Sau Khi Mỹ Nhân Yếu Ớt Bị Bắt Đi

Chương 26



Tiêu Tịch Nhan dùng đầu ngón tay vuốt ve tờ giấy, cảm giác vô cùng chân thực, trời xuân se lạnh, vừa mở rèm đã mang theo một luồng gió lạnh. Nhịp tim nàng đập rất nhanh, ngay cả cảm giác tim đập này cũng đã lâu rồi nàng không cảm nhận được.

Nàng lại nhìn về phía Hà Quang đang lo lắng trước mặt, chỉ cảm thấy như đã cách mấy năm. Lần cuối cùng gặp mặt, Hà Quang ở bên linh cữu của nàng khóc không thành tiếng.

Trang Chu mộng điệp* hay là điệp mộng Trang Chu?

*Trang Chu mộng điệp (莊周夢蝶): Là một điển tích của Trung Quốc kể về việc có lần Trang Chu nằm mơ thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết mình là Chu nằm mơ thấy hóa bướm hay là bướm mơ thấy hóa Chu. (Ý nghĩa chỉ sự mơ hồ không biết đâu là mơ đâu là thật)

Dung nhan nữ lang như sương tuyết, đôi mắt như giọt sương sớm tan vỡ, tràn đầy mơ hồ.

Hà Quang lo lắng hỏi: "Nương tử? Người làm sao vậy?" Tiêu Trúc cũng có chút khó hiểu.

"Hiện giờ là năm nào tháng nào?"

"Giữa xuân năm Cảnh Thái thứ hai mươi tư, sao nương tử lại không nhớ?"

Tiêu Tịch Nhan lại nhìn vào chiếc gương đồng, sắc mặt thiếu nữ vẫn mang theo vài phần ngây ngô, không còn tiều tuỵ như trước khi chết vì bệnh.

Nàng không để ý đến hai nô tỳ đang hoảng loạn, vội vàng đi ra khỏi phòng, chỉ thấy hoa mai đang nở rộ. Nàng thất thần chạm vào, cánh hoa ẩm ướt mềm mại, đầu ngón tay nàng khẽ run lên, không thể tin nổi.

Trời cao thật sự đã ưu ái nàng, để nàng có thể thay đổi mọi chuyện, quay về quá khứ...

Trở lại ngày nàng bị bắt cóc đến núi Vô Kỵ, cũng là ngày đầu tiên gặp Thẩm Ước.

Tiêu Tịch Nhan như một u hồn đi đến Ngọc Đường, nàng hiếm khi trầm mặc như thế, nghe những lời nói của Trịnh thị gần như giống hệt kiếp trước.

Nàng kìm nén sự run rẩy trong lòng, giọng nói kiên định: "A nương, con không muốn."

Vẻ mặt Trịnh thị ngẩn ra, dường như rất ngạc nhiên, sau vài nhịp, bà mới ý thức được trưởng nữ từ trước đến nay vốn luôn ngoan ngoãn nghe lời cự tuyệt sự sắp xếp của bà.

"Tịch Nhan? Đó chính là đệ đệ ruột của con..."

Trong lòng Tiêu Tịch Nhan cười khổ, thanh âm trong trẻo như ngọc rơi xuống đất: "Đúng vậy, a nương, con không muốn giải quyết chuyện này thay Bảo Du, nó gây chuyện chọc giận phu tử, nên biết sửa sai, thành khẩn tạ tội xin phu tử tha thứ chứ không phải nhờ người nhà ra mặt thay mình."

"Nếu chúng ta giải quyết giúp chuyện này, Bảo Du sẽ không biết mình sai ở đâu."

Nàng hít một hơi thật sâu, không để ý đến thần sắc khiếp sợ của Trịnh thị, cụp mắt xuống nói: "Nương, nữ nhi đột nhiên cảm thấy thân thể có chút không khỏe, xin phép về phòng trước."

"Chờ đã, Thất nương..."

Tiêu Tịch Nhan đã bước qua ngạch cửa.

Nàng đi ra khỏi Ngọc Đường Uyển, bước đi càng lúc càng nhanh. Cuối cùng nhanh đến nỗi vạt áo tung bay, cả người giống như một con chim sơn ca đang tung cánh.

"Nương tử, nương tử! Chờ nô tỳ với..."

Hà Quang đi theo phía sau, không hiểu ra sao, lại có chút vui mừng không thể giải thích được. Dường như nàng chưa từng thấy nữ lang vui vẻ như vậy.

Tiêu Tịch Nhan thở hổn hển một chút, cuối cùng dừng lại, trên khuôn mặt đỏ bừng gầy gò lộ ra một nụ cười.

Nàng đã làm được.

Phần quan trọng nhất đã được thay đổi.

Đời này nàng sẽ không đến hiệu sách mua nghiên mực, cũng sẽ không nhờ Kỷ Đình Trạch ra mặt cầu tình cho Tiêu Bảo Du. Càng sẽ không bị bắt đến núi Vô Kỵ, quen biết với hắn.

Không có nàng, Thẩm Ước nhất định sẽ không làm ra chuyện khiến thiên hạ chỉ trích. Hắn cũng sẽ không buồn bực tự hủy hoại bản thân, chết yểu mà không có chút lưu niệm nào.

Nàng sẽ không dây dưa gì với hắn nữa...

Hàng mi dài của Tiêu Tịch Nhan run lên, đột nhiên có cảm giác như trái tim bị ai đó móc ra một miếng, trống rỗng và đau đớn. Nhưng rất nhanh, đôi mắt trong veo kia dần dần ổn định trở lại, quyết tâm đã định.

Nàng đã chết một lần, không ai có thể thay đổi ý định của nàng nữa.

Mọi thứ đều được định sẵn sẽ khác với kiếp trước. Đời này, dù chỉ còn sống được mấy năm thì nàng cũng phải sống cho chính mình.



"Nương tử, nghe nói trong cung đột nhiên nhiều thêm một Tứ hoàng tử, vừa mới tiêu diệt thổ phỉ trở về, đang vô cùng nổi bật. Nhưng hình như có một nửa huyết mạch của người Nguyệt Di..."

Tiêu Tịch Nhan đang thêu một bông hoa mẫu đơn, thiếu chút nữa đã mất tập trung đâm thủng ngón tay.

"Hà Quang, ngươi nói cái gì?"

Hà Quang chớp mắt khó hiểu: "Tứ hoàng tử. Nhưng bây giờ chúng ta cũng nên xưng hô là Tần Vương điện hạ..."

Tiêu Tịch Nhan đặt kim chỉ xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ. Vừa mới đầu hè, lá xanh đung đưa, ve sầu ríu rít ngắt quãng. Nàng bỗng nhiên cảm thấy có chút không chân thực.

Ở kiếp trước vào cuối mùa thu tin tức về Thẩm Ước mới truyền đến thành Trường An.

Nhưng kiếp này Thẩm Ước chỉ tốn hơn ba tháng để vào núi tiêu diệt thổ phỉ, hắn về cung cũng sớm hơn kiếp trước mấy tháng. Dù chỉ là một khác biệt nhỏ nhưng tất cả mọi thứ đều đã nghiêng trời lệch đất.

Tiêu Tịch Nhan lại lần nữa ý thức được nàng trọng sinh đã thay đổi rất nhiều chuyện.

Sau khi từ chối yêu cầu của a nương, bất chấp vẻ mặt lạnh lùng của bà, mấy tháng nay nàng chỉ ở trong Tích Thuý Uyển. Nàng phớt lờ thế giới bên ngoài, chuyển Tiêu Trúc đi phục vụ nương tử khác.

Tiêu Tịch Nhan cúi đầu tiếp tục thêu hoa, có vẻ bình tĩnh không quan tâm nói: "Hà Quang, từ nay về sau không cần kể cho ta nghe giai thoại gì về vị điện hạ này nữa, dù sao cũng là chuyện của hoàng thất quý tộc, không nên lén nghị luận."

Hà Quang không hiểu, nhưng nàng từ trước đến nay vẫn luôn nghe lời, liền nói: "Vâng nương tử."

Ánh mắt Tiêu Tịch Nhan dừng trên cây trâm bạc, lại không tự chủ rơi vào hồi ức.

Cho dù kiếp trước Thẩm Ước nhận linh vị của nàng làm thê thì ở trong kinh thành vẫn có rất nhiều quý nữ muốn trở thành vợ kế của Nhiếp Chính Vương. Với dung mạo tuấn mỹ cùng công danh chiến tích hiển hách của hắn không thiếu các nữ lang ái mộ.

Nếu kiếp này không có nàng, hắn nhất định sẽ lấy được một thê tử xinh đẹp, có những đứa con khoẻ mạnh, sống lâu trăm tuổi.

Thẩm Ước là người trọng tình cảm, Vương phi sau này hắn cưới nhất định sẽ rất hạnh phúc... Nàng chỉ có thể kiềm chế bản thân không nghĩ tới, không nhìn thấy mà âm thầm cầu nguyện cho hắn.

Tương lai của hắn nên là một con đường bằng phẳng tươi sáng.

Tiêu Tịch Nhan đè nén sự chua xót trong lòng, thu hồi lại suy nghĩ. Sau khi thêu xong mũi cuối cùng, nàng nhẹ nhàng nói: "Những chiếc khăn tay này đều đã làm xong, Hà Quang, lại phiền ngươi ra phủ một chuyến."

Hà Quang chớp mắt thần bí: "Được rồi! Túi ở trên người nô tỳ."

Hà Quang mượn cớ cũ xách làn ra khỏi Hầu phủ. Chiếc giỏ chứa đầy đồ thủ công màu sắc đa dạng mà Tiêu Tịch Nhan đã thêu. Sau khi đến tiệm vải, chưởng quầy khen ngợi tay nghề thêu thùa hết lời, sảng khoái trả bạc cho Hà Quang.

Chưởng quầy nói thêm: "Chủ nhân nói có một vị khách rất thích tay nghề và tâm tư của vị nương tử này, muốn bỏ ra số tiền lớn để được gặp mặt."

"Cũng coi như là người quen, ta không ngại tiết lộ nhiều hơn một chút, nghe nói đó là nữ lang của đại gia tộc, có quyền có thế, chỉ là muốn học một chút kỹ năng thêu thùa nữ công, các ngươi có thể yên tâm."

Hà Quang có chút kinh ngạc: "Được, để ta trở về hỏi nương tử nhà ta một chút."

Sau khi rời khỏi cửa hàng, Hà Quang cẩn thận cất số bạc vụn đã đổi, vội vàng trở về Hầu phủ, truyền đạt lại lời của chưởng quầy cho Tiêu Tịch Nhan.

Hiện giờ Tích Thuý Uyển vô cùng thanh tịnh, chỉ có chủ tớ hai người tập trung vào việc kiếm tiền.

Tiêu Tịch Nhan rũ mắt suy nghĩ, hiện tại Thẩm Ước đã hồi cung phong vương, mọi việc đã ổn thỏa. Cũng đến lúc nàng nên ra ngoài nhìn xem.

Nàng gật đầu: "Vậy lần sau ta sẽ ra khỏi phủ để gặp."



Sau giờ ngọ ánh nắng hừng hực, thủ vệ canh giữ Ẩn Uyển lười nhác dựa vào cửa ngủ gật.

Thiếu nữ mặc váy màu xanh lục chậm rãi đi đến, như một đoá hoa sen bay vào mặt, mang theo làn gió mát. Tiêu Tịch Nhan đặt chiếc lồng trong tay xuống, chậm rãi nói:

"Trời nóng không dễ chịu, ta có sai tỳ nữ nấu ít canh hạt sen và bánh đậu xanh. Các vị đại ca thưởng thức trước đi, đến đình mát nghỉ ngơi một lát hẵng về. Ta ở đây coi chừng a huynh là được."

Tiêu Triệt suốt ngày chỉ ở trong phòng viết viết vẽ vẽ, kỳ thực cũng không có tính công kích, mấy tên thủ vệ cũng không quá để bụng.

Bọn họ lúc này đương nhiên vô cùng cảm kích, từng người nhận lấy đồ ăn: "Đa tạ Thất nương tử."

"Thất nương tử đúng là tốt bụng..."

Nhìn thấy ba bóng người biến mất, Tiêu Tịch Nhan mới quay người vẫy tay. Hà Quang bí mật đưa một cái lồng khác cho Tiêu Tịch Nhan. Thiếu nữ gật đầu, đẩy cửa bước vào.

Tiêu Tịch Nhan bưng ra một bát canh hạt sen cho Tiêu Triệt, dỗ dành a huynh ăn xong, sau đó thiếu nữ từ dưới lồng lấy ra một quyền nhạc phổ, vui vẻ mở nó ra.

Nàng chống cằm bắt đầu hát. Thỉnh thoảng lên cao xuống thấp, giọng hát trong trẻo như gió mát suối núi.

Ẩn Uyển hàng năm luôn vắng vẻ nhưng đối với Tiêu Tịch Nhan, nó giống như một thiên đường nơi hạ giới, đủ để thoát khỏi nhân gian. Làm bạn với a huynh nàng cũng không còn cảm thấy cô đơn.

Tiêu Triệt nằm sấp trên những tờ giấy trải trên mặt đất, vẽ những đường nét lộn xộn không ai nhận ra, thỉnh thoảng hắn kéo tay áo nàng cười nói: "Nhan Nhan, bản nhạc này hay quá."

Tiêu Tịch Nhan mỉm cười đáp lại, ghi ký hiệu vào bản nhạc.

Ngày tháng như nước chảy cứ như vậy mà trôi qua.



Cơn mưa rào bất chợt, lúc đầu chỉ là vài giọt mát lạnh rơi xuống mặt. Tuy nhiên, chỉ trong chốc lát, cơn mưa mùa hè đã dày đặc như đan dệt, bao phủ toàn bộ núi rừng.

Đường núi mới đi được một nửa, lo lắng sức khỏe của thiếu nữ không thích hợp để đi dưới mưa nên chỉ có thể tìm chỗ trú trước.

Nam nhân tìm một chỗ dưới một gốc cây lớn có cành lá rậm rạp. Hắn cởi áo ngoài, chống người bằng hai tay, dùng thân hình cao lớn của mình để dựng một nơi trú ẩn tạm thời.

Sau lưng hắn là mưa gió, trong lồng ngực là một thiếu nữ yếu đuối.

Thiếu nữ nằm trong một góc được vòng tay hắn bao bọc, ngoan ngoãn trú mưa. Hắn nhìn chằm chằm vào xoáy tóc nhỏ trên đỉnh đầu nàng và đôi vai gầy yếu, ánh mắt dịu dàng không hề hay biết.

Chỉ là nàng lại lo lắng cho hắn: "Mưa đều bay tới sau lưng huynh rồi." Nàng nhìn thấy đầu vai ướt đẫm của hắn.

"Yên tâm, dính mưa một trận cũng không đến mức khiến ta ốm đâu."

Nàng lại nhỏ giọng nói: "Nếu trời vẫn tiếp tục mưa thì làm sao bây giờ?"

"Đừng nói những lời ủ rũ nữa." Giọng hắn bình tĩnh trấn an: "Mưa này sẽ sớm tạnh thôi."

Tiếng mưa rơi không biết che tiếp nhịp tim ai đập, tí tách tí tách.

Lông mi thiếu nữ run rẩy, ngẩng đầu lên: "Thẩm Ước..."

Trong nháy mắt, giấc mơ tan vỡ.

Thẩm Ước đột nhiên ngồi dậy, tỉnh lại. Trước mắt là hai khung giường bằng gỗ đàn hương đỏ, ngoài cửa sổ mơ hồ lộ ra sắc trời màu xanh lơ.

Không có dấu vết nào của bóng dáng thiếu nữ.

Nam nhân đè tay giữa hai hàng lông mày, sau lưng căng cứng thành hình vòng cung, lồng ngực phập phồng, thở hổn hển: "Hừ, hừ..."

Hắn nhanh chóng nhớ lại tất cả các chi tiết. Nhưng những hình ảnh còn lại trong mộng khi tỉnh lại giống như những hạt cát trên đầu ngón tay. Rào rạt rơi ra, không còn dấu vết.

Kể từ năm mười tuổi, từ năm này qua năm khác hắn đã liên tục mơ thấy "nàng". Theo tuổi tác lớn lên, thời gian trong giấc mơ dường như cũng thay đổi theo.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn không thể nhìn rõ, cũng không thể nhớ được khuôn mặt nàng.

Đôi mắt của Thẩm Ước tràn ngập màu xám. 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv