Sau Khi Mỹ Nhân Yếu Ớt Bị Bắt Đi

Chương 16



"Thẩm Ước..."

"Nếu muốn nói cảm ơn thì không cần."

Tiêu Tịch Nhan bất đắc dĩ bật cười, hắn thật sự rất hiểu thói quen của nàng. Nhưng nàng lắc đầu, ánh mắt tập trung vào đám mây phía chân trời, như khói tụ lại rồi tan đi.

"Ta chỉ là đột nhiên cảm thấy cuộc sống như trước đây quả thực rất thiếu sót."

Thiếu niên cũng đang ở trên cây thò đầu ra ngoài, tò mò hỏi: "Tịch Nhan tỷ, cuộc sống trước đây của tỷ như thế nào?"

"Ta sinh ra trong một phủ đệ đông con. A gia rất ít khi ở nhà, nương của ta chỉ yêu thương cặp sinh đôi, còn ta và huynh trưởng thì không quan tâm. Khi ta còn nhỏ muốn làm bà hài lòng nên đã học không ít quy củ."

Nàng an tĩnh nói, đôi mắt sáng không nhiễm bụi trần, nhớ lại những ngày tháng bình đạm không có gì đặc sắc.

"Vì vậy ta lớn lên trở thành một người nhàm chán. Trước đây ta chỉ ở trong phòng thêu thùa và viết chữ, rất ít khi ra ngoài".

Phó Ngũ thở dài như người lớn, lại vỗ bả vai nàng, an ủi nói: "Tịch Nhan tỷ đừng buồn. Ta sinh ra là một cô nhi không rõ họ tên. Thẩm ca cũng lẻ loi một mình tới nơi này, không có thân thích. Đúng không Thẩm ca?"

Thẩm Ước im lặng gật đầu.

"Nhưng ta cảm thấy không có gì không tốt." Phó Ngũ cười toe toét: "Người không có vướng bận ngược lại có thể sống tiêu sái hơn."

"Nhìn ta đi, có thể sống vô tâm vô phế."

"Sau này chúng ta có thể cùng tỷ đi đến rất nhiều nơi trên ngọn núi Vô Kỵ này. Những phiền muộn trong quá khứ hãy quên hết đi."

Tiêu Tịch Nhan cười nói:"Tiểu Ngũ, ngươi đúng là một người phóng khoáng."

Thẩm Ước tiện tay ngắt một chiếc lá xanh, nói: "Người sống trên đời đương nhiên sẽ có nuối tiếc, ta cũng không ngoại lệ."

Đối với hắn, mẫu phi và xuất thân đều là mối ràng buộc cả đời.

"Nhưng nếu cứ cố chấp không thể giải thoát chính là mua dây buộc mình."

"Bang..."

Âm thanh vừa trầm vừa nặng, chỉ thấy một quả từ trên cây rơi xuống, đập vào tảng đá dưới gốc cây trên sườn đồi, nứt thành một vũng nước màu cam mềm nhũn. Hóa ra Tiểu Ngũ vừa tiện tay ném xuống một quả bị hỏng.

Thiếu niên lại đưa tay ra, trong lòng bàn tay là một quả màu vàng vừa được thu hoạch từ cây ăn quả gần đó.

"Tịch Nhan tỷ, tỷ có muốn ăn trái cây không?" Thẩm ca không ăn những thứ này nên hắn không hỏi.

Tiêu Tịch Nhan mỉm cười nhận lấy. Những ngón tay trắng nõn thanh tú của thiếu nữ lột ra lớp vỏ thô ráp mà không làm tổn hại đến bên trong, mùi thơm của thịt quả tràn ra từ đầu ngón tay lan lên trên.

Nàng cúi đầu cắn một miếng, hơi chát nhưng cũng khá ngọt.

Ánh mắt Thẩm Ước lơ đãng dừng trên người nàng. Hắn nhìn đầu ngón tay mềm mại như cây liễu của nàng đưa một miếng trái cây vào môi, sau đó dùng chiếc lưỡi nhỏ của mình nhè ra phần hột nhỏ xíu. Màu hồng xinh đẹp lướt qua...

Hầu kết của nam nhân vô thức lăn lộn, có chút chật vật nghiêng đầu.

Cho đến khi nàng dần dần ăn hết, giống như một con thỏ nhỏ no nê thoả mãn cụp đôi tai xuống. Chỉ là vỏ và hạt trái cây trên tay nhất thời không biết nên xử lý thế nào.

Thẩm Ước ho khan nói: "Vỏ và hạt có thể vứt xuống dưới gốc cây."

"Như vậy được không?" Nữ lang luôn tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết nhưng lại không hiểu gì về núi non do dự hỏi.

"Cô hẳn là biết câu bùn xuân giúp hoa tươi." Vẻ mặt Thẩm Ước dịu dàng: "Cái này cũng vậy, vỏ trái cây hư thối cũng sẽ trở thành chất dinh dưỡng trong núi rừng, có lẽ sau này hạt trong tay cô còn có thể mọc thành cây ăn quả."

Vì thế Tiêu Tịch Nhan buông lỏng tay, vứt hết mọi thứ xuống mặt đất, trong lòng có chút mong đợi...

Cùng lúc đó, dường như có cái gì cũng bắt đầu nảy sinh trong lòng.



Phó Ngũ thật sự biết rất nhiều nơi giống như kho báu trên núi.

Hắn lớn lên trên núi, là một đứa trẻ thẳng thắn hoạt bát, thích khám phá khắp nơi, được mệnh danh là quỷ tinh hầu tinh. Cả ngày chạy đông chạy tây, thoắt cái đã không nhìn thấy bóng dáng.

Đa phần nhóm sơn phỉ đều tụ tập trong trại uống rượu đánh bài, Phó Ngũ không thích chơi với bọn họ nên suốt ngày lang thang một mình trên núi, bởi vậy cũng vô tình phát hiện ra không ít những nơi hiếm người ghé thăm.

Trong thời gian này, thiếu niên đã dẫn hai người đi khám phá rất nhiều thắng cảnh.

Phong cảnh mùa xuân rất đẹp, màu xanh thẫm bao phủ núi non, Tiêu Tịch Nhan hoặc là được đưa đi ngắm hoa, hái quả, cho chim ăn, hoặc là ở tiểu lâu đọc mấy cuốn sách Thẩm Ước mang về, ngày tháng thanh tĩnh không có chuyện gì xảy ra nhưng lại trôi qua vội vã như nước chảy.

Lúc đó nàng không biết khoảng thời gian ngắn ngủi này lại khắc sâu đến tận xương. Giống như âm thanh vang vọng của núi rừng, từng tiếng quanh quẩn suốt quãng đời còn lại của nàng.

Đêm lạnh như nước, ve mùa hạ râm ran bên tai, thiếu nữ ngồi một mình trong trúc lâu. Nàng nhặt một mảnh vải lên, xe chỉ luồn kim, đôi tay khéo léo lướt qua, trong phút chốc, một cây trúc xanh tươi xinh đẹp đã xuất hiện trên đó.

Thẩm Ước mang về cho nàng một ít vải từ thị trấn, nàng muốn dùng chúng để thêu mấy chiếc vỏ gối và khăn tay cho hai người.

Búi tóc của thiếu nữ lỏng lẻo, cây trâm bằng gỗ nghiêng sang một bên, đôi mắt như nước mùa thu, đôi môi hé mở tựa như cánh hoa, đang khe khẽ hát một bài. Âm thanh giống như tiếng leng keng của trăng và sông, sâu kín và chậm rãi.

Lúc Thẩm Ước từ trong phòng đi ra chính xác nhìn thấy cảnh tượng này.

Hốc mắt hắn thâm thuý, xương mày mềm đi một chút, lặng lẽ đứng đó một lát. Khi tiếng hát vừa dứt, hắn cầm một cây sáo tre mới làm đi về phía nàng.

Tiêu Tịch Nhan ngước mắt nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Huynh còn chưa ngủ sao?"

"Ừ, cô vừa mới hát à? Hát cái gì vậy?"

"Bài ca lúc nửa đêm."

Hiện giờ hai người đã trở nên thân thiết, Tiêu Tịch Nhan nói chuyện với hắn cũng vô cùng thoải mái tự tại.

Trong lòng Thẩm Ước lặp lại một tiếng, ngồi xuống bên cạnh nàng nói: "Vừa vặn cô biết nhạc lý, đến giúp ta nghe một chút âm sắc của cây sáo mới này như thế nao."

"Đây là cây sáo huynh mới làm sao?" Tiêu Tịch Nhan lộ vẻ tò mò.

Thoạt nhìn trông mạnh mẽ như một thanh kiếm dài, hơi xanh lục, có vẻ khác với cây sáo trúc lần trước.

"Không sai."

Thẩm Ước đặt tay lên sáo trúc, nam nhân mặc một bộ y phục màu trắng, hai tay thon dài như cành mai, đôi chân dài cong lại một nửa, lộ ra dáng vẻ có chút thoải mái và tao nhã. Hắn khẽ vuốt qua cái lỗ, một lúc sau, tiếng sáo sâu kín vang lên.

Như bóng tre xào xạc lay động, réo rắt có thể chạm tới vầng trăng trên bầu trời.

Khi tiếng nhạc dần dần dừng lại, Thẩm Ước mới đặt cây sáo trúc xuống, màu vàng sẫm trong mắt hắn chuyển động, nhẹ giọng hỏi: "Thế nào?"

Tiêu Tịch Nhan nghe xong có chút ngây ngốc, lông mi như tai thỏ cụp xuống, dịu dàng nói: "Rất hay."

"Không còn gì khác sao?"

Vẻ mặt Thẩm Ước vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng không hiểu sao Tiêu Tịch Nhan lại nghe ra một nụ cười nhàn nhạt.

Nàng chậm rãi chớp mắt, chân thành nói: "Kỹ năng thổi sáo của huynh rất tuyệt, âm thanh trong trẻo, ta thật sự không dám đánh giá... Không ngờ huynh còn tự mình làm sáo."

"Trước kia ta luyện võ không có quy tắc gì, vì thế sư phụ bảo ta luyện mộc để khắc phục sự tập trung." Thẩm Ước chậm rãi nói: "Sau đó vô tình làm theo bản vẽ khắc ra một cây sáo gỗ, chợt nghĩ có thể thử một lần."

Suy nghĩ của Thẩm Ước chợt bay xa, đáy mắt như vầng trăng: "Có lẽ là do một loại huyết thống kế thừa. Ngoài dũng cảm hiếu chiến, người Nguyệt Di còn rất giỏi âm nhạc."

"Chắc hẳn cô rất tò mò về ta."

Thiếu nữ lộ ra vẻ kinh ngạc, có chút không biết làm sao.

"Ta đã hứa sẽ kể cho cô nghe chuyện xưa của ta."

Đáy mắt Thẩm Ước như nước mùa thu, ngữ điệu tản mạn: "Thật ra nương của ta là người Nguyệt Di, nhưng phụ thân của ta lại là người Đại Ung."

"Người trong tộc của cha ta đều cho rằng nương ta đã dụ dỗ ông mới sinh ra huyết mạch ti tiện này. Mà người Nguyệt Di cũng không thể chấp nhận một hài tử như ta."

Nương của hắn Mật Hương vốn là hài tử được công chúa Nguyệt Di trông nom lớn lên. Dù không cùng huyết thống nhưng hai người giống như tỷ muội ruột. Mà cha ruột của hắn lại là hoàng đế Đại Ung đã từng đích thân xuất chinh tàn sát toàn bộ vương thất Nguyệt Di.

Cuộc gặp gỡ của bọn họ vốn là kết quả của âm mưu được lên kế hoạch tỉ mỉ của Mật Hương.

"Ông ấy đưa mẹ con ta về nhà, nhưng thế tục cũng không chấp nhận chúng ta, cũng không ai biết rằng nương của ta thật ra có thù oán với ông ấy. Năm Cảnh Thái thứ mười bốn, ân oán đã hết, ta cũng không còn nương, được đưa về Bắc Đình."

"Sự ra đời của ta thật ra là một việc hoàn toàn không nên."

Nhịp tim của Tiêu Tịch Nhan trì trệ, trong giọng điệu bình tĩnh của hắn lại sinh ra một cảm giác lạnh lẽo không thể giải thích được. Nàng không thể tưởng tượng được một người sinh ra đã bị tộc của phụ mẫu hai bên xa lánh không chấp nhận sẽ như thế nào.

Một sự chào đời không được mong chờ... Trái tim nàng co lại thành một vòng, giống như sợi bông gòn bị ép chặt.

Một lúc lâu sau nàng mới run giọng nói: "Thẩm Ước, đây không phải lỗi của huynh."

Kỳ thật trong lòng Thẩm Ước cũng không có bao nhiêu sóng gió, thời gian qua đã lâu, rất nhiều tình cảm cũng đã sớm tàn theo ngọn lửa lớn kia.

Nhưng vào lúc này nhìn thấy đáy mắt nàng hiện lên vẻ đau lòng hắn lại có một loại cảm giác khó tả. Lời nói của hắn rất rõ ràng: "Nhưng Tiêu Tịch Nhan, như cô thấy đấy, ta xuất thân từ dị tộc."

"Cô không sợ sao?"

Tiêu Tịch Nhan không thể diễn tả được đó là ánh mắt như thế nào, mang theo chút xa xăm bình đạm, giống như ánh trăng cô đơn trên đầu nàng.

Đồng tử của nam nhân có màu hổ phách vàng nhạt giống như mắt sói, trong đêm phát ra ánh sáng lạnh lẽo, làm người ta sợ hãi không dám đến gần.

Nhưng đồng thời cũng đẹp đến kinh tâm động phách.

Tại sao lại có người tránh xa và tỏ ra thù địch đối với người có vẻ đẹp lộng lẫy như vậy?

Người đời có câu không phải tộc ta tất có dị tâm.

Từ lâu, người Đại Ung đã coi người Nguyệt Di là mầm mống của tai họa, xui xẻo và đáng khinh. Tiên hoàng của Đại Ung là kẻ thù truyền kiếp của Nguyệt Di, nam nữ Nguyệt Di trời sinh thân thể cường tráng, thiện chiến như hổ lang khiến cho Đại Ung vô cùng kiêng kỵ.

Cho đến năm Cảnh Thái thứ năm, kim thượng thân chinh đi đánh Nguyệt Di và bắt giữ hoàng thất tông thân Nguyệt Di làm tù binh, nước Nguyệt Di bị phá hủy, người dân trở thành nô tì hoặc nô lệ, ở lãnh thổ của Đại Ung thấp kém hơn một bậc, bị bắt làm nô dịch khắp nơi.

Tình trạng kéo dài đến tận khi lệnh ân xá được công bố cách đây vài năm mới giảm bớt. Tuy nhiên, cho đến nay, trong lòng người Đại Ung vẫn tồn tại nỗi sợ hãi và xa cách đối với người Nguyệt Di.

Tiêu Tịch Nhan trầm mặc một lát, thẳng thắn nói: "Lúc đầu ta cũng sợ."

"Nhưng huynh chưa bao giờ làm tổn thương ta. Trên ngọn núi sơn tặc giống như hang ổ của sài lang hổ báo này cũng chỉ có huynh luôn bảo vệ ta. Nếu không có huynh ta sẽ không thể bình an vô sự đến bây giờ, còn có thể ở đây nghe tiếng sáo dưới ánh trăng."

Nàng dừng lại một chút, do dự rồi nhỏ giọng nói: "Hơn nữa, ta cảm thấy huynh không giống như vẻ bề ngoài."

Hắn luôn làm những việc ấm áp với vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc.

Từ lần đầu tiên nàng vô tình đánh thức hắn, cuối cùng vẫn nhận được một chiếc chăn lông dày dặn ấm áp. Nàng suýt nữa chạm vào nấm độc, hắn cũng nhanh tay nhanh mắt ngăn nàng lại.

Tất cả đều là những việc hắn có thể không cần làm, chỉ toàn mang lại lợi ích cho nàng.

Suy nghĩ của Tiêu Tịch Nhan bay xa, nàng không biết mình nghĩ đến đâu, vành tai ẩn ẩn một màu hồng nhạt như cánh hoa anh đào.

Hơn nữa còn xuống bếp nấu gà, ôm nàng lên cây ngắm hoa...

Thẩm Ước quay đầu đi, vẻ mặt ẩn trong bóng trăng, chỉ nghe được một thanh âm cực nhỏ giống như tiếng gió, gần như lướt qua, cơ hồ không thể bắt được.

"Thì ra trong mắt cô, ta còn được coi là người tốt."

Tiêu Tịch Nhan ngữ khí ôn hòa, nhưng thanh âm lại kiên định: "Tóm lại, huynh không phải người xấu. Theo ta, người Nguyệt Di và Đại Ung cũng không có gì khác biệt. Đôi mắt màu vàng của huynh cũng không đáng sợ như lời đồn thổi, ngược lại rất đẹp."

Thẩm Ước nhìn chăm chú vào nàng, sắc mặt tựa hồ cũng trở nên có chút mềm mại. Thiếu nữ trời sinh gầy yếu nhưng lại luôn có những điều vượt quá sự mong đợi.

Đã bao lâu rồi? Hắn chưa từng gặp qua người lên tiếng thay mình.

Thiếu nữ cúi đầu, lại cười: "Huynh sẽ không giễu cợt ta đúng không? Nếu nói là lo lắng cho huynh, chi bằng ta lo cho bản thân mình trước còn hơn. Ta cũng không biết mình có thể sống được bao lâu. Nhưng trải qua những ngày này, có thể quen biết hai người, ta cảm giác không còn tiếc nuối như vậy nữa..."

Tiểu Ngũ và hắn cùng nàng đi chơi trên núi, hắn đưa nàng đi trải nghiệm rừng núi hoang dã, ngắm bình minh và hoàng hôn cũng như khói bếp trên núi. Dưới ánh trăng hắn lại nghe nàng dịu dàng nói chuyện.

Nàng chưa bao giờ thổ lộ tâm sự của mình với ai, cũng đã lâu chưa từng cười và đàn hát tuỳ ý như thế này. Chẳng qua chỉ là một khoảng thời gian ngắn, nàng lại giống như chưa bao giờ sống sống động đến vậy.

E là cả đời này sẽ không thể quên được.

Thẩm Ước nhìn chằm chằm vào đáy mắt mơ hồ mất mát của thiếu nữ, cuối cùng cũng nhận ra nguyên nhân khiến trong lòng mình không thoải mái, hắn cau mày thật sâu.

Thẩm Ước nói: "Sẽ ổn thôi."

Tiêu Tịch Nhan hơi giật mình, nàng cảm giác được tay hắn dừng trên đỉnh đầu mình.

Thẩm Ước cuối cùng cũng làm được điều hắn luôn mong muốn - duỗi tay xoa đầu nàng.

Mái tóc đen của thiếu nữ mềm mại, giống như sa tanh lướt qua lòng bàn tay hắn.

Hắn vốn có thói quen sạch sẽ, là một người xa cách lãnh đạm, nhưng khi đối mặt nàng với nàng dường như lại luôn không nhịn được mà muốn đến gần hơn. Thậm chí trong ngực còn có một cảm giác xúc động thôi thúc, nhịn không được muốn ôm nàng vào trong lòng an ủi.

Tròng mắt của Tiêu Tịch Nhan ngây thơ, ngơ ngác nhìn hắn, giống như một con thỏ thẹn thùng hoảng loạn nhưng không dám chạy trốn.

Màn đêm mờ mịt nhưng đồng tử của Thẩm Ước lại giống như một ngọn đèn dịu dàng và cô đơn.

"Thân thể của cô chắc chắn sẽ ổn thôi."

Ánh mắt của nam nhân kiên định, phảng phất như đang hứa hẹn với nàng, lời thì thầm gần như dịu dàng và thành kính lọt vào tai Tiêu Tịch Nhan.

Tiêu Tịch Nhan, cô nhất định sẽ bình bình an an.



Tiêu Tịch Nhan không biết mình trở về phòng như thế nào.

Nàng cảm thấy máu toàn thân dường như đều nóng lên, hai má đỏ bừng. Trong lồng ngực lại là một trận thình thịch...

Nếu trước đây nhịp tim của nàng đập dữ dội như vậy thì nàng đã sớm lo lắng về bệnh tim của mình.

Nhưng lúc này, trong lòng nàng tựa hồ đã xác nhận được điều gì đó. Mà nhịp tim kia chính là bằng chứng rõ ràng nhất. Nàng không hề cảm thấy nôn nóng hay lo lắng chút nào, mà giống như xuyên quan màn mây nhìn thấy sương mù, rõ ràng chưa từng thấy...

Tim nàng lại động.

Nàng không thể không thích một nam nhân nhìn thì lạnh nhạt nhưng lại có trái tim mềm mại đối với nàng được.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv