Trần Trản lấy di động ra đặt lên bàn, ban đầu Ân Vinh Lan còn không rõ, đến khi trông thấy mấy chữ thông báo "Bạn đã bị quản trị viên mời ra khỏi Nhóm Vì Sự Nghiệp Trần Trản", cổ họng giật giật.
Trần Trản chân thành nói: "Có rất nhiều chuyện tôi cũng không nhất thiết phải hỏi rõ."
Người khôn biết giả dốt, có thể mở một con mắt nhắm một con mắt cũng là một loại cảnh giới.
Nhưng không hiểu vì sao chân tướng cứ như mọc chân, nườm nượp tự chạy đến chỗ cậu.
Ân Vinh Lan lấy ra bệnh án, đạo đức bắt cóc nói: "Tính độc chiếm của tôi rất mạnh, đang phải gặp bác sĩ tâm lý."
Y trước giờ đụng chuyện chưa từng hoang mang, dù cho đã từng đâm phải tường vì Trần Trản mấy lần, vẫn nói: "Làm bạn tôi, nếu mà cậu cũng bỏ rơi thì..."
Lời kế tiếp mãi không thốt nên câu.
Đối phương hiếm thấy yếu thế, Trần Trản cũng mủi lòng mà bị đạo đức bắt cóc, còn an ủi ngược lại mấy tiếng.
Ân Vinh Lan đổi chủ đề: "Tính theo thời gian rượu vang ra mắt, clip quảng cáo hẳn sẽ đăng lên vào mấy ngày tới."
Trần Trản gật đầu, biểu thị trước đó không lâu đã nhận được bản xem trước: "Muốn xem thử không?"
"Xem."
Sau khi về đến nhà, Trần Trản mở máy tính, gian phòng không cách âm, nên chỉnh âm lượng nhỏ xuống một chút.
Clip quảng bá quay vô cùng xuất sắc.
Khi xem lần trước, vì mỗi ngày đều có soi gương, Trần Trản cũng không ấn tượng quá nhiều. Ân Vinh Lan đứng ở góc độ khách quan, có thể khẳng định một khi phát sóng, cậu sẽ dễ dàng thu được một lượng fan hùng hậu.
"Làm quá." Trần Trản cười lắc đầu: "Lúc quay web drama, khản giả cũng không có phản ứng gì nhiều."
"Khi đó cậu đóng phản diện." Ân Vinh Lan nói: "Trên phương diện tạo hình, tất nhiên không thể át đi nhân vật chính."
Trong clip quảng cáo, nhân vật lên hình trông như sắp búng ra sữa, mịn màng đến cả một lỗ chân lông cũng không thấy, lãng mạn say lòng người.
Trần Trản từ đầu đến cuối vẫn chẳng buồn nhìn, lạnh nhạt nói: "Ống kính máy quay có năng lực thật đáng sợ."
Khuếch đại nhan sắc lên hẳn gấp mười, mặc dù dáng vẻ không thay đổi bao nhiêu, nhưng thần thái lại được đẩy lên rất nhiều.
Không ghét bỏ như người trong cuộc nào đó, Ân Vinh Lan xem đi xem lại mấy lần, mãi đến khi công ty gọi đến giục y trở lại, mới chịu ấn phím tạm dừng.
Bền ngoài bầu trời thỉnh thoảng rơi xuống vài đoá hoa tuyết, cấp dưới lo lắng đứng chờ ở cửa công ty, sau khi nhìn thấy chiếc ô tô màu đen quen thuộc, vội vàng chạy tới: "Có người trộm mất văn kiện cơ mật của công ty."
Ân Vinh Lan xua tay, ngăn đối phương không phải bung dù cho mình: "Văn kiện nào?"
Cấp dưới lặp lại: "Văn kiện cơ mật, là..."
Ân Vinh Lan cắt lời anh: "Cơ mật có nghĩa là được bảo quản đặc biệt cẩn thận."
Cấp dưới sững sờ, nhanh chóng rõ đây là sếp giăng lưới người khác, nhưng khi quan sát biểu hiện của đối phương: "Vậy ngài... Sao lại căng thẳng?"
Vành tai ửng đỏ còn có thể giải thích vì trời rét lạnh, nhưng đã vào trong công ty mà tay vẫn còn run thì có chút không thể nói được.
"Tôi đã thổ lộ." Âm thanh Ân Vinh Lan lại rất vững vàng.
Tình cảm của y đối với Trần Trản rất phức tạp, nói yêu có vẻ hơi quá, mà nếu nói là tình cảm anh em... Chưa từng nghe có ai lại trăm phương nghìn kế ngăn cản bạn mình yêu đương.
Làm ăn phải biết nắm bắt thời cơ, tỏ tình hẳn là không sai được.
Cấp dưới há hốc mồm, thật lâu sau mới phản ứng lại: "... Anh ta trả lời ra sao?"
Ân Vinh Lan nhàn nhạt nói: "Chưa cho đáp án."
Lòng hóng hớt một khi nhen nhóm, sẽ làm người quên mất chính mình đang ở vai vế nào, cấp dưới giấu đi nội tâm vừa hưng phấn vừa hiếu kỳ, hỏi: "Ngài tỏ tình thế nào?"
Ân Vinh Lan liếc anh một cái, cấp dưới lạnh cả người nhưng vẫn cố rướn cổ muốn nghe đáp án.
Dù là người mạnh mẽ đến đâu cũng không thể mãi giữ tất cả mọi chuyện trong lòng, một lát sau, Ân Vinh Lan cũng thật sự giải đáp nghi vấn của đối phương: "Tôi nói với cậu ấy tôi bệnh rồi."
"..." Cấp dưới chớp chớp mắt, đợi không thấy lời tiếp theo, không thể tin nói: "Chỉ có vậy?"
Ân VInh Lan khẽ gật đầu: "Trước khi đi còn để lại bệnh án."
Cấp dưới không hiểu, khiêm tốn học hỏi: "Thế thì có thể nói lên điều gì?"
Ân Vinh Lan: "Tôi bệnh rồi, em chính là liều thuốc của tôi."
"..."
.
Đối với tập hồ sơ bệnh án cố tình để lại này, Trần Trản chỉ giúp cất giữ cẩn thận.
Một tuần sau, video quảng cáo được đăng lên, fandom Trần Trản đón nhận một làn sóng gia tăng nhân số nho nhỏ, bình luận đâu đâu cũng gào thét anh nhà quá đẹp.
Trần Trản gần như cho rằng nhận thức của mình bị lỗi, xem kỹ lại clip, trong lòng vẫn không chút rung động.
Cùng một gương mặt, live stream đã thấy qua, web drama cũng xem rồi, chẳng qua chỉ quay một clip quảng cáo, không hiểu tại sao dân mạng lại cảm thấy khác nhau?
Người trẻ tuổi trong khu dân cư không nhiều, mà đôi khi xuống lầu cũng gặp phải vài người chụp ảnh.
Một hôm mua xong thức ăn trở về, trước cửa có đứng một người đàn ông phốp pháp, nở nụ cười thương mại với cậu.
Trần Trản cau mày: "Ba lần đến lều tranh cũng vô dụng thôi." [*]
Vương Thành cười híp mắt nói: "Tôi biết anh không muốn vào showbiz, nhưng trong giới này không chỉ có đóng phim và ca hát."
Người dù sao đã tới cửa, Trần Trản cũng không tiện thật sự từ chối mà đuổi đi, đành mời gã vào nhà uống ly trà. Vương Thành nói rất thẳng thắn: "Người không có tác phẩm tiêu biểu cũng có cả khối, mà những người này thì thường nắm giữ những hợp đồng thời trang hàng đầu."
Trong lòng gã rất rõ ràng, diễn xuất của Trần Trản thường thường, thành tựu đóng phim cũng có hạn. Nhưng nếu tiến quân vào giới thời trang, vai rộng hông thon eo nhỏ, đôi mắt lại say đắm lòng người, đầy đủ vốn để kiếm ăn.
Trần Trản vẫn không có vẻ lung lay, Vương Thành không ngừng cố gắng nói: "Nếu làm ngôi sao mà không có tác phẩm sẽ bị lên án, nhưng anh thì lại khác với bọn họ."
Dù sao cậu cũng chủ yếu làm giàu dựa vào sáng tác.
Không cần có câu trả lời ngay, nói xong cũng đứng dậy: "Nếu có ý thì liên hệ tôi lúc nào cũng được."
Tắt điều hoà, Trần Trản cân nhắc tỉ mỉ một chốc, giới thời trang chỉ cần điều kiện về khuôn mặt vóc người và năng lực làm giá treo quần áo, cậu miễn cưỡng xem như thoả mãn.
Đêm đó sau khi suy xét xong gọi cho Vương Thành, đi thẳng vào vấn đề: "Hợp đồng."
Bên kia vui cười hớn hở nói: "Còn cần phải viết lại, ngày mai gửi cho anh."
Trần Trản yêu cầu rõ ràng: "Tiền có thể ít, nhưng độ tự do phải cao."
Vương Thành do dự một chút, nói một tiếng "Được".
Sau khi hai bên thống nhất ý kiến, Trần Trản lấy sổ ra quy hoạch lại kế hoạch sắp tới, phát hiện chỉ còn lại một trang cuối cùng.
Gần đây bận rộn, dùng sổ hơi hao.
1. Tiếp xúc với quần áo hàng hiệu, xem show.
2. Viết kịch bản.
Hai dòng chữ ngắn ngủi, thời điểm đặt bút lại có chút chần chờ.
Trần Trản tự rõ, phong cách hiện tại đang thiên hướng light novel, nếu có thể viết ra một tác phẩm có chiều sâu, sự tương phản này không chừng có thể được các thiếu nữ chỉ quan tâm nhan sắc khen đến tận trời.
Đương nhiên rủi ro cũng không nhỏ, một khi thất bại, tuyệt đối sẽ phải chịu cơn trào phúng còn hơn cả những lời ca ngợi khi thành công.
Việc kịch bản vẫn cần khắc hoạ tỉ mỉ từng bước, bây giờ cậu cần đặt lực chú ý vào điều thứ nhất hơn.
Thời trang...
Trần Trản theo bản năng nhìn về áo bông dày nặng treo trên giá áo, thừa nhận bản thân từ trong ra ngoài không có chút gì gọi là thời trang.
Nhưng cũng không sao, những thứ này Vương Thành đều có thể xử lý tốt.
Cậu chỉ cần mặc đồ người khác phối, giả vờ thâm trầm là được rồi.
Vương Thành là người làm việc rất năng suất, thoáng cái đã chuẩn bị chu đáo một ekip tạo hình chuyên nghiệp.
"Tôi liên hệ cho anh một thương hiệu, tuy không quá nổi nhưng tiếng tăm rất được."
Vương Thành làm chủ, đặt phòng ăn riêng ở một nhà hàng cao cấp.
Người đại diện cho phía thương hiệu ước chừng năm mươi tuổi, trông như đồng bào, nhưng tiếng Hán lại chẳng hề lưu loát.
"Abu." Ông ta vừa tự giới thiệu vừa đưa tay hướng Trần Trản.
Bắt hờ một chút, khi Trần Trản muốn rút tay về, đối phương lại nắm thật chặt.
Chỉ một động tác nhỏ, ba người đều tinh ý, biểu cảm Vương Thành có chút phức tạp, Trần Trản thì lại híp mắt nở nụ cười.
Tựa như chưa hề có chuyện gì xảy ra mà ngồi vào chỗ cũ, Vương Thành giảng hoà: "Mấy món cá ở nhà hàng này cực ngon."
Abu ám chỉ: "Cũng như cá gặp nước, người có cùng chí hướng là rất quan trọng."
Bản thân Vương Thành là người không kiêng nam nữ, nhưng tuyệt đối không đem chuyện riêng lẫn vào công việc, bình thường luôn chú trọng hai bên tình nguyện. Không ngờ xui xẻo như thế, phía thương hiệu mình giới thiệu cho Trần Trản lại ra một lão dê già.
Dằn khó chịu xuống đáy lòng, Vương Thành nói thêm một câu: "Nếu nói tới có cùng chí hướng, Trần Trản đây cũng là bạn thân của Ân Vinh Lan."
Abu vừa từ nước ngoài trở về, còn chưa nghe đến thanh danh Ân Vinh Lan, chỉ theo ý mình mà tiếp tục ám chỉ.
Lúc trước xem TV Trần Trản còn cảm thấy phóng đại sự việc, bây giờ mới biết có một số người thật sự không hề e dè mà đề cập giao dịch quyền sắc trắng trợn.
Nhấc ly rượu nhấp một ngụm, lại nghe thấy Abu thấp giọng nói: "Tôi có không ít quần áo, đêm nay có muốn thử xem không?"
Còn định nói thêm một câu, nhưng chưa kịp phản ứng đã bị đá một cái ngã lăn xuống đất.
Nhân viên phục vụ nghe động tĩnh vào xem tình hình, thấy cảnh này thì sợ ngây người.
Trần Trản ngẩng đầu khẽ mỉm cười: "Phiền anh đóng cửa, tôi vẫn chưa xử xong."
Nói rồi nắm người lật lại, nhẹ nhàng đặt tay lên vai đối phương: "Xương cổ của ông không tốt lắm, phải trị."
Bấm một cái thật mạnh lên huyệt đạo.
Abu điếng người la oai oái, hơn năm mươi tuổi tất nhiên không thể đọ sức với trai tráng đôi mươi, giãy dụa mấy cũng đều vô dụng.
"Có khối u ở đây," Trần Trản chuyển tay xuống sống lưng: "Phải trị."
Bấm ấn thẳng tay, không nể tình chút nào.
Vương Thành nuốt nước bọt, ngăn cản nói: "Thôi thôi, lớn chuyện cũng không hay."
Abu vừa định buông mấy câu doạ nạt, bỗng cảm thấy eo bị người đè lên, theo sau là một giọng nhàn nhạt nói: "Thận có vẻ cũng không tốt, phải ..."
Chữ cuối cùng còn chưa ra khỏi miệng, Abu đã lập tức sợ hãi nhận sai.
Trần Trản đứng dậy dùng khăn giấy lau lau tay, liếc nhìn Vương Thành một cái: "Đi thôi."
Mãi cho đến khi ra cổng, Vương Thành vẫn còn lẩm bẩm hi vọng đừng lớn chuyện thêm.
Không như mong muốn, nhân viên phục vụ đã đăng một status lên mạng, nội dung ngắn gọn mà như đạn pháo oanh tạc: Có người muốn giở quy tắc ngầm với Trần Trản, bị đánh một trận tơi bời.
Kèm theo một bức ảnh chụp bóng lưng nghênh ngang đi khỏi của Trần Trản.
Phàm người có chút lương tâm đều ghét cay ghét đắng quy tắc ngầm, đồng thời cũng do đây là một chủ đề nhạy cảm, lập tức gây ra một làn sóng dư luận không nhỏ trên mạng.
【 Liễu Rủ Ven Hồ: Chỉ có đánh một trận? Đồ nhát gan. 】
Ngụ ý, đánh cho chết mới thôi.
Ngày trước Trần Trản từng giúp Khương Dĩnh đánh vài tên táy máy, ảnh hậu cũng hiếm khi mà đăng một bức tranh mang thâm ý: Rùa đen nhỏ rúc cổ trong mai.
Đối với bức tranh này, cư dân mạng suy đoán đủ điều, ý kiến phổ biến nhất là: Bảo vệ tốt chính mình, tốt nhất vẫn nên âm thầm giải quyết.
Nghe có chút ức chế, nhưng lại là cách giải quyết tốt nhất. Nếu làm lớn chuyện, e rằng sau này các thương hiệu khác cũng không dám tìm Trần Trản.
Còn có một bình luận được mấy chục nghìn like, tên Weibo là Anh Bạn Nam Thật Của Trần Trản: 【 Chỉ tên thẳng mặt. 】
Dân mạng hóng drama lần theo tìm kiếm, phát hiện là một tài khoản mới đăng ký, trước nay chưa từng đăng một dòng nào, nhưng đã có hơn mười ngàn người theo dõi... Vừa nhìn đã biết là mua.
Mà người này chỉ theo dõi Trần Trản.
Có cư dân mạng phân tích nói có khả năng đây chính là anh bạn nam thần chính chủ, nhưng trong các ứng cử viên cho ngôi vị này, đa số vẫn nghiêng về Bùi Ân Thu.
Đúng lúc này Bùi Ân Thu cũng lên Weibo: 【 Ủng hộ anh, truy cứu trách nhiệm. 】
Mấy người lục tục đăng Weibo, dư luận trên mạng càng lúc càng sôi nổi:
"Đoán xem Trần Trản sẽ quyết định dùng phương án của ai? Cược bằng thành tích cuối kỳ, đặt cho nữ thần."
"Một trăm đồng! Đặt Bùi Ân Thu."
"Tán gia bại sản đặt hết cho anh Lâm."
"Tôi thì lại thấy Anh Bạn Nam Thật Của Trần Trản mới nổi này có triển vọng hơn."
Người hóng chuyện vô số, thậm chí còn chạy sang Weibo của Trần Trản bắn tiền hỏi han.
Đến tối, người trong cuộc mới chính thức đáp lại bằng hai dòng tin liên tiếp:
【 Tự có quyết sách. 】
【 Hậu cung không được tham gia vào chuyện triều chính. 】
---
Lời tác giả:
Dĩnh phi: Hoàng thượng, nhìn ta.
Lâm phi: Dĩnh phi là của ta!
Bùi phi: Trời lạnh rồi, hoàng thượng nhớ giữ ấm.
Vinh hoàng hậu: Ngày nào bổn cung còn chưa chết,
các ngươi vĩnh viễn chỉ có thể làm phi!
---
Chú thích:
[*] Ba lần đến lều tranh: Điển tích Lưu Bị đến cầu Khổng Minh ba lần mới mời được ông xuống núi.