Sau Khi Nam Khôi Cùng Bàn Ngã Ngựa

Chương 4



Khi Lâm Đăng Nhất đứng trên bục giảng với hai tay đút túi, đeo tai nghe thì bức ảnh cậu nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ đã lan truyền trong cả khối - mọi người bừng tỉnh! Lớp ba năm cuối muốn lên trời hả!

Dụ Trạch Niên từ lâu đã là nhân vật sóng gió không ai bì nổi, nhóm nữ sinh theo sau hắn cả đàn đều bị mê hoặc điên đảo, các nữ sinh toàn trường đều nhìn chằm chằm vào cửa lớp ba, ban công lớp ba nhất định đừng có sụp đấy!

Giá trị nhan sắc của Lâm Đăng Nhất có mức sát thương quá lớn, bạn bè trong lớp ba đều đánh call* điên cuồng không ai thoát được, các loại bạn bè quen biết điều xuất hiện xin một bức ảnh toàn cảnh 360 độ của anh đẹp trai kia.

*cổ vũ nhiệt tình

Trương Thiết Ngưu giả vờ nghiêm túc giới thiệu Lâm Đăng Nhất rồi tùy ý chọn lựa chỗ ngồi cho cậu rồi mặc kệ. Dù sao nhìn bề ngoài cũng không giống một học sinh tốt, ai biết được có làm giả thành tích chuyển tới Vân Lập không, nhìn qua cũng chẳng phân biệt nổi tốt xấu.

Thật trùng hợp, chỗ ngồi Trương Thiết Ngưu chỉ cho Lâm Đăng Nhất là bàn trước của Dụ Trạch Niên. Dụ Trạch Niên nhìn cậu suốt thời gian cậu đến chỗ ngồi.

Lời giới thiệu bản thân của Lâm Đăng Nhất cũng giống như con người của cậu, cực kỳ lạnh lùng. Cái người này dường như sinh ra đã không cười, lạnh lạnh lùng lùng.

Cậu chỉ dùng một câu "Lâm Đăng Nhất, hai rừng cây, đèn soi sáng, độc nhất vô nhị"* đã tu phục cả lớp. Khi cậu về chỗ ngồi còn không thèm nhìn Dụ Trạch Niên, đúng là quá kiêu ngạo luôn mà!

(Raw: 林灯一,双木林,灯火灯, 二一)

Dụ Trạch Niên bắt chéo chân, mà hành động bị ngó lơ trực tiếp là -- mũi chân của hắn đặt giữa mông Lâm Đăng Nhất không chệch đi tí nào.

Lâm Đăng Nhất vừa ngồi xuống đã bị chạm mông, sắc mặt lập tức sầm xuống, sau đó cậu nghe thấy một câu không biết xấu hổ từ phía sau: "Ui, bàn trên, hân hạnh được gặp nha."

Trường mới, học kỳ mới, lớp học mới, bạn cùng bàn mới, đối thủ... mới.

Lâm Đăng Nhất ngồi trên Dụ Trạch Niên, nhịn.

Ngày đầu tiên, cậu không muốn gây chuyện vì giữ mặt mũi cho thầy giáo và Vương Tiểu Trát.

Nhưng mà ---

Khi chân Dụ Trạch Niên đá vào mông Lâm Đăng Nhất lần thứ N, lớp học buổi sáng ồn ào không thể ngăn nổi tiếng rầm rầm bụp bụp tinh tinh leng keng.

Sau đó, Trương Thiết Ngưu gầm lên giận dữ: "Dụ Trạch Niên!!! Tại sao lại là cậu! Còn có... Còn có!" Trương Thiết Ngưu chưa nhớ tên của bạn học mới kia: "Lâm Đăng Đăng Đăng..."

Dụ Trạch Niên: "Báo cáo thầy, Lâm Đăng Nhất."

Lâm Đăng Nhất trừng mắt nhìn hắn.

"Lâm Đăng Nhất, đứng lên cho tôi!!!" Trương Thiết Ngưu gào lên.

-

Chuyện học sinh chuyển trường đánh nhau với Ma vương số 1 của trường phải lên văn phòng ngay trong tiết 1 đã bị đồn khắp ngóc ngách trong trường với tốc độ ánh sáng.

Vương Tiểu Trát đâm đầu vào tường ở lớp 1. "Đăng của tuiiiiii." Cậu ta khóc không ra nước mắt: "Ông không thể nghỉ ngơi tí à! Dặn dò ông bao nhiêu ông không nghe, tui buồn chết rồi."

Còn đương sự thì cả hai đều đang đứng ngoài văn phòng viết kiểm điểm dưới ánh mắt của cả khối.

Vì sao, vì đáng tiếc là phòng làm việc của giáo viên chủ nhiệm lại nằm giữa tầng, Lâm Đăng Nhất và Dụ trạch Niên làm hai thần giữ cửa một trái một phải đang dựa vào tường viết bản kiểm điểm.

Lúc này, lấy hai người làm trung tâm và đường kính là chiều rộng của văn phòng tạo ra một bán kính hình tròn. Bên trong vòng tròn là hai "thần giữ cửa", còn bên ngoài vòng tròn là những thiếu nữ xinh đẹp nghe tin đến xem.

Trong khoảng thời gian đó, có một "đạo diễn" đã quay một video ngắn về hai người, sắc mặt người này còn thối hơn mặt người kia.

Nhiều người như vậy khiến Lâm Đăng Nhất thấy siêu phiền, bên tai cậu toàn những lười bàn tán ríu rít.

Cậu thấp giọng mắng: "***."

"Người anh em, đừng ***, bình tĩnh nào, viết 500 chữ vui lắm, hưởng thụ đi." Dụ Trạch Niên xoay người cầm bút, một tay chống tường, hai cái đùi thon dài quá mức vắt chéo nhau, Lâm Đăng Nhất nhìn hắn. Chuyển tầm mắt, cậu nhìn thấy tên tờ giấy trắng là ba chữ như đang vẽ bùa trừ ma: Bản kiểm điềm.

Lâm Đăng Nhất: "1500 chữ, cậu còn vui gấp ba lần tôi, càng hưởng thụ hơn."

Dụ Trạch Niên: "... ***."

Lâm Đăng Nhất: "Do ai?"

Dụ Trạch Niên không sợ chết nói: "Ai bảo mông cậu quý giá như vậy, mới động vào hai cái đã cho tôi một đấm."

Lâm Đăng Nhất không có thói quen mỉa người nhưng cậu ngứa mắt Dụ Trạch Niên, đừng hỏi tại sao vì cậu thích là được.

Cậu dùng vẻ mặt liếc Dụ Trạch Niên: "Dát vàng, làm sao?"

Người nhiều nên Dụ Trạch Niên không so đo gì, hắn cắn bút liếc cậu: "Tôi nâng niu được chưa."

-

Một học kỳ mới kì ảo cứ bắt đầu như vậy. ?hanh‎ ?à‎ không‎ có‎ quảng‎ cáo,‎ chờ‎ gì‎ ?ì?‎ ngay‎ [‎ T?U???uy‎ ện.V?‎ ]

Lâm Đăng Nhất làm trận như vậy khiến cho mỗi vị giáo viên khi lên lớp đều hỏi: "Bạn học nào là Lâm Đăng Nhất nhỉ?"

Vì vậy cả hôm nay Lâm Đăng Nhất phải đứng lên nhiều xuống rất nhiều lần. Cũng may Dụ Trạch Niên trở về từ văn phòng thì dừng lại.

Hắn nói chuyện với Trác Nhiên trên Wechat cả ngày.

Dụ Trạch Niên là thành viên mới của chiến đội BYL, hắn vừa vào trại huấn luyện thiếu niên nhưng quản lý của BYL đã quen hắn, quan hệ khá thân quen, hôm nay Trác Nhiên nói vè chuyện của DD.

Trác Nhiên: [Cái người tên DD kia thật khó, chúng ta tìm cô ấy lâu như vậy mà cũng không nghe thấy được tiếng gió nào.]

Dụ Trạch Niên: [Thế nào, gặp khó khăn hả?]

Trác Nhiên: [Người ta ai mà chẳng khóc lóc đòi vào BYL, cô nương này quá kiêu rồi.]

Dụ Trạch Niên: [Câu này của cậu vô nghĩa quá rồi, có bao giờ UAA chịu buông tha người mà chúng ta chú ý đâu.]

Trác Nhiên: [Không được, nhất định phải lấy được DD.]

Một lúc sau Trác Nhiên mạnh mẽ gửi mấy dấu chấm than.

Trác Nhiên: [Tôi nghĩ ra mấy ý tưởng cực đỉnh.]

Dụ Trạch Niên: [Nói.]

Trác Nhiên: [Hí hí, chúng ta có thể gần quan được ban lộc...]

Dụ Trạch Niên: [Ý anh là gì?]

Trác Nhiên: [Tiểu Niên Niên nà, cục cưng Niên à, cậu là khuôn mặt đại diện của BYL chúng ta, là át chủ bài đẹp trai ngất trời.]

Dụ Trạch Niên: [?]

Trác Nhiên: [Đã từng đọc binh pháp chưa, 36 kế đọc chưa, có hiểu cái mỹ nam kế kia không?]

Dụ Trạch Niên: [?]

Trác Nhiên: [Thương lượng thương lượng tí, cậu cũng già đầu rồi, cũng đến lúc nên kiếm bạn gái gì gì rồi chứ nhỉ? Nhân cơ hội này... Theo đuổi người ta?]

Dụ Trạch Niên: [Cút, ông đây không có hứng thú với cô ấy.]

Dụ Trạch Niên là người có nguyên tắc, làm sao có thể theo đuổi một người chưa gặp bao giờ. Hắn vừa có yêu cầu cao lại còn bắt bẻ không ai bằng, nghĩ rằng ai cũng lọt được vào mắt hắn à? Làm gì có chuyện đó, nếu thế thì hắn đã không độc thân từ trong bụng mẹ đến giờ, hắn đã phải có từ lâu rồi.

Thầy giáo phía trước văng nước miếng tứ tung, người bàn trên lại cúi đầu không biết đang làm gì, Dụ Trạch Niên tiện tai nhắn tin cho Trình Kiết Nhiên.

"Tạm thời đừng động đến Lâm Đăng Nhất."

Trình Kiết Nhiên trong phút chốc chưa hiểu gì: "Buông tha cho hắn?"

Dụ Trạch Niên: "Ừm."

Trình Kiết Nhiên: "Sao lần này ông dễ tính thế? Sao vậy, chẳng giống ông gì cả."

Dụ Trạch Niên: "Đoán xem."

Nhân lúc thầy giáo không chú ý, Dụ Trạch Niên lặng lẽ đưa camera chụp tách một phát.

Ảnh chụp nam sinh hơi dựa vào tường, cúi đầu, áo sơ mi trắng có thể thấy xương sống mờ mờ, tóc đen dính vào cần cổ quá trắng.

Chỉ là một bóng hình đơn bạc, Trình Kiết Nhiên không cảm thấy gì gửi lại dấu chấm hỏi.

Dụ Trạch Niên hào phóng thoải mái: "Giới thiệu chút, bàn trên của tôi --- Lâm Đăng Nhất."

Sau năm giây dài dòng, Trình Kiết Nhiên hồi phục: "Không đánh không quen biết?"

Dụ Trạch Niên: "Đánh cái gì, tôi là chủ nợ của cậu ta."

Nhiều tiền như vậy, mặc dù Dụ Trạch Niên cũng chướng mắt mấy thứ đó nhưng không thể không giải quyết được.

Vì vậy --

Tan học Lâm Đăng Nhất bị một người bao vây - Dụ Trạch Niên.

Dụ Trạch Niên không hổ danh là một Hỗn Thế ma vương, hắn có một đám đàn em xăm trổ kín tay nhìn rất dọa người.

Tình anh em cùng nhau viết bảng kiểm điểm sáng nay từ giây phút này đã tan thành mây khói.

Dụ Trạch Niên ngồi trên lan can, một chân cong lên cười cười. Người này rất kỳ lạ, có cảm giác không có xương, luôn mang dáng vẻ buồn chán, mặc dù quần áo chỉnh tề nhưng lộ ra vẻ kiêu ngạo khí phách, lại có khí thế tùy ý, cho dù lúc này hắn đang huýt sáo cười cười nhìn Lâm Đăng Nhất:

"Tâm sự chuyện lần trước chút?"

Lâm Đăng Nhất lấy điên thoại ra nhắn mấy chữ cho Vương Tiểu Trát: "Có chút việc, ông về trước đi."

Sau đó cậu đi về phía Dụ Trạch Niên.

Dụ Trạch Niên nói với nhóm đàn em xăm trổ: "Đợi ở đây."

"Ok anh."

Dụ Trạch Niên vòng tay qua vai Lâm Đăng Nhất, ra vẻ anh em tốt đưa cậu vào một ngõ nhỏ, dự định nói chuyện gì đó với cậu.

Lâm Đăng Nhất di chuyển vai, cậu không quen tiếp xúc gần với người khác.

Dụ Trạch niên mò ra điếu thuốc đưa ch cậu.

Trên mặt Lâm Đăng Nhất viết mấy chữ: Có rắm mau thả.

Dụ Trạch Niên cười nói: "Nhóc con, cậu thô lỗ thật."

Lâm Đăng Nhất nhìn hắn tiếp: Đánh rắm xong rồi?

"Cậu có biết lần trước cậu phá hết bao nhiêu tiền ở nhà tôi không?" Tình anh em phải sòng phẳng về tiền bạc, Dụ Trạch Niên nói thẳng.

Tủ rượu và bình pha lê Áo cộng thêm 147 vạn ờm Đôla.

Khi Lâm Đăng Nhất động tay thì chẳng suy nghĩ đến gì.

"Gậy gôn không hỏng không lấy tiền của cậu, tủ rượu và bình pha lê là 300 vạn, nói đi, cậu định trả thế nào."

Lâm Đăng Nhất nhíu mày.

"Tôi sẽ trả lại cậu."

Dụ Trạch Niên cười: "300 vạn chứ không phải 300 tệ."

Lâm Đăng Nhất: "Tai không điếc."

Dụ Trạch Niên không định đòi tiền cậu, cái bình pha lê Áo hắn đã muốn ném đi từ lâu rồi, rượu trong tủ thì khó uống, hắn không quan tâm đến mấy thứ đó mà mấu chốt là hắn muốn lợi dụng cơ hội này nhờ Lâm Đăng Nhất hỗ trợ.

"300 vạn tôi không cần cậu trả lại, chỉ cần cậu đến giúp tôi chút việc." Dụ Trạch Niên nói ngắn gọn: "Thành công thì một đồng cũng không cần trả, cậu còn có tiền thưởng."

Lâm Đăng Nhất:?

Người này bị ngốc à?

Dụ Trạch Niên: "Đồng ý không?"

Lâm Đăng Nhất: "Việc gì?"

Dụ Trạch Niên: "Đơn giản, giúp tôi..."

"Dụ Trạch Niên! Đù má mày, cuối cùng ông đây cũng chờ được mày."

Đột ngột có tiếng nói cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, một đám người xã hội từ đâu xuất hiện lao về phía hai người một cách hung hãn.

Lâm Đăng Nhất nhìn qua là biết đến trả thù.

Cậu lặng lẽ lui về phía chân tường, hai tay ôm lại lạnh lùng nhìn chằm chằm phía kia rồi trèo lên tường như không liên quan gì đến mình.

Ngược lại, Dụ Trạch Niên liếc nhìn Lâm Đăng Nhất rồi tiện tay ném cái túi đeo vai vào ngực Lâm Đăng Nhất.

Lâm Đăng Nhất tự dưng phải ôm thêm cái túi trong ngực:?

Anh à, tôi với cậu thân nhau lắm hả?

Lâm Đăng Nhất lười quan tâm đến hận thù của người khác, cậu càng lười để ý đến Dụ Trạch Niên hơn, cậu không thèm khách khí ném túi xuống đất rồi quay đầu đi.

Có vẻ hôm nay không hợp để Dụ Trạch Niên nói chuyện cẩn thận với cậu.

"Này người anh em." Giọng nói lười biếng mang theo ý cười vang lên từ đằng sau, Lâm Đăng Nhất dừng bước.

Dụ Trạch Niên bước lên mấy bước khoác vai Lâm Đăng Nhất, ghé sát vào bên tai cậu như mấy anh em đang đùa giỡn: "Chúng ta vừa nói chuyện xong vụ làm ăn 300 vạn, sao cậu lại quay đầu mặc kệ người ta thế chứ."

Đại gia 300 vạn đấy.

Đám người đang gào thét vừa nghe thấy 300 vạn, đúng là tên nhóc giàu! Mắt nhìn thẳng, không cần biết hai tên nhóc kia vẫn còn đang là học sinh.

Lâm Đăng Nhất che đầu: Sao lại là một đám ngu ngốc nữa.

"Một tên cũng không được thả! Bắt được thì anh em chia nhau 300 vạn!"

Đúng, Lâm Đăng Nhất sờ sờ mũi.

Đúng là một tên ngốc sống trong Lương Sơn.

"Nói đi, chia thế nào, cậu một nửa tôi một nửa?" Lâm Đăng Nhất chỉ đám người kia.

Dụ Tạch Niên: "Người anh em phải có tình tí chứ, sao lại không biết xấu hổ thế."

"Nói nhảm ít thôi."

Dụ Trạch Niên cười nói: "Sẽ không để cậu nhúng tay."

Lâm Đăng Nhất: "Không động tay thì còn biện pháp gì?"

Dụ Trạch Niên đến trước mặt cậu, tiện tay cầm lấy balo trong tay Lâm Đăng Nhất: "Biện pháp giả quyết có rất nhiều, ví dụ như----"

Hắn nắm lấy cánh tay Lâm Đăng Nhất, một tay ném balo lên mặt người đằng sau, hô to một tiếng: "Chạy!"

Chỉ nghe mấy tiếng lạch cạch, mấy người đã bị hai người đánh ngã xuống đất, Dụ Trạch Niên chân dài bay lên, Lâm Đăng Nhất không nói lên lời bị Dụ Trạch Niên kéo chạy lẹ trong ngõ nhỏ, đằng sau là đám người la hét đòi giết đuổi theo. Trong ngõ nhỏ quanh co nhất thời rất náo nhiệt, Dụ Trạch niên vừa chạy vừa cười lại còn gào lên: "Anh Trình, mấy tên khốn khiếp kia lại đến tìm tôi, anh có thời gian thì xử lý bọn chúng nhanh lên."

Dụ Trạch Niên đã quen với chuyện này, Lâm Đăng Nhất không thể dừng chạy, cậu đành phải chạy theo hắn, chỉ là cái tay kia...

Dụ Trạch Niên túm đau tay cậu.

"Cậu buông tôi ra."

"Tôi buông cậu ra thì cậu sẽ bị bọn chúng đuổi kịp, chúng ta còn có vụ làm ăn 300 vạn đấy."

Lâm Đăng Nhất:...

Tôi đã đồng ý đâu?

Không hiểu sao hai người cứ thế chạy cả đoạn đường không rõ đích đến, vừa chạy khỏi ngõ nhỏ thì thấy được một dòng suối lấp lánh.

Thảm cỏ xanh như ngọc trải dài trên đập, nhiều nhánh dần ngả vàng không còn tươi non nữa.

Cũng không biết đã chạy bao lâu, Lâm Đăng Nhát cảm thấy đầu mình bị úng nước rồi, đúng là không thể hiểu nổi.

Dụ Trạch Niên nằm ngửa trên cỏ há mồm thở dốc, cả người mồ hôi nhễ nhại, gió bên suối thổi dìu dịu, khiến người ta không thấy lạnh mà rất thoải mái.

Hai người, một người nằm, một người đứng.

Thỉnh thoảng có mấy hòn đá lộ trên mặt nước, xa xa là tiếng cười nói của lũ tẻ sau giờ tan trường.

Tiếng chuông xe đạp của người lớn vang lên leng keng, hoàng hôn lững lờ trôi theo ánh chiều tà.

Gió thổi góc áo của người thiếu niên, lộ ra một vòng eo đẹp đẽ.

"Êu, lại đây." Cảnh đẹp bị lời nói của Dụ Trạch Niên cắt ngang, Lâm Đăng Nhất cũng không định đến đó.

"Có rắm mau thả, cậu không sợ nghẹ chết à?" Lâm Đăng Nhất thờ ơ.

"Chậc, chúng ta là người văn minh, đừng có thô lỗ như vậy chứ." Dụ Trạch Niên ngồi dậy xoa mái tóc bù xù. Khi các đường nét trên mặt hắn lộ ra trông vừa sắc nét lại sâu thẳm.

Ánh nắng chiều ta chiếu lên khuôn mặt anh tuấn, sống mũi cao thẳng tắp, vẻ đẹp của thiếu niên lại được ánh mặt trời thiên nhiên tô điểm làm hắn càng đẹp trai lại tỏa nắng, Lâm Đăng Nhất nhìn hắn thêm lần nữa.

- -Chỉ một giây.

"Có H2S thì thả nhanh, cậu không sợ nghẹn chết à?" Lâm Đăng Nhất lặp lại lần nữa.

"**." Dụ Trạch Niên cười: "Tôi thật sự có việc nhờ vả cậu."

Vì từ "nhờ vả" này, Lâm Đăng Nhất miễn cưỡng đi lên hai bước.

"Nói."

Dụ Trạch Niên lấy điện thoại ra mở một APP.

Lâm Đăng Nhất nhìn thoáng qua giao diện quen thuộc, cậu cảnh giác nhìn hắn.

TreesAPP, phòng livestream của DD.

Tim Lâm Đăng Nhất đập thình thịch.

Đúng như cậu cảm nhận, Dụ Trạch Niên nói với Lâm Đăng Nhất: "Giúp tôi một việc."

Lâm Đăng Nhất hơi khẩn trương hỏi: "Làm gì?"

Dụ Trạch Niên hơi nghiêng người, gió thổi tóc bay lòa xòa trên trán, ánh sáng trong mắt rất rực rỡ.

Hắn cong khóe môi: "Giúp tôi -- Theo đuổi cô ấy."

Lâm Đăng Nhất sửng sốt.

WTF?

Cmn cậu điên rồi, thả H2S cho cậu.

- -------------------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Dụ Trạch Niên: Nếu cậu đồng ý với tôi, tôi sẽ bỏ qua:)

Tôi không theo đuổi thì tôi sẽ để bàn trên theo đuổi, dù sao cậu ấy cũng đẹp trai.

Lâm Đăng Nhất: Tôi đang theo đuổi chính mình à?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv