng nếu Triệu Uyển Nhu thật sự muốn đổi ý thì hắn có mặt hay tránh mặt vốn cũng không hề ảnh hưởng được gì.
Sau khi Thái Lãnh Hàn trút thức ăn vào bát của Ha Ha xong thì nhanh chóng vào ga – ra mang xe ra sân. Triệu Uyển Nhu cũng đã thay trang phục và trang điểm nhẹ nhàng xong, nhanh chóng bước ra khỏi cửa. Cô tự nhiên mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ lái ngay bên cạnh Thái Lãnh Hàn, cài khóa an toàn. Ánh mắt long lanh của Triệu Uyển Nhu liếc qua, Thái Lãnh Hàn cũng ngay lập tức ngoan ngoãn cầm dây an toàn thắt quanh thân mình. Trong tiếng sủa vang vọng của Ha Ha, chiếc xe chậm rãi lăn bánh rời khỏi biệt thự.
Buổi sáng, trời vẫn còn mát mẻ, đường vẫn còn vắng vẻ. Chiếc xe chạy êm như ru trong không gian yên tĩnh khiến Triệu Uyển Nhu dần cảm thấy buồn ngủ. Cô che miệng ngáp một cái. Thái Lãnh Hàn vẫn luôn đặt sự chú ý về phía ghế phụ lái nên nhanh chóng nhận ra hành động thể hiện sự mệt mỏi của Triệu Uyển Nhu. Trong lòng của hắn càng thêm nặng nề phiền muộn. Quả nhiên, việc phải ở cùng một phòng với hắn đã khiến cô khó chịu đến mệt mỏi như thế. Nghiến răng nuốt cơn buồn tủi xuống bụng, Thái Lãnh Hàn cất giọng khàn khàn:
- Em mệt sao? Có cần ngủ một giấc không? Hay là…
Lời đề nghị của Thái Lãnh Hàn bị nghẹn ngang, bởi vì hắn thật sự không biết phải đề nghị như thế nào. Thái Lãnh Hàn không muốn thốt ra lời rằng sẽ đưa Triệu Uyển Nhu về nhà; nhưng nếu để cô phải chịu đựng sự mệt mỏi để đến viếng mộ mẹ hắn thì Thái Lãnh Hàn cũng không nỡ. Dù vậy, ngẫm nghĩ một lúc, Thái Lãnh Hàn vẫn quyết định sẽ đưa Triệu Uyển Nhu về nhà nghỉ ngơi. Việc viếng mộ, nếu hôm nay không đi được thì còn những dịp khác; còn sức khỏe của Triệu Uyển Nhu thì không nên để bị suy yếu. Thế là, Thái Lãnh Hàn vẫn không thể thốt nổi thành lời, nhưng bàn tay của hắn đã siết chặt lấy vô – lăng, chuẩn bị quay đầu xe trở về biệt thự.
Tuy nhiên, đúng lúc Thái Lãnh Hàn vừa hạ được quyết tâm thì Triệu Uyển Nhu đã cất tiếng:
- Em không sao đâu. Có lẽ sáng nay thức hơi sớm nên hơi buồn ngủ thôi; hứng gió một chút thì em sẽ tỉnh ngay.
Vừa nói, Triệu Uyển Nhu vừa đưa tay bấm nút hạ kính cửa sổ xuống. Một cơn gió từ bên ngoài lập tức ùa vào, mang theo hơi lạnh, ngoáy một cái vào cái mũi xinh xắn của Triệu Uyển Nhu khiến cô hắt hơi liền hai cái. Cái mũi nhỏ của cô ngay lập tức đỏ ửng lên, mái tóc suôn mượt của cô bị gió thổi nên hơi xù lên. Thái Lãnh Hàn vội bấm nút đóng cửa kính lại. Khóe mắt của hắn liếc qua, nhìn thấy dáng vẻ như bé mèo hoang của Triệu Uyển Nhu mà trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng vui vẻ. Khóe miệng của hắn không nén nổi mà khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhẹ.
Đến lượt Triệu Uyển Nhu liếc qua, trông thấy nụ cười kia mà trong lòng xôn xao. Tảng băng ngốc nhà cô khi mỉm cười lại đẹp trai như thế. Cô hắng giọng, tủm tỉm cười theo, thoải mái tự giễu:
- Hắt hơi mấy cái, em tỉnh ngủ luôn rồi này.
Thái Lãnh Hàn vẫn nhếch môi cố nén nụ cười, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà vừa giải thích vừa khuyên nhủ:
- Dù vậy nhưng em cũng không nên hứng gió vào lúc này. Nhiệt độ thay đổi, với lại trong gió sớm như thế này còn có hơi sương, rất dễ gây nhiễm lạnh. Cho nên, đừng mở cửa sổ nữa.
Triệu Uyển Nhu dịu ngoan đáp lại:
- Vâng, đều nghe theo anh. Chúng ta mau đến thăm mẹ thôi.
Hai câu nói nhẹ nhàng, có vẻ tùy ý nhưng lại được thốt ra từ miệng của Triệu Uyển Nhu cho nên lại có thể khiến Thái Lãnh Hàn vừa vui vừa sướng. Cô lại muốn tiếp tục cùng hắn đồng hành khiến Thái Lãnh Hàn càng thêm mãn nguyện. Nụ cười của hắn cứ len lén nở ra trên suốt chặng đường dài.
Sau hơn hai tiếng chạy xe, cuối cùng Thái Lãnh Hàn cũng đưa Triệu Uyển Nhu đến một vùng ngoại ô thanh vắng. Cảnh vật nơi này còn khá hoang sơ nhưng vô cùng thơ mộng. Những bụi cây um tùm sum xuê, dòng sông lặng lờ trôi êm đềm, không khí trong lành, chim kêu ríu rít,… tất cả trông như một bức tranh sơn thủy hữu tình. Triệu Uyển Nhu vừa bước xuống xe thì đã được cảnh thiên nhiên làm cho tỉnh ngủ ngay lập tức.