Khi nói ra câu đe dọa có vẻ ngu ngốc kia, không hiểu vì sao, trong lòng Triệu Uyển Nhu lại có linh cảm rằng Thái Lãnh Hàn sẽ sợ. Ấy thế mà, khi Thái Lãnh Hàn thật sự ngẩng phắt lên, đưa đôi mắt thật sự tràn đầy sợ hãi nhìn cô thì Triệu Uyển Nhu vẫn cảm thấy không thể nào tin nổi. Sau đó, Thái Lãnh Hàn run rẩy cất giọng khàn khàn nói:
- Đừng! Em đừng vì tôi mà làm tổn hại sức khỏe của bản thân! Tôi sẽ không… sẽ không cố ý… ngất xỉu nữa đâu. Thật đấy, tôi thề. Em đừng… đừng như vậy…
Ngữ điệu của Thái Lãnh Hàn bởi vì vẫn chưa hoàn toàn phục hồi sức lực mà có vẻ yếu ớt. Câu nói của hắn lại mang rõ ý tứ cầu khẩn, van xin. Triệu Uyển Nhu càng nghe càng đau lòng, lại càng tức giận. Nói cho đến cùng thì tảng băng ngốc nhà cô vẫn chưa thật sự ý thức được về việc phải tự mình chăm sóc cho thân thể và sức khỏe của bản thân. Hắn bảo là sẽ không cố ý ngất xỉu, nhưng theo hiểu biết của Triệu Uyển Nhu thì chẳng có ai thật sự ngất xỉu mà do cố ý được cả. Ít nhất thì, Triệu Uyển Nhu hoàn toàn tin tưởng, Thái Lãnh Hàn sẽ không cố ý ngất xỉu, đặc biệt là lại ngất xỉu ngay trước mặt của cô như thế.
Và trong một khoảng khắc “tư tưởng lớn gặp nhau”, trong đầu của Thái Lãnh Hàn cũng vì mấy chữ “cố ý ngất xỉu” kia mà nghĩ tới tình huống mà Triệu Uyển Nhu vừa nghĩ tới. Tuy nhiên, hướng suy nghĩ của tổng giám đốc tập đoàn Thắng Lợi hoàn toàn không đi theo mạch não bình thường. Thái Lãnh Hàn nghĩ đến chiều ngược lại so với Triệu Uyển Nhu. Và suy nghĩ đó như một tia sét đánh thẳng vào lòng của Thái Lãnh Hàn khiến hắn choáng váng. Thái Lãnh Hãn hít sâu một hơi, đè nén nỗi đau xót xuống tận đáy lòng, rụt rè cất tiếng giải thích:
- Tôi… tôi không phải… biết em đang tới công ty mà… giả vờ ngất xỉu. Tôi… tôi không cố ý ngất xỉu để…
Thái Lãnh Hàn nghẹn giọng, không thể nói được trọn vẹn hết câu. Trước đó, hắn còn cho rằng việc hắn ngất xỉu có thể sẽ dọa Triệu Uyển Nhu sợ hãi. Nhưng bây giờ, bỗng nhiên Thái Lãnh Hàn cảm thấy, nếu Triệu Uyển Nhu nghĩ rằng hắn cố ý ngất xỉu thì chắc chắn cô sẽ không bị dọa sợ mà chỉ cảm thấy chán ghét, khinh bỉ. Chắc chắn cô sẽ cho rằng hắn ngất xỉu như thế là để có được sự thương hại của cô, là một dạng “khổ nhục kế”.
Không thể trách Thái Lãnh Hàn lẩn thẩn nghĩ linh tinh như thế, vì trong quá khứ của hắn, đã có không ít lần Thái Lãnh Hàn đã ngất xỉu, đã đổ máu, nhưng người nhà của hắn chỉ cho rằng hắn giả vờ, hắn cố ý, hắn muốn cầu xin sự thương hại bố thí của họ.
Nhưng Triệu Uyển Nhu đã không còn là loại người luôn có những suy nghĩ ác ý về Thái Lãnh Hàn như thế. Huống hồ chi, việc cô tìm đến công ty Thắng Lợi vốn chỉ là một quyết định đột xuất trong lúc ngẫu hứng. Ngay cả bản thân Triệu Uyển Nhu cũng không thể dự đoán trước được cơ mà, sao Thái Lãnh Hàn lại có thể biết được rằng cô sẽ đến mà cố ý ngất xỉu như thế cơ chứ? Khi đưa ra lý lẽ để tự mình bào chữa cho Thái Lãnh Hàn như thế, Triệu Uyển Nhu không nhận ra rằng trong lòng của cô đã hoàn toàn tin tưởng tảng băng ngốc nhà mình đến mức bỏ qua khả năng có nhân viên nào đó đã “mật báo” cho hắn biết về tung tích của cô. Trong niềm tin của Triệu Uyển Nhu, tảng băng ngốc nhà cô sẽ không bao giờ giở trò như thế với cô.
Niềm tin của Triệu Uyển Nhu đã đúng. Nhưng Thái Lãnh Hàn không biết rằng hắn đang được Triệu Uyển Nhu tuyệt đối tin tưởng. Ngẫm nghĩ tự kiểm điểm và tự đánh giá lại bản thân trong năm giây, Thái Lãnh Hàn tuyệt vọng cảm thấy hắn hoàn toàn không có một chút tư cách gì để yêu cầu Triệu Uyển Nhu tin hắn. Hứa thì hắn cũng hứa rồi, thề thì hắn cũng thề rồi, Thái Lãnh Hàn không biết phải làm thế nào để tăng độ tin cậy của bản thân trong lòng Triệu Uyển Nhu.
Không khí bỗng nhiên trầm xuống. Triệu Uyển Nhu nhìn gương mặt lạnh ngắt của một gã “chó điên” nào đó mà bỗng nhiên cảm nhận được một sự buồn bã, tuyệt vọng và cả… tủi thân. Cô không cần nghĩ quá lâu cũng có thể đoán được tảng băng ngốc này lại đang suy diễn linh tinh gì đó nữa rồi. Không muốn sự nặng nề kéo dài thêm nữa, Triệu Uyển Nhu tìm cách khơi chuyện:
- Vậy, ý của anh là, nếu anh biết rằng tôi, à, em đang đến công ty, thì anh sẽ làm gì?
Thái Lãnh Hàn ngẩn ra. Hắn không ngờ Triệu Uyển Nhu sẽ hỏi như thế. Hắn cũng chưa thể hình dung được rằng nếu Triệu Uyển Nhu đến công ty thì hắn sẽ làm gì, bởi vì khả năng rất cao là nếu cô đến thì hắn sẽ… chẳng làm được gì cả. Triệu Uyển Nhu nhìn gương mặt nghệch ra của gã cún to ngốc nghếch trước mặt mình mà bật cười. Cô dịu giọng, nhưng lại nghiêm nghị nói:
- Nếu tôi, à, nếu em đến công ty thì anh sẽ ăn uống đàng hoàng và tự chăm sóc bản thân thật tốt chứ?