Thái Lãnh Hàn đột ngột ngã xuống khiến tâm hồn của Triệu Uyển Nhu như c.h.ế.t điếng. Cô thét lên một tiếng, nhào xuống bên cạnh Thái Lãnh Hàn, luống cuống muốn đỡ lấy hắn. Ngược lại, tiếng thét của Triệu Uyển Nhu cũng khiến Thái Lãnh Hàn giật mình ngay cả khi tinh thần đang choáng váng mịt mờ. Hắn nhắm nghiền đôi mắt, cố gắng ổn định hơi thở để cơn choáng qua đi. Lát sau, Thái Lãnh Hàn mới có thể thì thào một câu:
- Tôi không sao, em đừng sợ!
Triệu Uyển Nhu suýt nữa thì bật khóc. Gã ngốc này! Tảng băng ngốc này! Gã “chó điên” ngu ngốc này! Bản thân của hắn đang không còn sức để trụ vững lại còn cố gắng muốn trấn an cô. Đồ ngốc! Đồ ngốc! Đúng là đồ ngốc mà!
Triệu Uyển Nhu vừa mắng thầm trong lòng, vừa đưa tay đỡ lấy tấm lưng rộng rãi của Thái Lãnh Hàn. Bàn tay của Triệu Uyển Nhu tuy không có quá nhiều cơ bắp nhưng rất rắn rỏi và vững chãi. Thái Lãnh Hàn cảm nhận được có người chống lưng cho mình. Mũi của hắn ngửi được mùi hương cơ thể của Triệu Uyển Nhu. Hai tai của hắn nghe được loáng thoáng tiếng khịt mũi của cô. Hình như… Triệu Uyển Nhu đang khóc?
Thái Lãnh Hàn thảng thốt. Có phải vì hắn ngã xuống quá đột ngột đã dọa đến cô rồi không? Cố gắng ép bản thân hít thở sâu để trấn tĩnh, Thái Lãnh Hàn nhanh chóng vượt qua được cơn choáng. Hắn chống tay xuống đất, gượng ngồi dậy. Ngay sau đó, tầm mắt của Thái Lãnh Hàn nhìn thấy cặp mắt đỏ hoe như mắt thỏ của Triệu Uyển Nhu. Trong lòng như bị ai đó đ.ấ.m cho một cú, Thái Lãnh Hàn choáng váng trở lại. Hắn thì thào:
- Xin lỗi…
- Anh ngậm miệng lại ngay cho tôi!
Triệu Uyển Nhu gắt lên. Thái Lãnh Hàn ngoan ngoãn ngậm miệng. Triệu Uyển Nhu thấy Thái Lãnh Hàn ngoan như vậy lại càng thêm tức. Cô với tay nhặt lấy những hộp nhựa đang bị vứt lăn lóc trên nền nhà. May mà những hộp nhựa này đều được đậy nắp rất kín nên thức ăn không bị đổ ra ngoài. Triệu Uyển Nhu nhanh thoăn thoắt mở lần lượt từng hộp nhựa ra. Cô còn nhớ ban nãy, trong số những thức ăn đã mua có một món súp.
Quả nhiên, mở đến hộp thứ ba thì Triệu Uyển Nhu nhìn thấy món súp thịt bằm mà cô đã cẩn thận chọn lựa. Dạ dày của Thái Lãnh Hàn không tốt, hiện tại hắn lại còn bị đói đến suýt ngất xỉu như thế, không thể ăn những món cứng ngay được, món súp này lại càng trở nên phù hợp hơn bao giờ hết. Triệu Uyển Nhu cầm lấy cái muỗng nhựa được quán ăn đưa kèm, múc lấy nửa muỗng súp, giơ đến trước mặt của Thái Lãnh Hàn.
Đột ngột bị một cái muỗng xuất hiện trước mặt, đầu óc còn đang quay cuồng của Thái Lãnh Hàn không kịp phản ứng. Hắn đờ người ra nhìn cái muỗng chằm chằm. Triệu Uyển Nhu trông thấy bộ dáng ngốc nghếch của tảng băng nhà mình thì vừa tức vừa buồn cười. Cô lại gắt lên:
- Anh mau hả miệng ra!
Thái Lãnh Hàn ngoan ngoãn há miệng ra. Triệu Uyển Nhu đút vội nửa muỗng súp vào miệng của hắn. Thế nhưng lúc này Thái Lãnh Hàn cứ như một con rô – bốt vậy. Hắn chỉ làm theo mệnh lệnh của cô. Cái miệng của hắn vẫn cứ hả ra, khiến một ít súp bị chảy ra khỏi khóe môi. Triệu Uyển Nhu vội rút mấy tờ khăn giấy trên bàn cạnh đó, lau khóe miệng cho Thái Lãnh Hàn. Miệng của cô lại gắt lên:
- Anh là đồ ngốc à? Thức ăn đã vào đến miệng rồi còn không biết ngậm miệng lại mà nuốt xuống nữa sao?
Lúc này Thái Lãnh Hàn mới chậm chạp nhận ra, hắn đang được Triệu Uyển Nhu đút cho ăn. Thế là tổng giám đốc của tập đoàn Thắng Lợi ngay lập tức lấy lại tinh thần, ngậm miệng lại và nuốt ực số nước súp ít ỏi còn sót trong miệng của mình. Ngon quá! Súp âm ấm, thơm thơm, lại còn beo béo, dù chỉ có một chút, nhưng khi trôi xuống bụng Thái Lãnh Hàn lại khiến hắn như phục hồi sinh lực. Hắn thòm thèm nhìn cái muỗng trên tay của Triệu Uyển Nhu, nhưng miệng lại ngậm chặt, không dám hé ra một tiếng nào. Triệu Uyển Nhu nhìn gã ngốc nhà mình mà mủi lòng muốn khóc. Cô khịt mũi, cố nén nghẹn ngào, gắt lên để che giấu sự xúc động:
- Hả miệng ra, lần này anh phải biết cách mau chóng ngậm lại rồi nuốt vào đấy!
Thái Lãnh Hàn chớp mắt mấy cái rồi lại ngoan ngoãn há miệng ra. Triệu Uyển Nhu múc nửa muỗng súp, lặp lại động tác đút vào miệng cho Thái Lãnh Hàn. Quả nhiên lần này Thái Lãnh Hàn không dám để rơi thức ăn ra ngoài nữa, nhanh chóng ngậm miệng lại rồi nuốt súp vào. Triệu Uyển Nhu thấy thế liền múc thêm một muỗng súp nữa và tiếp tục đút cho hắn. Cứ như thế, chỉ trong vòng mười phút, một hộp súp đầy đã chui hết vào bụng của Thái Lãnh Hàn.
Sau khi đã có nước súp ấm áp thơm ngon lấp vào dạ dày, Thái Lãnh Hàn hoàn toàn tỉnh táo. Triệu Uyển Nhu lúc này mới tạm vơi bớt nỗi lo lắng. Nhưng đồng thời, sự tức giận và ấm ức của cô lại tăng lên. Tảng băng ngu ngốc này quả nhiên là vẫn không hề bỏ được tật xấu là liều mạng làm việc đến không màng thân thể và sức khỏe. Nếu hôm nay không phải do cô đến công ty kịp lúc, lại còn trùng hợp là có mua thức ăn mang theo, thì có phải hắn sẽ để cho chính mình đói đến ngất xỉu thật sự hay không? Lẽ nào hắn không biết dạ dày của bản thân đã thê thảm đến mức nào rồi hay sao? Lẽ nào hắn không hề nghĩ rằng, hắn ngã xuống như thế sẽ dọa c.h.ế.t cô luôn hay sao?