Thái Lãnh Hàn nhìn thẳng vào mắt của Triệu Uyển Nhu, rồi chậm rãi kể lại sự việc,
- Mẹ anh với Vạn Thịnh Hưng là bạn học thời đại học, mẹ anh nhỏ hơn ông ta một khối. Mẹ anh lúc thì rất xinh đẹp, là hoa khôi của trường, nghe nói rất nhiều người theo đuổi bà ấy, đương nhiên cũng bao gồm Vạn Thịnh Hưng. Mẹ anh đến từ một vùng quê xa xôi, dựa vào việc cầm học bổng đại học, lần đầu tiên tới thành phố lớn nên cũng chưa sự đời. Vạn Thịnh Hưng lại có gia thế và sắc đẹp, giỏi ăn nói, là quân tử, bà ấy cơ hồ không có sức phản kháng.
Câu chuyện quý công tử cùng với thiếu nữ nghèo khó, đây là tiết mục mà nhiều đại thiếu gia ăn chơi trong vòng tròn này yêu thích.
- Nhưng là mẹ anh lại rất bảo thủ, khi bà ấy yêu Vạn Thịnh Hưng thì đã dùng hết tất cả dũng khí của mình. Cho nên lúc Vạn Thịnh Hưng tiến thêm một bước tiếp theo, mẹ anh đã đề nghị đến việc kết hôn.
Thái Lãnh Hàn cười tự giễu một tiếng rồi kể tiếp:
- Anh nghĩ khi đó Vạn Thịnh Hưng ước chừng rất thích mẹ anh, cho nên hai người thật sự chuẩn bị đi đăng ký kết hôn, thế nhưng trên đường đi thì mẹ anh có triệu chứng ốm nghén, Vạn Thịnh Hưng lại dùng đó làm cái cớ để kéo dài việc đăng ký kết hôn với mẹ của anh. Về sau khi mẹ sinh anh ra, sau đó tốt nghiệp, lại thêm sự việc hào môn cẩu huyết.
Nhắc lại chuyện cũ, ngữ khí của Thái Lãnh Hàn càng thêm lạnh lùng:
- Nhà họ Vạn không thừa nhận mẹ anh, cũng tuyên bố sẽ không thừa nhận anh. Lúc xuất hiện tình huống đó, Vạn Thịnh Hưng lại hèn nhát trốn tránh mẹ của anh. Nửa năm sau ông ta lại đính hôn với Liễu Thu Hương, hai người cùng ra nước ngoài. Khi họ quay về nước thì mẹ của anh đã trở thành người thứ ba xen vào phá hoại cuộc hôn nhân của họ, còn anh thì lại trở thành đứa con riêng bị người người khinh ghét.
Nghe đến đó, ác cảm của Triệu Uyển Nhu đối với Vạn Thịnh Hưng càng tăng thêm. Mặc dù có thể vì tình cảnh khi đó không chống đỡ được, nhưng ông ta không thể hèn nhát như thế, vứt bỏ người yêu thì thôi đi, ngay cả con ruột cũng vứt bỏ. Đúng là hèn hạ đến không thể chịu nổi. Thái Lãnh Hàn tiếp tục nói:
- Khi đó thị phi đã vây kín hai mẹ con anh. Kông thể ở được nơi này nữa, mẹ anh đành phải mang anh theo tới thành phố H. Kỳ thật lúc đến thành phố H, anh sống cũng rất tốt. Mẹ anh không suy nghĩ tới Vạn Thịnh Hưng nữa, cố gắng trải qua cuộc sống của mình, thậm chí lúc anh sáu tuổi, bà ấy mới có tình cảm với người khác. Chỉ có điều vận khí của bà ấy không tốt, không dễ dàng gì mới có một cuộc sống mới, nhưng một tai nạn xe cộ đã cướp đi tính mạng của bà ấy. Thật ra thì, chiếc xe đó vốn đ.â.m về phía của anh, nhưng mẹ của anh đã đẩy anh ra…
Chuyện này đã qua hơn mười mấy năm, nhưng lúc Thái Lãnh Hàn nói tới cũng không thể không đau thương, nhưng Triệu Uyển Nhu lại nhịn không được mà đau lòng theo. Triệu Uyển Nhu khịt mũi, hỏi sang chuyện khác để đánh lạc hướng cảm xúc đau lòng:
- Sau đó.. anh đến cô nhi viện sao?
Thái Lãnh Hàn lắc đầu:
- Không phải. Mẹ anh vốn có viết một bức thư, ghi rõ thân thế của anh. Thế nên khi mẹ mất, cảnh sát đưa anh đến nhà họ Vạn.
Chuyện này có chút không giống với chuyện mà Triệu Uyển Nhu đã biết. Triệu Uyển Nhu kinh ngạc buột miệng:
- Thế nhưng.. không phải đến khi anh mười tám tuổi mới quay về nhà họ Vạn sao?
- Lúc anh được đưa đến nhà họ Vạn cũng là lúc Liễu Thu Hương đang mang thai Vạn Thiên Bảo. Bà ta giống như không biết anh tồn tại, lúc trông thấy anh thì hoảng hốt quá mức, suýt chút nữa thì sinh non. Vạn Thịnh Hưng có lẽ đã suy nghĩ thiệt hơn, cảm thấy đứa cháu mà họ Vạn đã sớm vứt bỏ như anh thì làm sao có thể so sánh với đứa bé trong bụng Liễu Thu Hương chứ, tất nhiên là anh không thể ở nhà của bọn họ được nữa, cho nên ông ta quyết định đem anh ném ra ngoài. Ban đầu Vạn Thịnh Hưng có ý định muốn tìm một gia đình khác nuôi dưỡng anh, Liễu Thu Hương vì không cho anh có liên quan gì tới nhà họ Vạn lại muốn giúp anh tìm người nhà để nuôi dưỡng.
Thái Lãnh Hàn nói đến đây thì nhịn không được mà cười lạnh thành tiếng. Triệu Uyển Nhu nhịn không được sự hiếu kỳ mà hỏi:
- Vậy tại sao cuối cùng anh lại phải tới cô nhi viện?
- Ngày đó có một cặp vợ chồng trung niên đến đón anh đi. Bọn họ nói với anh rằng, chỗ đến rất xa, anh hãy ngủ một lúc, anh uống chai nước họ đưa cho thì sau đó ngủ mất. Cho đến lúc tỉnh lại, anh phát hiện mình đang ở một đồng cỏ hoang.
- Cái gì?!
Triệu Uyển Nhu không thể tin nổi. Nhà họ Vạn lại vứt bỏ Thái Lãnh Hàn theo cách tàn nhẫn và độc ác như vậy hay sao? Khi đó Thái Lãnh Hàn chỉ là đứa bé sáu tuổi. Bọn họ vứt bỏ một đứa trẻ ở nơi đồng không m.ô.n.g quạnh như thế thì có khác gì muốn hủy hoại hắn đâu cơ chứ? Vạn Thịnh Hưng có biết việc này không?