Trên một hòn đảo tư nhân ở một khu vực nào đó ở nam Thái Bình Dương, nước biển xanh ngát dưới bầu trời rộng lớn.
Dù che nắng bằng cỏ mang phong cách địa phương xếp thành một hàng dài, mang tới cảm giác râm mát trên bờ biển nóng bức.
Hơn mười cô cậu thanh niên tụ tập ở đây, có người thì xuống biển chơi, hòa mình vào con sóng, có người thì ở trên bờ, đứng cạnh vỉ nướng thịt, lắc lư theo âm nhạc, nâng ly uống thỏa thích.
Mấy người phụ trách nướng thịt, năm mồm bảy miệng trò chuyện:
“Ê, thần tài của chúng ta đâu rồi?”
“Nằm suốt ở bên kia coi điện thoại kìa, chắc lại nghiên cứu thị trường nữa rồi.”
“Không phải chứ, công ty chúng ta bao nguyên cái bãi này là vì hắn, vậy mà hắn lại đi làm việc?!”
Mấy người vừa nói, tầm mắt vừa nhìn về một cây dù che nắng ở bên kia.
Ở đó có một người đàn ông mặc áo thun trắng và quần short đi biển rộng thùng thình, đang nửa nằm trên ghế, một tay gác ra sau đầu, một tay nhìn điện thoại, dáng vẻ lười biếng vô cùng.
Ánh nắng bị dù lá cọ che đi một phần, tạo thành cái bóng mờ phía trên đầu người đàn ông, dưới ánh nắng ấm áp có thể nhìn thấy dáng người thon gầy cùng với bắp tay bắp chân của hắn. Da trắng xanh, tay chân thon đuột.
Hắn là An Ca.
Là thần tài mà mấy người này nhắc tới.
“Tiểu Phi, lấy dĩa thịt này với đồ uống đưa cho thần tài của chúng ta đi.” Một người đàn ông gắp thịt đã nướng xong vào một cái dĩa, lại thuận tiện cầm một ly soda đưa cho một cô gái.
Còn sâu xa nhắc nhở, “Nhớ mời hắn xuống biển chơi cùng, nói không chừng đây chính là cơ hội cho cô đó.”
Mấy người khác cũng ồn ào lên, “Đúng đúng đúng, bãi cát, người đẹp, BBQ, là đàn ông chắc chắn sẽ không từ chối. Tiểu Phi cố gắng lên.”
Tiểu Phi hơi đỏ mặt, trợn mắt nhìn mấy người kia, “An Ca mới không giống mấy người.”
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng tay vẫn nhận lấy dĩa thịt. Trong ánh mắt cổ vũ “Cố gắng lên” của mọi người, cầm về phía An Ca.
“An… An ca, có muốn ăn thịt nướng không?”
An Ca ngước mắt nhìn, thấy Tiểu Phi thì cũng đồng thời để điện thoại xuống.
Hắn ngồi thẳng dậy, nhận dĩa thức ăn từ tay cô, lễ phép nói, “Cám ơn.”
Không có sau đó nữa.
Tiểu Phi có hơi luống cuống, lại lấy dũng khí hỏi, “Có muốn, xuống biển chơi cùng với mọi người không?”
“Không cần.”
An Ca uống một hớp nước, cười nói, “Mọi người chơi vui vẻ.”
Khóe môi cong lên tạo thành nụ cười nhàn nhạt, cũng có một chút hời hợt.
“Vậy được rồi, vậy… vậy anh làm việc tiếp đi.” Tiểu Phi mất mát, xoay người đi.
Ở chỗ nướng thịt, một đám người than thở:
“Tiểu Phi vậy mà cũng bị từ chối.”
“Người đẹp hấp dẫn như vậy, hắn sao mà nhẫn tâm thế!”
“Có thể không có khái niệm về cái đẹp đi. Ai bảo người ta cũng đẹp trai, trẻ tuổi còn nhiều tiền nữa, thần tài mà.”
“Mấy người nói xem có khi nào hắn là… gay không?”
“Nếu hắn là gay, thì tôi sẽ cong vì hắn luôn… Đừng có cười, tôi nói nghiêm túc.”
An Ca không biết bản thân đã trở thành đề tài nghị luận của đám đồng nghiệp, vẫn chuyên tâm nhìn màn hình di động.
Hắn đang xem một quyển tiểu thuyết.
Tối hôm qua, hắn đột nhiên nhận được một tin nhắn được gửi rộng rãi — Đề cử một quyển sách hay . Vốn tưởng là một tiểu thuyết cạnh tranh thương trường, mở lên xem giới thiệu, kết quả là một cuốn tiểu thuyết máu chó, ân oán giữa nhà giàu, còn là BL.
Đang định thoát ra thì phát hiện trong số nhân vật phụ có một người tên là: An Ca.
Trùng tên còn trùng họ.
Nhất thời tò mò mà mở ra đọc.
Trong tiểu thuyết An Ca là một công tử nhà giàu, còn là con một. Cha mẹ vô cùng cưng chiều, tài sản gia tộc vì hắn mà phung phí. Còn làm đám cưới với nam chính của tiểu thuyết, Cố Sâm, là một tên nhà giàu khiến người người ngưỡng mộ.
Chỉ là vị thiếu gia này tự do phóng khoáng, hay làm bậy, cuộc sống buông thả.
Vào hôm đám cưới thì gọi ‘dịch vụ cao cấp giao tận nhà’, tuyên bố muốn tốt nghiệp lần đầu tiên của mình trước khi cưới.
Kết quả, lúc hai người đang ở đỉnh điểm thì cửa phòng mở ra, một đống khách khứa của bữa tiệc xông vào.
Trong đó có mẹ của nam chính Cố Sâm và mẹ của An Ca.
Lúc tiệc cưới diễn ra, một bên chú rể lại ở trên giường ưm ưm a a với người đàn ông khác. Có thể tưởng tượng được sự sợ hãi của khách khứa và sắc mặt của hai bà mẹ lúc đó như thế nào.
Sự kiện này khiến nam chính Cố Sấm biến thành kèo trên trong mối quan hệ thông gia, An gia không thể không đáp ứng yêu cầu bồi thường kinh doanh của Cố gia.
Nhưng đây chỉ là mới bắt đầu.
Sau đó An tiểu thiếu gia ỷ mình giàu, không có ai quản lý, bao nuôi tiểu chó săn, móc nối kinh doanh làm tình nhân với mấy ông nhà giàu, mở party đủ thứ trò trên du thuyền riêng…
Cho đến khi cuộc sống phung phí bị người ta chụp được, một loạt hình khiêu dâm của An tiểu thiếu gia chơi với các loại đàn ông bị tung khắp các trang mạng.
Sau đó cũng tới lúc vai phụ pháo hôi lãnh cơm off đoàn.
Nam chính Cố Sâm lập tức hủy bỏ cuộc hôn nhân này, đuổi An Ca mang đầy tiếng xấu ra khỏi Cố gia.
Cha bị hành động của con trai mà tức tới tăng huyết áp, nằm liệt giường không dậy nổi.
Mẹ thì sau khi thấy hình khiêu dâm của con trai mình với một loạt đàn ông, bệnh tim liền tái phát, đưa vào bệnh viện cũng không cấp cứu kịp.
Cha mẹ lần lượt qua đời khiến cho công ty của An gia mau chóng rơi vào tay người khác, chỉ để lại cho hắn một khoản nợ kếch xù.
Cuối cùng tiểu thiếu gia cùng đường, rơi vào phận đầu đường xó chợ. Vào một buổi sáng trời đông gió rét, bị người ta phát hiện chết dưới gầm cầu vượt u tối.
Đọc tới đây, An Ca mặt không đổi sắc tắt màn hình. Trong lòng tính toán An tiểu thiếu gia đã phung phí bao nhiêu tiền.
Theo truyện thì hắn gọi ‘dịch vụ giao tận nhà’, bao nuôi tiểu chó săn, mua du thuyền riêng, có máy bay riêng, tiêu xài mấy thứ này, sẽ không ít hơn một trăm triệu.
Một trăm triệu!
Đưa cho mình sử dụng dù chỉ là 1% lợi nhuận, một ngày cũng có thể kiếm được một triệu!
Một năm thì… An Ca giơ tay đếm đếm… Trời, thốn quá!
Sau đó hắn tự giễu, “Chỉ là một quyển tiểu thuyết thôi, vậy mà còn nhập tâm tính nữa.”
Hắn đứng dậy hoạt động bả vai và cổ tay nhức mỏi, muốn xuống biển bơi một vòng.
Lại không nghĩ tới sau khi xuống biển, đột nhiên choáng váng khó chịu, ý thức bắt đầu mơ hồ.
An Ca hoảng hốt muốn nổi lên mặt biển, một dòng nước ngầm đột nhiên đánh vào cơ thể hắn, khiến hắn mất cân bằng chìm xuống biển sâu.
Bên tai ngoại trừ nghe thấy tiếng nước tràn vào, hình như còn nghe thấy có người gọi hắn, “An thiếu gia, An thiếu gia?”