Đối với ánh mắt của Cố Sâm, An Ca nhàn nhạt liếc một cái: Anh nhìn tôi làm gì, em họ anh ngủ ở đâu thì anh tự giải quyết đi.
Hắn và Cố Sâm âm thầm chia phòng ngủ, hắn ngủ trong phòng, Cố Sâm ngủ ngoài sô pha. Nhưng mà người ngoài không biết, còn tưởng bọn họ ngủ chung phòng không xa nửa bước.
Nếu là ngày trước khi đặt vào trường hợp này, An Ca sẽ không có một chút áp lực nào. Bây giờ thì Cố Sâm đang theo đuổi hắn, biết rõ người ta đang thích mình còn leo lên ngủ chung giường với người ta nữa.
Cố Sâm thu hồi tầm mắt, ho một tiếng, mặt không đổi sắc đối phó với Đới Chí Hào, “Dưới lầu có nhiều phòng, lát nữa anh sắp xếp cho em.” Còn rất bực bội dạy dỗ hắn, “Em cũng xem như là người nhà họ Đới, là em họ của anh, mắc mớ gì phải sợ Từ Khải?”
Đới Chí Hào nhìn Cố Sâm không chịu chứa chấp mình, càng cuống cuồng năn nỉ, “Anh, anh không biết Từ Khải đâu, hắn là một tên biến thái cuồng kiểm soát người khác, hắn bao dưỡng minh tinh, trước khi hắn chơi đủ hắn sẽ không cho đối phương chia tay. Nếu không sẽ dùng đủ cách tàn bạo cưỡng bức để trả thù, nghe nói lúc trước có một vị ca sĩ biến mất là có liên quan tới hắn. Lúc nãy chỉ mới nghi ngờ em cắm sừng, hắn đã đòi xử em rồi. Nếu em nói chia tay, chắc hắn giết em chết quá. Anh, em sợ hắn lắm.”
Đới Chí Hào tuy ham chơi, nhưng hắn cũng biết ba mẹ mình chỉ dựa vào hào quang của Cố gia, trong công ty làm một chức quản lý nhỏ. Phải nói là mạng giao tiếp và thế lực là chẳng có gì. Không có Cố Sâm che chở, phút nào cũng sẽ bị Từ Khải giết chết.
Triệu Mặc bắt chéo chân ngồi trên ghế, châm chọc nói, “Chuyện này tôi biết, vị ca sĩ kia bị Từ Khải tìm người hiếp, còn quay lại hết. À đúng rồi, quay lại là sở thích của tên biến thái này. Dù sao có thể cầm video đi uy hiếp khống chế người trong cuộc, còn dùng được nhiều chỗ.”
Đới Chí Hào hoảng sợ, con ngươi mở lớn, “Tiêu rồi! Hắn… cũng quay em nữa, có phải hắn cũng định lấy ra uy hiếp em không?!”
Cố Sâm nghe nói vậy càng khó chịu, mặt thể hiện rõ sự chán ghét, mắng Đới Chí Hào, “Ai cũng được, cứ hết lần này tới lần khác lại dây vào hắn.”
An Ca ngồi bên cạnh nghe tới chuyện bị quay, đột nhiên lạnh cả sống lưng: Khoảng thời gian qua quá mức thuận lợi, gần như đã quên mất tình tiết của cuốm truyện này.
Thiết lập tính cách của nguyên chủ ước chừng cũng không khác mấy Đới Chí Hào, ỷ mình có thân phận thiếu gia đi trêu hoa ghẹo nguyệt. Cũng có những người mang ý đồ, nhắm vào thân phận của hắn.
Trong giai đoạn cuối cùng, quá trình nguyên chủ lần lượt vui vẻ với những người khác đều bị quay lại tung lên. jongwookislove.wordpress.com
Cùng hôm đó, khách hàng đồng loạt gọi tới khiển trách An thị, mấy video lưu truyền trên mạng lập tức được sang tay, trở thành vụ bê bối cực lớn trong giới nhà giàu chưa từng có.
Đó là đòn kích cuối cùng của những kẻ đứng trong tối đánh vào An thị, cũng là cạm bẫy đáng sợ nhất, điên cuồng nhất của nguyên chủ trước khi chết.
Thấy video của con trai mình tràn lan nhưng không làm sao đè xuống được, bệnh tim của Tề Tĩnh tái phát, đưa vào bệnh viện nhưng vẫn không cứu kịp. Còn An Thừa Lâm thì bị chọc tức tới nằm bệnh dậy không nổi.
Trình Quý Hạo nhân cơ hội liên kết với hội đồng quản trị trong An thị, đoạt lấy tất cả quyền quản lý của An Thừa Lâm.
Trong tiểu thuyết chỉ nói về Trình Quý Hạo, nhưng những người trong hội đồng quản trị liên kết với Trình Quý Hạo thì chỉ nhắc vài câu rồi thôi, làm hắn không thể nào nhớ được tên.
An Ca lạnh cả người, thần kinh căng thẳng, nghiêng đầu hỏi Cố Sâm, “Từ Khải rốt cuộc là làm nghề gì? Tại sao được ở tầng bốn trên chiếc du thuyền này?”
Đối diện với An Ca, giọng nói của Cố Sâm nhẹ nhàng hơn nhiều. Hắn kiên nhẫn giải thích, “Công ty của Từ Khải có nghiệp vụ mật thiết với tập đoàn Cố thị, rất nhiều tài nguyên sẽ do công ty của Từ Khải cung cấp. Đúng rồi…” Cố Sâm nhắc nhở An Ca, “Năm xưa Từ Khải cầm một số lớn cổ phần trong An thị, trước mắt hắn cũng là một thành viên trong hội đồng quản trị của An thị.”
Cũng là một thành viên trong hội đồng quản trị của An thị!
Trong nháy mắt, mặt mũi An Ca trắng bệch, nổi hết da gà.
Trực giác của hắn nói, Từ Khải chắc chắn nằm trong những người tiếp tay với Trình Quý Hạo trong tiểu thuyết.
Cố Sâm nhìn ra sự khác thường của hắn, thân thể hơi hướng về phía An Ca, thấp giọng hỏi, “Sao thế?”
An Ca ổn định lại hô hấp, cố tỏ ra bình tĩnh, “Cảm giác… người này rất đáng sợ.”
Cố Sâm khinh thường giễu cợt, “Chỉ là một tiểu nhân hiểm ác thôi, không có sức tạo ra sợ hãi. Với lại hắn cũng không ra oai được bao lâu nữa đâu.”
Lời này vừa nghe cũng biết Cố Sâm sẽ đối phó với Từ Khải, hơn nữa không phải là vì chuyện của em họ mới đây, mà là hắn đã chuẩn bị từ lâu. Trông vẻ mặt thì đã nắm chắc 100%.
An Ca lo lắng, “Hắn chẳng phải có quan hệ hợp tác với Cố thị sao, đụng chạm có ổn không?”
Cố Sâm nói, “Là công ty kinh doanh của hắn có mối quan hệ hợp tác với Cố thị. Mà công ty kinh doanh thì đổi lúc nào mà chẳng được.”
Một câu nói hời hợt làm An Ca nghe nổi hết da gà.
Kết cục của tập đoàn An thị, chẳng phải là bị đổi chủ hay sao?
Nếu không phải Cố Sâm nói mấy câu này, An Ca cũng sắp quên đây là cuốn tiểu thuyết chiến trường đấu đá, ân oán giữa nhà giàu rồi.
Đới Chí Hào nghe Cố Sâm nói xong, liền dè dặt hỏi, “Sâm ca, bây giờ anh nói anh đối phó với hắn, em càng không dám đến gần hắn. Lỡ hắn hù dọa em, em khai hết kế hoạch của anh thì sao?”
Cố Sâm quay sang nhìn, trong đôi mắt híp lại mang sự lạnh lùng, trầm giọng nói một câu, “Dám nói ra một chữ, anh đảm bảo không để mày sống quá bảy ngày.”
Sau đó quay sang nhìn Triệu Mặc, “Cả cậu nữa.”
Giọng nói nhàn nhạt, nhưng thần thái tỏa ra sát khí, làm cho người ta lạnh rùng mình.
Triệu Mặc nghiêm túc giơ tay lên làm động tác chào cờ, “Bây giờ tôi là thằng em trung thực của Cố tổng, anh bảo tôi đi đông tôi không dám đi tây.”
Đới Chí Hào thật sự bị dọa sợ, hắn biết khả năng và thủ đoạn của Cố Sâm, nói được thì sẽ làm được.
Trước khi hắn bị Từ Khải giết, anh họ đã xử hắn trước rồi.
Hắn chỉ là một đứa nhỏ, tại sao phải nghe cái kế hoạch này chứ.
“Sâm ca, vậy em càng không thể ở xa anh được, mấy hôm nay em phải trốn trong phòng anh, một bước cũng không ra ngoài, bảo đảm không gây tai họa cho anh.”
Triệu Mặc rất có tâm cơ nháy mắt với Đới Chí Hào, không ngừng nhắm về phía An Ca, kín đáo nhắc nhở, “Em muốn ở đây cũng phải nghe ý kiến của An thiếu gia.”
Đới Chí Hào lúc này rất thông minh, lập tức ôm chân An Ca, “An thiếu gia, chị dâu! Cho em ở lại mấy ngày đi được không? Mấy hôm nay em sẽ làm thằng em ngoan của chị dâu, kêu em làm gì em làm nấy!”
An Ca: … jongwookislove.wordpress.com
Sắc mặt Cố Sâm lạnh lẽo, giơ chân đá văng Đới Chí Hào, “Đừng đụng cậu ấy.”
Đới Chí Hào la lên một tiếng, sau đó lại như da trâu không có cảm giác gì, dây dưa, “Chị dâu!”
An Ca cạn lời, “Không được gọi chị dâu lung tung, gọi là anh đi.”
Đới Chí Hào liền ngọt ngào gọi, “Anh! An ca ca!”
An Ca xoa xoa trán, nhức đầu nói với Cố Sâm, “Bỏ đi, để nó ngủ ở đây cũng được. Lỡ Từ Khải nổi điên lên đòi xử nó thì hậu quả cũng không tốt lắm. Dù sao phòng chúng ta cũng to, phòng vệ sinh lẫn phòng tắm cũng có hai cái. Thêm một người cũng không sao.”
Cố Sâm sau cơn căng thẳng một hồi mới nhẹ giọng nói, “Được, anh nghe em.”
Đới Chí Hào mừng rỡ, bò tới định ôm chân An Ca, thấy ánh mắt lạnh như đá của Cố Sâm liền thu móng về, ngoan ngoãn ngồi dưới đất, “An ca ca, sau này anh chính là anh ruột của em!”
An Ca không biết nói gì, “… Gọi anh là được rồi.”
Lúc Đới Chí Hào tru lên như sói, Triệu Mặc ở bên kia giơ tay lên, “Ờ… Tôi là do Đới thiếu gia gọi tới. Đi ra ngoài bây giờ chắc chắn sẽ bị Từ Khải tự tay xé xác. Đới tiểu thiếu gia, ngài tìm được chỗ an toàn rồi, có phải cũng nên dẫn tôi theo không!”
An Ca im lặng.
Cố Sâm lạnh mặt.
Đới Chí Hào bừng tỉnh, lại nhào sang ôm chân, “Mặc Mặc là do em làm bị dính líu. Anh, anh ruột! Cứu một người cũng là cứu, cứu hai người thì cũng không tốn thêm bao nhiêu!”
Triệu Mặc cười híp mắt, “Huống chi tôi còn biết kế hoạch của Cố tổng, chúng ta coi như là cũng ngồi chung trên một chiếc thuyền.”
…
Du thuyền chạy mấy tiếng sau, đã cách bờ một khoảng rất xa.
Trời đã tối, coi như là đêm đầu tiên lên thuyền đi chơi tết, tiệc tùng cũng khó mà tránh được. Phòng tiệc của hai tầng gần như có đủ khách trên chiếc du thuyền này.
Trên bàn ăn trải khăn trắng bày đủ loại món ăn, nhân viên phục vụ mặc đồng phục giống như thủy thủ, đội nón trắng đi đưa rượu, nước uống và trái cây cho khách.
Ban đầu An Ca và Cố Sâm ngồi chung bàn với hai ông bà Cố gia và An gia, ở bên cạnh là Triệu Mặc và Đới Chí Hào luôn bám sát.
Triệu Mặc không hổ là lưu lượng có nhiều fan nữ, trông hết sức là cà lơ phất phơ. Ngồi trên bàn ăn liên tục dùng lời lẽ ngọt ngào chọc Tề Tĩnh và Đới Nhã cười suốt, vui vẻ vô cùng.
Hai vị phu nhân mau chóng trở thành fan của Triệu Mặc, còn cố ý xin weibo của hắn.
Tề Tĩnh tìm được một video phát trực tiếp của Triệu Mặc, không ngừng gửi quà vào cho hắn.
An Thừa Lâm ngồi bên cạnh cũng hơi nổi cơn ghen.
An Ca tặc lưỡi khen, “Người biết ăn nói có khác.”
Cố Sâm mím môi nhìn An Ca, “Chỉ là một tên miệng lưỡi trơn tru, không có đạo đức, sẽ không đối đãi với ai thật lòng. Càng không có ai thật sự tôn trọng hắn.”
An Ca liếc mắt, “Em họ anh thích hắn lắm, anh nhìn kìa.”
Đới Chí Hạo ngồi đối diện đang xem video của Triệu Mặc, còn dùng ánh mắt sùng bái nhìn đối phương, “Mặc Mặc, em không biết anh còn tham gia cuộc thi người mẫu quốc tế nữa, anh đi catwalk quá đẹp luôn!”
“Trời, anh còn biết nhảy nữa, hát cũng hay. Mặc Mặc, sau này anh sẽ là ngôi sao lớn đó. Đúng rồi, em còn chưa xin chữ ký của anh, anh ký cho em được không?”
Triệu Mặc một tay nâng mặt, một tay cầm ly rượu, vẻ mặt nhàn nhã nói, “Muốn xin chữ ký hả?”
Sau đó Triệu Mặc đưa người tới, nói nhỏ gì đó vào tai Đới Chí Hào.
Lỗ tai và gò má của Đới Chí Hào dùng mắt thường cũng thấy nó đỏ lên, ngại đến mức cúi đầu nhìn dĩa thức ăn không dám ngẩng lên.
An Ca: … jongwookislove.wordpress.com
Cố Sâm âm trầm nhìn, hắn hận không thể giẫm chết thằng em họ kém cỏi với tên Triệu Mặc kia.
Người lớn thì có chỗ tụ tập và đề tài của người lớn, An Thừa Lâm bọn họ ăn xong cũng bị các cô chú khác gọi đi.
Trên bàn chỉ còn lại bốn người bọn họ.
Triệu Mặc nhìn lên sân khấu, hỏi, “Bên kia có chuyện gì mà tưng bừng quá vậy?”
Đới Chí Hào cũng rướn cổ nhìn, hỏi Cố Sâm, “Hình như Cố gia gia đang ở trên sân khấu, con cháu xếp hàng chúc tết. Anh họ, đây là tập tục gì của Cố gia hả?”
Cố Sâm ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn hai người, chứ nói chi là trả lời câu hỏi.
An Ca tò mò theo, “Đúng vậy, bọn họ làm gì thế? Trông rất vui.”
Cố Sâm lúc này mới giải thích, “Ông lão thích đông vui, cho dù là con cháu nhà ai, chỉ cần tới chúc tết là có thể nhận bao lì xì.”
Triệu Mặc kinh ngạc, “Trong bao lì xì có bao nhiêu?”
Đới Chí Hào kinh ngạc, “Trong bao lì xì có bao nhiêu?”
Cố Sâm lạnh mắt liếc sang.
An Ca hỏi, “Đúng là thấy ai đi xuống sân khấu cũng cầm bao lì xì, nhưng thấy mỏng quá trời, được bao nhiêu vậy?”
Cố Sâm liền giải thích, “Trong bao không để tiền mặt, là thẻ ngân hàng có tiền. Mười ngày sau đến kỳ, đi rút tiền trong thẻ ra là được.”
Triệu Mặc xúc động, “Người nhà giàu có khác, tiền lì xì bỏ thẳng vào thẻ! Không biết bên trong có bao nhiêu tiền nhỉ?”
Đới Chí Hào học theo, “Không biết bên trong có bao nhiêu tiền nhỉ?”
Lần này hai người không nhìn Cố Sâm mà là nhìn An Ca.
An Ca: …
Cố Sâm hình như chỉ trả lời những câu hỏi của hắn, còn người khác thì chẳng thèm quan tâm.
An Ca thấy buồn cười, hỏi Cố Sâm, “Tiền để trong thẻ, chắc hẳn con số không nhỏ, có hơn mười ngàn không?”
Cố Sâm nói, “Anh không biết, con cháu của khách tới chúc tết, ít nhất cũng được năm mươi ngàn đi.”
Triệu Mặc để đũa xuống, “Đi, đi chúc tết ông Cố!”
Đới Chí Hào cũng theo sau, “Em cũng đi, dẫn em theo với!”
Cố Sâm ném ánh mắt “Ngồi xuống, không được làm tôi mất mặt” qua, Triệu Mặc và Đới Chí Hào lập tức ngoan ngoãn ngồi yên.
An Ca nhìn hàng dài đứng xếp hàng chờ chúc tết Cố gia gia, cùng mấy thanh niên cầm bao lì xì cười vui vẻ, nói, “Tiền này kiếm dễ ghê, chỉ đi chúc tết thôi mà được nhận tận năm mươi ngàn, quá tốt. Tôi cũng muốn đi chúc tết nhận năm mươi ngàn tiền lì xì.”
Cố Sâm nhìn An Ca cười khẽ, “Với thân phận của em mà đi chúc tết ông lão, ít nhất cũng sẽ cho em hai triệu.”
An Ca: !!!
Hắn để đũa xuống kéo Cố Sâm, “Đi, đi chúc tết gia gia!”