(Tình anh em giả tạo, người ta là tình như keo sơn sắt thép, đây là nhựa:)))
Lâm Trì Ngang: "Tôi không chết được, càng không chết cùng với cậu."
Tầm mắt Trần Trản hơi đảo qua trên mặt tấm ảnh một chút, nhìn nhiều thêm một giây càng khó xử, cậu rất tò mò rốt cuộc người này được giáo dục như thế nào đây.
Khẽ nâng cánh tay làm một thủ thế.
Lâm Trì Ngang cau mày: "Có ý gì?"
"Nếu muốn biết là người hay quỷ rất đơn giản." Trần Trản chỉ cánh cửa phía trước, Lâm Trì Ngang liếc cậu một cái, cuối cùng vẫn làm theo, đứng nép một bên cửa, Trần Trản giữ bên còn lại.
"Có tiền xu không?"
Lâm Trì Ngang mở ví, một sấp tiền mặt phẳng phiu.
Nương theo ánh sáng mơ hồ gắng nhìn rõ, Trần Trản lắc đầu, lấy bùa hộ mệnh ra, tháo cái cúc kim loại ném vào bóng tối.
Tiếng động không lớn, nhưng bốn bề vắng lặng khiến âm thanh va chạm khuếch đại vô cùng.
Trần Trản là động tác suỵt, có thể nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến.
Ma quỷ đi đứng làm sao có âm thanh.
Lâm Trì Ngang nhíu mày... Đây là kết quả cậu muốn?
Trần Trản lắc đầu, ra hiệu chờ một chút.
Tiếng bước chân lại gần, Trần Trản tính toán khoảng cách, nhằm thời cơ, thình lình bước ra, bắt chước chó sói gầm nhẹ một tiếng.
"A a a -----"
Dù là ai khi bước qua cửa, đột nhiên gặp một người nhảy ra quát to đều sợ hãi giật mình.
Thừa dịp đối phương còn chưa phản ứng, Trần Trản nháy mắt với Lâm Trì Ngang, sợ tối quá anh không thấy, trực tiếp hô: "Đập!"
Lâm Trì Ngang dứt khoát đập một phát, tiếng kêu đau như liệu, Trần Trản lại đến đá một cú.
"Ối... đau."
Lâm Trì Ngang bên cạnh cúi đầu nhìn khung ảnh bị nứt, ánh mắt tối thui, âm thanh lạnh đến mức kỳ cục: "Mày dám tổn thương bà cố của tao."
7
Dứt lời đạp thêm hai phát.
1
Trần Trản chuẩn bị mở đèn pin cầm tay để nhìn mặt, đột nhiên Lâm Trì Ngang đẩy cậu: "Có đồng bọn."
Từ tiếng bước chân ngổn ngang đoán rằng không chỉ có một người.
Lâm Trì Ngang: "... Cậu vẫn là người?"
Trần Trản than thở: "Muốn chạy đi báo cảnh sát không, nếu như chúng ta cùng ngoẻo ở đây, sẽ bị đưa tin thành tuẫn tình..."
Đến đây còn nói gì được nữa, sắc mặt Lâm Trì Ngang khó coi: "Đi gọi đây."
Tiếng đánh nhau phía sau liên tiếp truyền đến, nhìn Trần Trản có vẻ ung dung, thật ra hành động rất dứt khoát mau lẹ.
Coi như anh có nghĩa khí, luôn tập trung quan sát, báo cảnh sát xong liền gia nhập hỗn chiến.
"Tốc chiến tốc thắng." Trong bóng tối không biết ai khàn khàn nói một câu.
"Muốn chạy?" Trần Trản híp mắt một cái liền vọt ra cửa, rất có khí thế một người giữ quan vạn người phá.
Giằng co được mười phút, cảnh sát thành phố Y xưa nay vốn nhanh nhạy, khi tiếng còi báo hiệu vang lên, Trần Trản cảm giác rõ ràng kẻ ra tay đang căng thẳng.
"Chính nghĩa sắp thực thi." Cậu dùng giọng điệu thẩm phán nói.
Một giây sau, tiếng cửa bật mở cái rầm chấn động đủ để tim gan người ta rung lên.
Thực tế và tưởng tượng có hơi khác nhau, chào đón bọn họ là cùng bị áp vào xe cảnh sát, Lâm Trì Ngang ngồi vào trước, ánh mắt nhìn Trần Trản rõ là không tốt chút nào.
Đây là lần đầu tiên Trần Trản gặp phải tình cảnh này, nhưng trong mắt vẫn sóng to không sợ, lạnh nhạt nói: "Có lẽ vì bọn kia hơi thảm."
Mặc dù đã sáng đèn, nhưng hiện giờ khuôn mặt thật của mấy người kia cũng khó nhận ra.
Lâm Trì Ngang nghe xong không nhiều lời nữa, xe chạy rất nhanh. Bây giờ đồn cảnh sát được phân ra từng khu vực, anh có cảm giác nếu cứ tiếp tục thế này, được Trần Trản ban tặng, chắc làm được chuyến du lịch các đồn luôn.
Nhiều người nên bị tách ra thẩm tra.
Trần Trản nói thật nguyên do: "Có tin đồn bảo nhà tôi có ma, vừa hay nghe nói Lê Thành Plaza cũng có chuyện tương tự, liền qua xem một chút, thuận tiện kiếm linh cảm."
Ghi khẩu cung xong, mãi mà chưa thấy Lâm Trì Ngang, Trần Trản không nhịn được bèn hỏi thăm một cảnh sát nữ có vẻ dễ nói chuyện.
"Anh ta không phối hợp lắm." Cô bật cười: "Hỏi tại sao đánh nhau, một mực chắc chắn mấy người kia đánh bà cố của anh ta trước, còn bảo anh có thể làm chứng."
2
Mí mắt Trần Trản giật một cái.
Cảnh sát: "Căn cứ vào điều tra của chúng tôi, bà cố anh ta đã qua đời từ lâu." Nói tới đây không nhịn cười nổi nữa: "Đây có phải đang ăn vạ hay không?"
Đã ra tay tất nhiên không tránh được trách nhiệm. Trần Trản coi như khá trong sạch, suy cho cùng cả quá trình từ đầu tới cuối cậu tham gia đều có thể cho qua.
Mấy người kia còn phải hòa giải, khi Ân Vinh Lan nghe tin từ công ty chạy tới đã là nửa giờ sau.
Trần Trản không bị tạm giam, chỉ đơn giản bị cảnh sát giáo dục vài câu. Ân Vinh Lan nhìn cậu có chút bất đắc dĩ: "Không phải bảo em về sớm chút sao?"
Trần Trản thuật lại lần nữa sự việc.
Kinh nghiệm phá án của cảnh sát phong phú hơn cậu nhiều, từ vụ đốt nhà đến giờ, rõ ràng thấy chuyện không bình thường chút nào. Chưa tìm được chứng cứ, chỉ có thể từ hỏi cung từng bước kéo tơ bóc kén.
"Tôi thấy các ngôi sao hay thuê vệ sĩ bên cạnh," vị cảnh sát mới lấy lời khai của cậu đi tới: "Không thì anh cũng thuê vài người đi."
Phòng ở bị đốt, đi ăn bị ám sát, bây giờ lại lan truyền tin đồn ma quái, không thể ngẫu nhiên trùng hợp thế được.
Trần Trản cười cười: "Tôi sẽ chú ý."
"Anh yên tâm, chúng tôi sẽ mau chóng điều tra ra."
Hai bên bắt tay, Trần Trản nói tiếng xin nhờ, đứng dậy chuẩn bị rời đi cùng Ân Vinh Lan.
Lúc sắp đi, bất thình lình nhớ tới một người: "À thì... bao giờ anh ta được thả?"
Anh ta là ai, vừa nghe đã hiểu.
"Cụ thể phải đợi có báo cáo khám nghiệm thương tích đã, xem trách nhiệm của ai nặng hơn. Có điều mấy tên trốn trong tòa thương mại không thoát được."
Trần Trản suy tư, Lâm Trì Ngang làm người coi như không tệ, ít nhất không khai ra cậu.
Phải biết rằng cậu cũng leo cửa sổ vào, chỉ là người kia khéo léo che giấu mà thôi.
Thắt dây an toàn, nãy giờ đôi mày Trần Trản vẫn chưa giãn ra được.
Ân Vinh Lan đặt tình trạng của cậu vào sâu trong mắt, an ủi: "Việc đã đến nước này, thuận theo tự nhiên là được."
Trần Trản hạ cửa sổ xe thành một cái khe, gió thổi vừa đủ rất thoải mái: "Chuyện ma quỷ chỉ có vậy, có đồn khắp cũng không gây ảnh hưởng bao nhiêu."
Cậu không thèm để ý mấy âm mưu quỷ kế, nhưng ai cũng đều không thích ta ngoài sáng địch trong tối.
Trần Trản nghiêng đầu nhìn Ân Vinh Lan lái xe: "Anh nói kẻ đó đang có ý đồ gì?"
Trước mắt lại không thể khẳng định đây là tác phẩm của Ngô tiên sinh kia.
Ân Vinh Lan bình tĩnh điều khiển vô lăng: "Khó bề phân biệt không hẳn là chuyện quá phức tạp, không ngại thì thử suy luận ngược từ cuối xem."
Trần Trản yên tĩnh nghe tiếp.
Bên môi Ân Vinh Lan mang ý cười: "Kiểu như mục đích là hại em rớt đài."
Dòng suy nghĩ rõ ràng hơn không ít, cơ mà vẫn chưa nghĩ ra cụ thể.
Não quánh không nghĩ thêm được gì, Trần Trản xoa bụng: "Chắc do đói."
Ân Vinh Lan quay đầu xe: "Vậy đi ăn trước đã."
Phòng cao cấp khó đặt vào buổi tối, không phải việc khó đối với Ân Vinh Lan, nhưng thời gian chờ thức ăn mang lên lại hơi lâu.
Trần Trản lấy di động ra hoàn thành chương đang viết dở.
Ân Vinh Lan vội liếc mắt nhìn, coi đến tên Lâm Trì Ngang: "Chương hôm nay muốn hắn làm nam chính?"
Trần Trản: "Dù sao cũng đỡ em một kiếp."
Đắp nặn hình tượng quang minh chính đại ngắn ngủi, coi như bồi thường.
Ân Vinh Lan cười nói: "Hẳn Lâm Trì Ngang nghĩ em sẽ làm vậy, mới dốc sức giúp đỡ."
Kịp thời chắn sóng, dù sao chuyện cũng qua rồi, mượn truyện an ủi vậy.
Trần Trản biết nguyên do, không để ở trong lòng: "Đôi bên cùng có lợi, em cũng không thiệt."
Ân Vinh Lan gật đầu tán thành.
Qua hai mươi phút, Trần Trản thể hiện cái gì gọi là tốc độ đánh máy. Có tư liệu sống làm điều kiện tiên quyết, một chương truyện viết dễ như ăn cháo. Nhân vật chính "Nam thần" không phải Lâm Trì Ngang, định đăng thành ngoại truyện, soát chính tả một lượt, quay ra hỏi người đối diện: "Có muốn đọc không?"
"Được."
Phong cách ảo ma hoàn toàn khác hiện ra trước mắt ---
Thang máy chưa hoạt động, tựa vào vách kim loại cứng rắn, hơn nửa người chìm trong bóng tối.
Tiếng loạt xoạt từ phía dưới càng lúc càng lớn, ai cũng không biết sắp đối mặt với cái gì.
Như thăm dò vách núi cheo leo hiểm trở.
Anh ta đi phía trước, hình bóng kiên cường như tùng như bách, nói một cách lạnh lùng: "Ma quỷ tôi xử lý."
Tôi không đáp lời, chuyến này mục đích chỉ để tìm chân tướng mấy chuyện quỷ quái đồn thổi làm người sởn tóc gáy.
Mà anh ta, đường đường là người thừa kế tập đoàn Lâm thị, lại vì hạng mục đầu tư bị tổn thất.
Lợi ích chung khiến chúng tôi đi cùng một đường.
Bước qua bậc thang cuối cùng lên lầu trên, một cơn gió lạnh lẽo như đi từ chân lên đầu.
Mà anh ta vẫn vững vàng đi trước, chân bước không ngừng. Đến gần nơi phát ra âm thanh, rốt cuộc anh ta kéo khoá cái ba lô thần bí ra ---
Một hồi ác chiến sắp bắt đầu.
"Đi cùng một đường có phải hơi khoa trương không?" Ân Vinh Lan chỉ thấy một đoạn ngắn, lúc ngẩng đầu mắt đầy ý cười: "Đang viết trộm mộ à?"
Nhân viên phục vụ vừa khéo đưa đồ ăn lên, Trần Trản tận lực làm ra vẻ tao nhã, nhíu mày: "Đã thế, mọi người chỉ có thể nhìn thấy một mặt hào quang của Lâm Trì Ngang."
Ân Vinh Lan trả di động cho cậu, khi Trần Trản đang đăng truyện nói: "Sự việc chưa chắc đã thuận lợi như em nghĩ."
Chương mới đăng xong, Trần Trản vừa ăn vừa nói: "Có vấn đề chỗ nào?"
Ân Vinh Lan: "Đọc bình luận là biết."
Sau khi ăn xong, Trần Trản lại mở máy đọc bình luận, quả nhiên náo nhiệt như dự đoán. Vì đảm bảo hình tượng vĩ đại của Lâm Trì Ngang, cậu vẫn chưa đề cập đến đoạn lấy di ảnh ra.
Chỉ có điều bình luận có vẻ không tốt được như vậy.
【 Nghe Mưa: Thu tiền đen, report. 】
【 Thiên Hạ An Ổn: Lan truyền tin giả, bài trừ! 】
【 Mưa Trên Vu Sơn: Trừ phi chú mày nói anh ta móc một triệu ra đập chết đối phương, bằng không đều là chuyện vớ vẩn! 】
Tựa hồ Ân Vinh Lan sớm dự liệu được tình huống như thế: "Trước kia em xây dựng hình tượng giám đốc bình dị gần gũi, có chút tương phản, bỗng nhiên thay đổi văn phong, bằng với bể thiết lập."
Sau khi nghe y nói, Trần Trản mới hiểu cái gì gọi là thoát fan, không khỏi lắc đầu: "Chỉ cầu không thẹn lương tâm."
(Thoát fan: cách nói cộng đồng mạng Tàu chỉ sự không làm fan nữa, anti, quay lưng)
Ít nhất phải làm như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ Lâm Trì Ngang.
Ra khỏi nhà hàng khẽ hít một hơi khí lạnh, bỗng nhiên Trần Trản quay đầu nhìn Ân Vinh Lan, nghiêm túc hỏi: "Nếu như giờ em viết Lâm Trì Ngang móc ra một chiếc khăn tay vẫy vẫy, có thể kéo fan về không?"
- --
Lời tác giả:
Trần Trản: Tôi hối hận rồi.
Ân Vinh Lan:... Muốn nhổ dấm chua mới ăn ra, quả nhiên mối quan hệ của ẻm và Lâm Trì Ngang là giả tạo.
Kelly: Cậu Trản mà cũng có lúc hối hận à:))