Bà Lâm Thanh Liên nhìn thoáng qua con gái của mình, thấy biểu cảm nghiêm túc của cô, cuối cùng bà cũng không nói gì thêm. Dù sao con gái cũng đã gả cho Thái Lãnh Hàn, vậy thì dù Thái Lãnh Hàn có tốt hay không, con gái của bà cũng chỉ có thể tiếp nhận. Nhưng mà, cái tiếng xấu “con riêng” của Thái Lãnh Hàn có lẽ sẽ khiến Triệu Uyển Nhu bị liên lụy ít nhiều. Hơi thở dài của bà Lâm Thanh Liên bất giác tuôn ra.
Tiếng thở dài của bà Lâm Thanh Liên lọt vào tai của Triệu Uyển Nhu khiến cô thoáng bùi ngùi. Hơn ai hết, Triệu Uyển Nhu hiểu được nỗi băn khoăn vướng mắc trong lòng của mẹ. Chẳng phải trong kiếp trước cô vẫn luôn có vướng mắc tương tự như thế hay sao? Trong một gia đình danh giá như nhà họ Triệu, dù hiện tại gia cảnh đã không thể bằng so với xưa kia, nhưng việc để con gái bé nhỏ phải bị ép hôn với một gã con riêng vẫn luôn là cái gai ghim rất sâu trong lòng của hai vợ chồng ông Triệu Chí Hải và bà Lâm Thanh Liên.
Trong kiếp trước, Triệu Uyển Nhu biết rất rõ nỗi đau của bố và mẹ nên cô vẫn luôn tránh né, không dám đề cập đến thân thế của Thái Lãnh Hàn. Nhưng bây giờ thì đã khác. Bây giờ Triệu Uyển Nhu đã biết rõ về mối oan khuất và cả nghẹn khuất của Thái Lãnh Hàn trong vấn đề thân thế này. Không chỉ vậy, cô còn muốn vạch trần ra, giải oan cho Thái Lãnh Hàn, lấy lại trong sạch cho mẹ chồng thật sự của mình. Nếu những lời giải thích của Thái Lãnh Hàn không được người khác tin tưởng vì hắn là kẻ trong cuộc, thì lời của Triệu Uyển Nhu, với tư cách là một người đang bị “ép hôn” và khiến mọi người cho rằng cô rất ghét Thái Lãnh Hàn, có lẽ là sẽ tạo ra được chút dư luận nào đó để đổi chiều của những cơn gió thị phi kia. Ít ra thì, Triệu Uyển Nhu hoàn toàn khẳng định, mẹ và bố của cô sẽ tin lời cô kể. Thế nên, Triệu Uyển Nhu không để bà Lâm Thanh Liên phải thở dài quá lâu. Cô nghiêm nghị nói chận rãi từng chữ:
- Mẹ, Thái Lãnh Hàn không phải con riêng đâu, mẹ đẻ của anh ấy vốn là người đến trước, bọn họ chỉ còn thiếu một chút thủ tục nữa mà thôi.
- Thật sao?
Bà Lâm Thanh Liên có hơi kinh ngạc, hỏi lại. Biểu hiện của mẹ đã hòa hoãn đi không ít. Triệu Uyển Nhu biết rằng mẹ đã tin lời của mình. Cô cảm động vô cùng nên càng muốn chia sẻ với mẹ tất cả những gì mà mình đã biết về câu chuyện buồn cười của nhà họ Vạn:
- Thật đấy ạ! Chính miệng Thái Lãnh Hàn đã kể cho con nghe. Hơn nữa, mẹ không thắc mắc lý do tại sao mà Thái Lãnh Hàn lớn tuổi hơn Vạn Thiên Bảo rất nhiều như thế hay sao?
Những lời này không chỉ khiến cho bà Lâm Thanh Liên ngẩn ra mà đến bản thân của Triệu Uyển Nhu cũng sửng sốt. Đúng vậy, số tuổi của Thái Lãnh Hàn và Vạn Thiên Bảo cách nhau rất nhiều. Nếu có ai đó cẩn thận hơn, đem so sánh số tuổi của Thái Lãnh Hàn và số năm Vạn Thịnh Hưng kết hôn với Liễu Thu Hương thì rõ ràng là Thái Lãnh Hàn đã được sinh ra trước khi Vạn Thịnh Hưng về làm rể nhà họ Liễu. Vậy thì tại sao bấy lâu nay mọi người đều mặc định rằng Thái Lãnh Hàn là con riêng của Vạn Thịnh Hưng mà khinh thường và chán ghét hắn vậy? Trong cái lý lẽ về thân phận của Thái Lãnh Hàn vốn có một lỗ hổng to như cái xe bò thế kia, tại sao bấy lâu nay không ai nhìn thấy, không ai thắc mắc?
Điều mà Triệu Uyển Nhu nghĩ đến, bà Lâm Thanh Liên cũng nghĩ đến. Bà nhìn Triệu Uyển Nhu, khe khẽ thở dài. Lần này là vì thương cảm:
- Con người đa số đều chỉ tin vào những điều mà họ muốn tin, chỉ thấy những điều mà họ muốn thấy. Bấy lâu nay chúng ta cũng đều như vậy. Xem ra, mấy năm nay Thái Lãnh Hàn đã chịu rất nhiều tủi thân và oan ức rồi. Thảo nào tính cách của cậu ta lại trở nên như thế.
Mấy lời cảm thán của bà Lâm Thanh Liên làm cho Triệu Uyển Nhu mủi lòng quá sức. Không sai, trong hoàn cảnh bị xem là con riêng như thế, lại còn phải chịu đủ loại khinh bỉ ác ý nhắm vào không chỉ bản thân mình mà còn có danh dự của người mẹ quá cố, nếu đổi lại là cô hoặc bất cứ ai khác, Triệu Uyển Nhu cũng cảm thấy khó lòng mà chịu đựng cho nổi. Ấy thế mà Thái Lãnh Hàn trong bao nhiêu năm qua đã phải gánh chịu tất cả những tủi thân, uất ức như thế một mình. Mãi đến khi có thể kết bạn được với Lê Thiên Chi và Phương Hiệp Hòa thì tình cảnh của Thái Lãnh Hàn mới tạm ổn hơn một chút. Tuy nhiên, cái tiếng xấu “là con riêng” kia vẫn cứ luôn đeo bám lấy Thái Lãnh Hàn, trở thành cái cớ cho rất nhiều người mượn để khinh rẻ Thái Lãnh Hàn, khi họ chẳng có được bất cứ điều gì có thể so sánh với hắn.
Nghĩ rồi lại nghĩ, Triệu Uyển Nhu chợt ngẫm ra thêm rất nhiều việc. Tảng băng ngốc nhà cô có lẽ đã hình thành thói quen che giấu suy nghĩ và tâm trạng thật sự của mình từ rất lâu rồi. Không chỉ vậy, hắn còn rất hay suy diễn linh tinh theo hướng tiêu cực và tự ti, tự xem thường bản thân, có lẽ cũng vì những trải nghiệm không hề tốt đẹp một chút nào trong quá khứ kéo dài kia.