Không nhận ra tiếng lòng của cậu, trưởng phòng đào tạo cười nói: “Cậu cũng dí dỏm thật.”
Duy trì nụ cười giả tạo trở về biệt thự, vừa đẩy cửa vào đã ngửi thấy mùi cơm. Trần Trản giương mắt, quả nhiên Ân Vinh Lan đã về nhà.
Đối phương cũng không biết cậu đi đâu, đến khi ăn xong tán chuyện, nghe Trần Trản được mời đi diễn thuyết, cười híp cả mắt: “Cảm giác thế nào?”
Trần Trản hồi tưởng một phen, lúc lâu sau tỏ vẻ nghĩ lại mà hãi: “Như nằm trên bàn mổ.”
Những câu hỏi lúc đó như từng nhát dao lóc xương róc thịt.
Ân Vinh Lan nghiêng đầu che ý cười lan tràn trong mắt, mà Trần Trản nhìn động tác của y vẫn hiểu được lời chưa nói — Em cũng có ngày hôm nay.
Bây giờ tính toán có vẻ quá chấp nhặt, Trần Trản vờ làm kiêu, dịch đến cạnh máy tính bày vẻ không thèm bận tâm.
Ban đầu Ân Vinh Lan cho rằng cậu chuẩn bị viết lách, lặng lẽ dọn bàn, cố gắng giữ tiếng ồn thật nhỏ. Sau đó lại phát hiện Trần Trản chủ yếu chỉ dùng chuột chứ không phải bàn phím.
Trên thực tế Trần Trản đang lùng sục thông tin liên quan đến An Lãnh trên mạng.
Dù là ngôi sao nhỏ đến mức nào, chắc hẳn vẫn có thể tìm được vài tin tức liên quan. Lúc tìm đúng là thấy được vài tin đề cập tới cái tên An Lãnh, nhưng đều là tên của tổ chức hoặc công ty, lại còn là từ mấy năm trước. Lên trang thông tin chính thức của những tổ chức đó xem đều thấy đã đổi khác.
“Lạ thật.” Trần Trản thầm than.
Tạm không bàn về nhân phẩm của người này, nhưng nếu có thể đạt đủ điều kiện qua cửa, chứng minh đối phương cũng có chút năng lực. Bất luận thế nào thì chắc hẳn cũng người tài hiếm thấy trong một số lĩnh vực nhất định, không thể ít thông tin như vậy được.
Ân Vinh Lan rửa chén xong, bưng trái cây lên thấy Trần Trản đang nhíu mày, quanh người phủ đầy hai chữ khó hiểu.
“Đang nghĩ gì đấy?”
Trần Trản nghiêng người sang nhìn y: “Anh có từng nghe ai tên An Lãnh không?”
Phản ứng đầu tiên khi nghe cái tên là không có ấn tượng gì, mà vì cậu hỏi, y ngẫm kỹ lại một lần, phát hiện dường như có ấn tượng lờ mờ. Một lát sau Ân Vinh Lan nói: “Mấy năm trước có một doanh nhân phất lên rất nhanh, nhưng những năm gần đây lại không thấy bóng dáng.”
Dừng một chút hỏi: “Muốn thông tin về người này?”
Trần Trản không gật đầu ngay, mà nói: “Đã có thể để lại ấn tượng với anh, chắc phải có điểm nào hơn người?”
Ân Vinh Lan: “Cha mẹ anh ta mất sớm, công ty bị thân thích dần dần chiếm đoạt, nghe nói sau đó say xỉn bị tai nạn giao thông.”
Trần Trản đã có thể đoán được hướng phát triển tiếp theo.
Đúng như dự đoán, Ân Vinh Lan kể tiếp đoạn sau: “Sau khi sống sót như kỳ tích, người bỗng tỉnh ra, từng bước đoạt lại công ty, làm ăn ngày càng phát triển. Lúc đó anh đang trong giai đoạn khởi nghiệp, thỉnh thoảng nghe người khác đàm luận trong tiệc rượu.”
Nghe xong Trần Trản trầm ngâm một chốc, bỗng nhiên vỗ tay cười nói: “Đúng là như kỳ tích!”
“Không thể tính là kỳ tích.” Ân Vinh Lan đút cho cậu một miếng táo: “Tốc độ mai danh ẩn tích cũng thần tốc như tốc độ làm giàu.”
Trần Trản: “Nếu có thể hỏi được địa chỉ nhà càng tốt, em sẽ đi gặp.”
“Được.”
Trần Trản nhìn y chằm chằm vài giây, khoé mắt thắm đượm ý cười.
Nguyên nhân không nhỏ khiến trước đây cậu bị Ân Vinh Lan hấp dẫn là đối phương chưa từng can thiệp quá nhiều, trừ phi chính mình mở miệng.
Song nụ cười chỉ toả ra chốc lát liền khựng lại, cậu đột nhiên nhớ tới ánh nhìn nham hiểm của Ân Vinh Lan hôm nhà cháy, việc đó dường như đã chạm đến giới hạn của y, không lý nào không nhúng tay vào.
Ân Vinh Lan nhìn ra cậu đang ngờ vực, cười nói: “Anh vẫn đang điều tra vụ phóng hoả, nhưng chuyện này hơn phân nửa không liên quan đến người em nói.”
Trần Trản vốn định hỏi rõ, mà thấy Ân Vinh Lan không muốn nhiều lời, thầm từ bỏ ý định.
【 Hệ thống: Bày đặt bí hiểm gì đó? Cược một trăm giá trị tẩy trắng, vụ cháy tuyệt đối có liên quan với An Lãnh. 】
Trần Trản không đánh cược với nó, theo bước chân đang đến gần của nắng hè, phần nhiệm vụ bán dưa còn lại cũng sắp phải thi hành.
Nhẹ nhàng day huyệt thái dương, quyết định nghĩ cách đẩy chuyện phiền phức này cho hệ thống, cậu xử lý công việc ở giai đoạn đầu là đủ. Có được hướng giải quyết, trong lòng lập tức nhẹ đi không ít, nhưng cảm giác thoải mái này lại nhanh chóng bốc hơi khi Vương Thành gọi điện báo cậu lên hot search.
“Vì… buổi diễn thuyết?”
“Diễn thuyết gì?”
Nghe câu nghi vấn, Trần Trản thở phào nhẹ nhõm: “Về trường chia sẻ kinh nghiệm với học sinh cấp ba, bị bắt phân tích văn học.”
Có không gian cách trở, nhưng Vương Thành vẫn mường tượng được tình cảnh lúc đó, tức thì ôm bụng cười to. Cười thoả rồi lấy hơi lại mới nói: “Không phải chuyện tày trời gì, anh có cho Trương Thành Công một tờ danh sách đúng không?”
Trần Trản ừ hử.
Trên đó còn liệt rõ nhân vật và số lần ra trận tương ứng trong truyện.
Vương Thành: “Không biết xảy ra chuyện gì, anh ta bỗng nhiên chủ động công khai danh sách lên mạng.”
Trần Trản nghe vậy theo bản năng nhướng mày, rồi nhanh chóng trở về bình tĩnh: “Có lẽ bị ép quá.”
Có nghe loáng thoáng rằng nhóm Đàm Thường Minh vẫn chưa từ bỏ ý định đoạt danh sách trong tay Trương Thành Công, so với bọn họ, Trương Thành Công là người vô cùng hiền lành. Mà người hiền lành một khi nóng tính thường sẽ làm một số chuyện bất cần hậu quả.
Nói xong Trần Trản cúp điện thoại trước, cúi đầu xem Weibo, trông còn rất sôi nổi.
Ban đầu còn có người nghi ngờ tính chân thật của danh sách này, nhưng khi lý lịch hoành tráng của Trương Thành lộ ra, độ tin cậy tăng lên vùn vụt.
“Lâm Trì Ngang là top 1!”
“Đàm Thường Minh vậy mà chẳng có bao nhiêu đất diễn!”
“Lâm Thanh là ai vậy? Quả nhiên họ Lâm rất được ưu ái, đứng tận top 10, hóng quá.”
…
Người tới nhanh, mà đi cũng nhanh, Trần Trản không để tâm, chỉ cười cho qua.
Nhưng mùa hè này dường như nhất quyết không chịu để cậu sống yên, chẳng được mấy ngày, truyện bị ác ý đánh giá kém, ngoài ra kênh sách nói cũng xuất hiện một số bình luận kỳ quặc.
Bình luận gấy hấn dễ làm ảnh hưởng đến trải nghiệm của người xem, nhưng nhân viên quản lý có xử lý nhanh đến mấy cũng không bì được tốc độ chửi bới của người đã cố tình. Trần Trản nghĩ đến danh sách trước nhất, chứ không hoài nghi Lâm Trì Ngang, vì người kia vẫn đang cai truyện.
Lần lượt tiếp xúc những nhân vật có số lần ra trận đứng top 10, kết quả cho thấy họ đều là người nho nhã, tuy khi thấy cậu có hơi nghiến răng nghiến lợi, nhưng nhìn chung vẫn nhịn được.
Trên mạng ai cũng khoác lên một lớp vỏ bọc, Trần Trản chỉ có thể tạm thời bỏ mặc, tập trung xử lý bình luận ác ý.
Tiến độ viết lách lại tiếp tục chậm trễ, không chỉ vì gặp chuyện tiêu cực, chủ yếu do cạn ý tưởng. Nhìn cậu đảo tới đảo lui trong phòng khách như ong mật, Ân Vinh Lan không nhịn được nhắc nhở: “Còn bản thảo của em đâu?”
Trần Trản: “Sổ trong phòng khách bị đốt hết rồi, trong tủ lạnh chỉ toàn tư liệu về anh.”
Thế nên viết Nam Thần không mấy tốn công, ngược lại Ảnh Hậu thì không biết bắt đầu từ chỗ nào.
“…”
Trầy trật qua hai ngày như thế, hôm nay Trần Trản ở nhà một mình, không ai nói chuyện, hiếm thấy đăng một status tinh nghịch: Đã đến giờ ra ngoài tìm cảm hứng [mỉm cười.jpg].
【 Hệ thống: Tìm An Lãnh, em giết hệ thống, anh đánh kí chủ? 】
Không hiểu vì sao trong đầu nó chỉ toàn đánh đánh giết giết, Trần Trản xem định vị của Ân Vinh Lan, vui vẻ: “Thế mà đến câu lạc bộ.”
Theo lý thì bây giờ còn chưa đến độ tan tầm, Trần Trản bắt xe thẳng tiến câu lạc bộ.
Bảo vệ gác cửa còn nhớ mặt cậu, trực tiếp cho vào.
Màn đêm chưa hoàn toàn buông xuống, nhưng quầy bar đã có không ít người tụ tập, thấp giọng nhắc nhở người xung quanh đừng nhìn về phía nọ. Không ít người nổi lòng hiếu kỳ, còn trêu chắc thấy nàng thơ nào nên mới không nỡ để người khác xem, quả quyết nhìn sang, lập tức biến sắc.
“Lúc nãy tôi lên Weibo, nửa tiếng trước Trần Trản nói ra ngoài tìm cảm hứng.” Có người thì thầm.
Ớn lạnh giữa hè chính là cảm giác chung lúc này.
“Tên đó đang nhìn chúng ta.” Đàm Thường Minh nói nhỏ.
“Đứng lên đi.” Bạn anh hắng giọng.
Đàm Thường Minh không rõ mô tê, cũng phối hợp đứng lên, bạn anh đẩy một cái, Đàm Thường Minh lảo đảo về trước, quay đầu tức tối trừng thứ bạn thân ai nấy lo.
Trần Trản mỉm cười thân thiện: “Thật trùng hợp.”
Đàm Thường Minh, bị đẩy ra làm khiên chắn, miệng cười mà lòng lạnh tanh: “Lâu rồi không gặp.” Dừng một chút rồi nói trắng ra: “Nghe nói anh tới tìm cảm hứng.”
Trần Trản gật đầu.
Đàm Thường Minh quay người, ngó đám bạn nhìn trời nhìn đất tuyệt không nhìn nơi đây, cười lạnh: “Mấy cưng à, ra tiếp khách.”
Những chữ cuối lên giọng cao vút, làm không ít người trông sang.
Dàn nam thanh nữ tú quanh quầy bar đùn qua đẩy lại, ai cũng không muốn bước ra.
Ánh mắt khác thường ngày càng nhiều, Trần Trản đè lại ấn đường nhức nhối: “Tôi lên lầu vậy.”
Ngăn cách tiếng nhạc xập xình, lồng ngực dễ chịu không ít, ngay khi cửa thang máy sắp khép lại, một bàn tay chặn ngang, lách người vào phút chót.
Trần Trản yên ổn đứng một bên, mà tầm mắt người ở cạnh quá trắng trợn, muốn làm lơ cũng khó.
“Chúng ta có quen nhau sao?”
Chàng trai ngáp một cái, tóc tai lộn xộn, trông hơi xốc xếch, hoàn toàn dùng nhan sắc cứu lấy hành vi cử chỉ: “Tôi là độc giả của anh.”
Trần Trản đang muốn mở miệng, đã nghe chàng trai đầy ác ý nói: “Là người đánh giá kém mỗi ngày.”
Đối mặt người vừa gặp đã tự động giới thiệu, còn bỏ tiền rải bình luận ác ý, Trần Trản nhất thời cũng không biết tiếp lời thế nào, im lặng một giây mới nói: “Nếu thấy có chỗ nào cần sửa đổi, anh có thể dùng cách góp ý thiện chí hơn.”
Chàng trai không để ý cậu mà trần thuật tiếp: “Lúc trước tôi cũng có mặt ở Chá Hải, đồng thời tham gia giúp Ân Vinh Lan giấu giếm.”
Trần Trản cạn lời, đành kiên trì nghe anh ta phát biểu.
“Nhưng danh sách công bố trên mạng không có tên tôi.”
Trần Trản không rõ: “Anh muốn bị viết vào trong truyện?”
Chưa thấy ai yêu cầu ngược đời như thế.
Chàng trai cười nhạo một tiếng: “Tất nhiên không muốn. Thế nhưng ai cũng có tên, tại sao tôi lại không có?”
“…”
“Cảm thấy tôi không xứng? Hay nói trắng ra là xem thường tôi?”
Thấy mình không bị liệt vào danh sách, phản ứng đầu tiên của anh là thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi phát hiện tất cả những người mình quen đều có tên trong đó, cũng không dễ chịu hơn là bao.
Thang máy hơi chếnh choáng một cái, cửa vừa mở ra, Trần Trản không trả lời mà vội vàng cất bước ra ngoài.
Trên đường gặp phải khuôn mặt quen thuộc nào cũng tránh cậu như tránh tà.
【 Hệ thống: Sao cứ thấy như kí chủ dạo lầu xanh? Dưới lầu một cưỡng ép gái ngoan, trong thang máy nghiện mà cứ ngại. 】
Trần Trản: “… Làm ơn im đi.”
Tiền nào của nấy, định vị cậu gắn trong bùa hộ mệnh kém chính xác hơn hẳn cái Ân Vinh Lan lắp trong đồng hồ, chỉ có thể xác định là trong khu vực này.
Đang do dự nên đi hướng nào tiếp, một phòng cuối dãy bỗng mở ra, Ân Vinh Lan vừa bàn chuyện làm ăn xong, thấy một bóng dáng quen thuộc xa xa liền gọi tên Trần Trản một tiếng, tươi cười bước nhanh tới.
Chịu hệ thống ảnh hưởng, Trần Trản mặt không đổi sắc bắt đầu phân tích: Xét về nhan sắc cử chỉ, người đang tới đây có thể mệnh danh hoa khôi tuyệt trần —
Chỉ thua ở quá chủ động.
Lời tác giả:
Ân Vinh Lan: Hết cảm hứng có thể viết về anh,
anh muốn cùng em lên hot search, anh muốn làm nam chính của em!
Trần Trản: … Tại sao thịt đã chủ động dâng tới cửa, mà lại không quá muốn ăn?
Hệ thống: Rẻ quá chứ sao.
Lời Không Cánh:
Bạn bè như cái *** bà =_=