Xe hơi chạy trên đường cao tốc từ Yokohama đi thông đến Tokyo.
Khi sắp vào đường hầm, một chiếc xe vận tải đột nhiên xuất hiện lao tới bên này.
Hai chiếc xe lấy tốc độ cực nhanh đâm vào nhau sinh ra nổ mạnh. Ngọn lửa nhuộm đỏ bầu trời, hai chiếc xe đều bị thiêu cháy chỉ còn xác xe.
Dưới tình huống như vậy, người tuyệt đối không có khả năng sống sót.
Hai mươi phút sau.
Cảnh sát cứu hỏa, cảnh sát giao thông, truyền thông… Nhanh chóng đuổi tới, hiện trường hỗn loạn vô cùng.
Mọi người vội vàng xử lý hiện trường cho nên không phát hiện ở trong bóng đêm, một thiếu nữ ngồi trên vai bộ xương cao chừng bảy tám tầng lầu, những yêu quái khác thì vờn quanh cô.
“Công chúa đúng là liệu sự như thần.”
“Muốn hãm hại công chúa? Bọn họ còn non lắm.”
Tài xế tới đón cô là cô để yêu quái đóng giả, sau khi lên xe không lâu, cô và yêu quái cũng đổi chỗ cho nhau.
Xe tải không có người điều khiển, đoán rằng xe này được trang bị máy phát tín hiệu, đến khoảng cách nhất định sẽ kích phát hệ thống tự điều khiển để đâm vào xe khác.
Từ sau khi tỉnh dậy, cuộc sống của cô vẫn tương đối an toàn, vì sao hôm nay lại gặp tập kích.
— Điểm khác ngày thường chính này hôm nay cô biết về viện nghiên cứu.
Cho nên, dù cô vẫn chưa bắt đầu điều tra thì bọn họ đã muốn giết cô để tránh khả năng cô nhớ lại chuyện cũ.
Có thể làm được tất cả chuyện này.
— Chỉ có một người kia.
Phóng viên và quay phim đang đưa tin về hiện trường sự cố. Bọn họ đuổi tới nhanh như vậy là vì cô đã phái yêu quái dùng điện thoại công cộng báo tin trước.
Được rồi, như vậy tin tức đã được phát tán ra ngoài.
“Tôi cũng nên bắt đầu phản kích… Tiến hành bước tiếp theo.”
Iwanaga Kotoko nhìn đám người đông như kiến ở bên dưới như thần minh quan sát chúng sinh.
“Đêm nay công bố đáp án đi.”
Đầu tiên, muốn tìm một nhà hàng có internet.
Cô lấy điện thoại ra, phát hiện có vài cuộc gọi nhỡ của Dazai Osamu.
… Không xong, vừa rồi quá chú ý hiện trường cho nên chưa kịp xem điện thoại.
Sao Dazai tiên sinh lại gọi điện thoại cho cô nhiều như vậy, không phải lúc mới ra khỏi thành phố đã gọi rồi à.
Verlaine có chuyện gì? Hay là Dazai tiên sinh nhớ cô?
Bạn trai dính người như vậy thật là một loại phiền não hạnh phúc.
Tiếng chuông vang lên lần nữa, Iwanaga Kotoko giật mình nghe máy.
“Dazai tiên sinh?”
Thần minh biến trở về thiếu nữ.
Mới đầu Dazai Osamu không nói gì, đến cả tiếng thở cũng rất nhẹ, như là đang cầm một quả cầu thủy tinh dễ vỡ.
Sau khi nghe được giọng nói của cô, cậu mới cao giọng hơn, hơi bất an hỏi.
“… Kotoko… Kotoko?”
Chưa bao giờ nghe thấy Dazai Osamu có giọng điệu như vậy.
Như là đột nhiên gặp phải chuyện khó có thể chấp nhận, tất cả tin tức đầu óc tiếp nhận đều biến thành mã loạn, tiếng gõ phím hỗn tạp, mọi âm thanh cùng đổ dồn vào tai, không biết nên nói gì.
“Thật sự là cô à, cô không…”
Dazai Osamu như nhận ra điều gì, lý trí mau chóng online. Cậu im lặng giây lát, khi nói chuyện lần nữa đã bình tĩnh hơn rất nhiều: “Bây giờ cô đang ở đâu?”
Cho nên, Dazai tiên sinh nhận được tin tức tai nạn xe cô, cho rằng cô xảy ra chuyện nên mới sốt ruột gọi cho cô nhiều như vậy?
Dazai tiên sinh sẽ như vậy sao. Mình thông minh thế này, lại có yêu quái bảo vệ, không phải anh không biết điều này.
Trừ phi anh không thể hoàn toàn bình tĩnh để suy nghĩ.
… A, không nhìn thấy được dáng vẻ của Dazai tiên sinh bây giờ, thật sự quá đáng tiếc!
Vừa lúc yêu quái xương đã đi vào bên cạnh nội thành, ven đường có quán ăn mở cửa 24 giờ, Iwanaga Kotoko bèn báo tên nhà ăn.
“Chờ tôi.”
Dazai Osamu cúp máy.
Iwanaga Kotoko dùng điện thoại trang bị hệ thống phản trinh sát gửi bưu kiện cho một vài nhân vật quan trọng.
Sau đó đi vào quán ăn, cô gọi một cốc sữa bò và mì xào hải sản, mở laptop ra đăng nhập vào wifi của quán ăn.
Cô giảm độ sáng màn hình, thông qua màn hình phản xạ có thể nhìn thấy camera ở góc trần nhà đối diện với cô, có đèn đỏ nhấp nháy chứng tỏ camera đang hoạt động.
Thử nghĩ mà xem, vốn là bày mưu lập kế cho cô chết, cũng thấy được tin tức trên TV và báo chỉ, thở phào được một hơi, nhưng lại nhìn thấy cô qua camera… Người phía sau sẽ có phản ứng thế nào đây.
Iwanaga Kotoko đan hai tay vào nhau rồi đặt lên bàn, khóe miệng khẽ cười theo bản năng.
“Để cho chúng ta rửa mặt chờ mong.”
Một lát sau.
Cửa nhà ăn bị đẩy ra.
Thiếu niên mặc tây trang màu đen xông vào.
Hai mắt Iwanaga Kotoko sáng ngời, cô đứng lên vẫy tay: “Dazai tiên sinh!”
“Anh đến nhanh thật —- á?!”
Tầm nhìn rung lắc.
Dazai Osamu bước nhanh đến, giây tiếp theo lập tức ôm cô vào lòng, sức lực lớn đến mức cô không thể kháng cự. Iwanaga Kotoko bị cậu ôm trọn trong vòng tay.
Sao lại thế này.
Có thể cảm nhận được tiếng tim đập của Dazai tiên sinh.
Đập rất nhanh.
“… Dazai tiên sinh?”
Iwanaga Kotoko ngạc nhiên vui sướng.
“Rốt cuộc anh cũng quyết định kết hôn với em ạ?”
Dazai Osamu chôn mặt vào cổ cô, cậu không nói gì cả.
Cậu như đứa trẻ không hợp nhau với thế giới này, cái an ủi duy nhất chính là con thú bông trên tay, nhưng mà có một ngày, con thú bông này suýt chút nữa là bị người khác cướp đi.
Tuyệt vọng và bất an chôn sâu trong đáy lòng rốt cuộc không đè lại được, chúng tràn ra khỏi nước bùn.
Cảm nhận được cảm xúc kia, Iwanaga Kotoko vươn tay ôm eo cậu.
“Em không sao.”
“Không cần lo lắng, em vẫn luôn ở đây. Thật sự không được anh có thể dùng cơ thể đến xác nhận.”
“Không bằng chờ chuyện này kết thúc, chúng ta gạo nấu thành cơm đi Dazai tiên sinh…”
Dazai Osamu vẫn luôn bất động.
Iwanaga Kotoko chờ trong chốc lát, cả người bắt đầu thấy không thoải mái.
Ôm lâu quá cũng hơi khó chịu, lại không tiến hành bước tiếp theo. Rốt cuộc là muốn buông cô ra hay là đẩy ngã cô, cho một đáp án đi, treo thế này thật sự khó chịu.
Cô đành phải vỗ nhẹ lưng trấn an cậu.
“Được rồi Dazai tiên sinh, em biết anh gấp không chờ nổi. Nhưng anh tạm thời cố nhịn một chút, chờ khi chuyện kết thúc, anh muốn làm gì em cũng được.”
Dazai Osamu rất ít khi làm cảm xúc lộ ra ngoài, cho dù lộ ra ngoài cũng sẽ nhanh chóng dùng vẻ ngoài đạm mạc để che giấu đi.
Nhưng lần này cậu không che giấu được, Iwanaga Kotoko chính là nhóc con không biết tốt xấu.
Cô nhìn ra Dazai Osamu hơi ảo não vì hành động vừa rồi, nhưng cô sẽ không nể tình, đặng cái mũi lên mặt chính là nói cô.
Ngồi xuống hai bên bàn ăn lần nữa, Iwanaga Kotoko ôm mặt, xoắn đến xoắn đi như tảo biển, cả người đều sắp bay lên.
“Dazai tiên sinh, thì ra trong lòng anh em quan trọng như vậy.”
“Em nghe trong điện thoại thấy anh sắp khóc rồi, có phải không?”
“Dazai tiên sinh ôm người ta không chịu buông tay, quá mạnh mẽ quá đẹp trai, rất muốn lại đến một lần.”
Ôm, Dazai tiên sinh ôm cô!
Còn ôm không chịu buông tay.
Dazai Osamu: “…”
Sắc mặt cậu hơi nặng nề, hỗn loạn chút bực bội và phẫn nộ, cậu đứng lên.
“Tôi đi đây.”
“Hả? Dazai tiên sinh đừng tuyệt tình như vậy!”
Iwanaga Kotoko vội vàng nhào qua giữ chặt góc áo của cậu.
“Anh nỡ lòng bỏ mặc cô gái đang sợ hãi vì suýt nữa là gặp tai nạn xe cộ ở lại một mình sao?”
Rõ ràng đã tự mình đến gặp cô rồi, đừng ngượng ngùng nữa mà.
“Không có Dazai tiên sinh dịu dàng trấn an, trong lòng người ta sẽ có bóng ma khó xóa nhòa.”
Dazai Osamu lạnh nhạt.
“Không muốn tôi đi thì cô câm miệng.”
“Được rồi.”
Iwanaga Kotoko đứng đắn lại.
Cô nói kế hoạch tiếp theo của mình cho Dazai Osamu.
Khi nói chính sự, thái độ của Iwanaga Kotoko vẫn rất nghiêm túc, trong lúc đó nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên cô cũng không chú ý.
Chờ khi cô hoàn hồn lại đã thấy Dazai tiên sinh kéo mì xào hải sản đến trước mặt mình, còn cô chỉ còn một ly sữa bò.
Đối mặt với ánh mắt lên án của cô, Dazai Osamu nói.
“Cô và tên Chuuya kia giống nhau, đều cần uống nhiều sữa bò. Cả hai quá nhỏ con, phải dùng kính hiển vi mới thấy rõ được.”
Lúc này cũng muốn cue Chuuya tiên sinh một chút mới được à?
Đã hiểu, Dazai tiên sinh đang cố ý bắt nạt cô, tựa như bạn nam cố ý nắm tóc bạn nữ để gây chú ý.
Không ngờ Dazai tiên sinh cũng có một mặt ấu trĩ như vậy.
“Em vẫn luôn uống sữa bò. Nhưng mà chắc Dazai tiên sinh không thích con gái quá cao lớn nhỉ? Người có thể ôm vào lòng như em không phải càng tốt à?”
“Cô suy nghĩ nhiều,” Dazai Osamu bình tĩnh nói: “Tôi không có mẫu người yêu thích riêng.”
“Không có mẫu hình riêng ý ngoài lời chính là mẫu hình gì cũng có cơ hội.”
Iwanaga Kotoko gật đầu nói.
Dazai Osamu hơi mỉm cười.
“Nhưng tuyệt đối sẽ không thích mẫu hình tí hon như cô.”
Cậu lại không phải Mori tiên sinh.
Đáng ghét.
Iwanaga Kotoko thất bại nằm bò xuống bàn, giây lát sau cô lại ngồi dậy.
“Thật ra uống sữa bò không những tăng chiều cao mà còn lớn được. Nhưng so với uống sữa bò, em càng mong Dazai tiên sinh có thể tự ra tay, rốt cuộc uống nhiều sữa bò quá thì dạ dày cũng khó chịu.”
Vẻ mặt Dazai Osamu hơi cứng lại.
Miễn cưỡng thắng được một ván, Iwanaga Kotoko kéo đĩa mì xào hải sản trước mặt cậu về chỗ mình.
Cua và tôm bóc vỏ đã bị ăn hết chỉ còn lại mì xào, nhưng nghĩ đến thế này xem như hôn gián tiếp với Dazai tiên sinh, cô vẫn vui vẻ chấp nhận.
“Như vậy, bây giờ cô tính toán làm thế nào?”
Chờ cô ăn xong, Dazai Osamu quay về chuyện chính.
Iwanaga Kotoko nhìn về phía giao diện chợt xuất hiện trên màn hình máy tính, cô cong môi quay màn hình sang cho cậu xem.
“Con mồi cắn câu rồi Dazai tiên sinh.”
[Mong cô tha thứ cho sự vô lễ của tôi, tiểu thư Iwanaga.]
[Xin lỗi vì lấy cách này liên hệ với cô. Tôi mong cô giúp đỡ, đồng thời cũng nói hết chân tướng cho cô. Cũng mong cô không nói chuyện này cho nhiều người khác.”
[Tôi sẽ gửi định vị đến máy tính của cô]
[Mong chờ cô và đồng bạn cùng đến]
Đồng bạn sao, nói chính là Dazai tiên sinh nhỉ.
Xem ra cô nghĩ không sai, đối phương có cách xâm lấn internet, không chỉ nhìn thấy cô qua camera mà cũng thấy được Dazai tiên sinh.
Xem trình độ của đối thủ, khả năng lớn là kẻ đó sẽ kiểm tra camera quanh hiện trường tai nạn để bảo đảm không để sót.
Cho nên cô mới cố ý lựa chọn vị trí có thể bị camera quay đến.
Đối thủ vội vàng muốn diệt trừ cô.
Khi nhìn đến cô, kẻ đó sẽ hiểu cô tránh thoát được tai nạn xe cộ, loại tâm trạng vội vàng này sẽ nâng cao một bước.
Một khi phát hiện cô kết nối internet thì nhất định sẽ liên hệ với cô, dùng một cách khác để diệt trừ cô.
Nhưng mà —
Tất cả những chuyện này đều là cô đang ôm cây đợi thỏ.
Nhìn vẻ mặt của Dazai tiên sinh, chắc hẳn anh cũng hiểu rõ điểm này.
Bỗng nhiên đôi mắt nâu của Dazai Osamu nheo lại đầy nguy hiểm.
“Những folder đó của cô là gì?”
?!
Không xong!
Iwanaga Kotoko lập tức nhào qua đóng máy tính, nhưng Dazai Osamu đã thấy được cả rồi.
Cô trơ mắt nhìn cậu đọc những cái tên đó ra.
“The Titanic – hình ảnh khó quên, mèo Dazai – mặt khi ngủ, tuyển tập bóng dáng của Dazai tiên sinh, Chuuya tiên sinh… Hửm? Chuuya??”
Giọng điệu của Dazai Osamu bỗng trở nên nghiền ngẫm.
… Tại sao khả năng quan sát của Dazai tiên sinh lại tốt như vậy!
Tính sai, tin tức liên lạc không lấp đầy màn hình cho nên Dazai tiên sinh nhìn thấy được những thức khác ở ngoài khung.
“Không, anh nhìn nhầm rồi!”
Iwanaga Kotoko cố gắng bình tĩnh, cô ôm máy tính chuẩn bị chuồn êm.
Nhưng quần áo bị bàn tay vô tình giữ chặt. Nhìn thấy không chạy được, cô bắt đầu chơi xấu.
“Buông em ra Dazai tiên sinh, đã nói anh nhìn nhầm rồi!”
Sẽ không xóa, tuyệt đối không xóa, Dazai tiên sinh uy hiếp cũng vô dụng! Những ảnh đó đều ảnh Dazai tiên sinh mà cô trân quý, tất cả đều không thể có lại!
(Chuuya tiên sinh chỉ là tài liệu mua xe lần trước)
“Không phải.”
Giọng nói của Dazai Osamu có phần bất đắc dĩ, cậu dùng sức kéo cô về, một tay khác rút khăn giấy lau miệng cho cô.
Iwanaga Kotoko ngơ ngác.
“A a.”
“Đi thôi.”
Dazai Osamu ném giấy, cậu phủ thêm áo khoác, cầm mũ beret và gậy chống giúp cô.
“Xóa cái Chuuya kia đi.”
“… Vâng.”
–
Địa chỉ đúng là chỗ viện nghiên cứu quân dụng kia.
Đường núi đi đến viện nghiên cứu không dễ đi, Iwanaga Kotoko bèn để yêu quái xương chở cô và Dazai Osamu đi qua. Yêu quái có thể ẩn hình, không bị phát hiện.
Bóng đèn thành phố dần khuất xa nối liền với cảnh đêm ven biển, nhìn từ xa giống như ngàn sao rơi xuống mặt biển.
Chỗ cao gió lớn.
Vì ngụy trang thành dáng vẻ chạy ra từ hiện trường tai nạn, cô và Dazai Osamu đều làm trên người mình dính bụi bẩn, tây trang đen và làn váy bị gió thổi bay phất phơ, thỉnh thoảng còn quấn quýt bên nhau.
Không biết là cô tình hay cố ý, đầu ngón tay của Dazai tiên sinh nhẹ nhàng đặt trên đầu ngón tay cô.
Đáy mắt cậu có ánh sao nhỏ vụn.
Một con Mộc Linh bò lên.
“Công chúa, thuốc mà ngài muốn.”
“Cảm ơn.”
Iwanaga Kotoko nhận lấy, cô đổ một viên từ lọ thủy tinh ra đưa cho Dazai Osamu.
Dazai Osamu kẹp thuốc con nhộng trên đầu ngón tay, cậu giơ nó lên thưởng thức dưới ánh trăng, ngón tay chiết xạ ánh sáng nhạt.
“Đây là cái gì?”
“Thuốc tráng dương.”
Dazai Osamu làm bộ muốn ném.
Iwanaga Kotoko vội vàng ngăn cản cậu: “Nói giỡn!”
“Cái này là thuốc do Mộc Linh làm, giấu cái này trong miệng trước, sau khi vào chờ đến thời cơ thích hợp thì cắn rách nó.”
“Đến cả bước này cũng nghĩ tới sao.”
Dazai Osamu để thuốc vào miệng, đầu lưỡi liếm nhẹ qua cánh môi.
Oa…
Dazai Osamu đảo mắt qua.
“Cô sao đấy?”
Iwanaga Kotoko hơi mê muội, ngơ ngác nói: “Dáng vẻ Dazai tiên sinh uống thuốc cũng rất mê người.”
“…”
Dazai Osamu cảm thấy kỳ dị.
“Cô đúng là quái nhân… Có phải dù tôi làm gì cô cũng khen không?”
Loại cảm giác này rất kỳ quái.
Có người tiếp nhận tất cả mọi mặt của bạn, bao gồm cả sự xấu xí, sự đáng ghê tởm cùng tự ghét bỏ bản thân… Tất cả đều hòa tan ở đôi mắt có ý cười dịu dàng kia.
Loại cảm giác được bao dung vô hạn khiến người choáng váng, trái tim đều không chịu khống chế, như là đạp lên đám mây, cả người mềm như bông.
Muốn làm nũng, muốn khóc lớn, muốn nổi giận náo loạn, muốn không kiêng nể gì, muốn bày tỏ nội tâm nhiều hơn, được đến nhiều ánh mắt như vậy hơn.
Vì sao, rõ ràng thích làm nũng là tên kia mới đúng.
Đồng thời lại có cảm giác sợ hãi như dây leo đang điên cuồng sinh sôi, đến hít thở cũng gian nan.
Sợ hãi đến mức muốn đẩy người kia ra, vụng về mà nghiêng ngả lảo đảo muốn thoát đi.
Tôi có thể chứ?
Tôi có tư cách có được tất cả sao?
Em có thể tiếp thu nhiều mặt khác của tôi hơn sao?
Em thích, người kia trong mắt em thật sự là tôi sao?
…
“Bởi vì là Dazai tiên sinh mà.”
Iwanaga Kotoko trả lời.
Người mình thích làm gì mình cũng thấy tốt.
“Nhưng mà tự sát thì em sẽ không khen.” Cô bổ sung.
Dazai Osamu lại như được cô nhắc nhở, tầm mắt cậu chuyển xuống dưới.
“Tôi vẫn chưa từng thử tự sát bằng cách nhảy xuống từ người yêu quái, sẽ là cảm giác giống nhảy lầu sao. Quyết định như vậy đi, đây là ‘phương pháp tự sát bằng yêu quái’!”
Cậu nóng lòng muốn thử.
“Từ bỏ đi Dazai tiên sinh, em sẽ không để anh tự sát thành công. Anh xem, các yêu quái đều sắp bị anh dọa sinh ra bóng ma tâm lý rồi.”
Yêu quái xương phụ họa phát ra âm thanh nức nở.
Vẻ mặt Dazai Osamu trở nên vô cảm.
“… Chậc.”
Iwanaga Kotoko lắc lọ thủy tinh.
“Phần còn lại Dazai tiên sinh cầm đi. Thuốc giải Mộc Linh điều chế có thể giải được những loại độc thường thấy, hạn sử dụng một trăm năm nha. Chẳng may ngày nào đó anh uống thuốc độc tự sát được một nửa mà thấy quá đau đớn thì có thể ăn một viên để cứu giúp.”
Nhưng mà vào viện nghiên cứu sẽ bị soát người, để yêu quái cầm thuốc vẫn hơn, chờ sau khi ra ngoài lại đưa cho Dazai tiên sinh.
Bọn họ đi đến kho hàng cũ nát kia.
Phù Du Linh đi trước dò đường chui ra từ khe đất: “Công chúa, ở đây!”
Iwanaga Kotoko nhìn khắp nơi, cô ra hiệu cho Dazai Osamu đi qua lấy rìu trên tường.
“Dazai tiên sinh, cái kia.”
Bạn trai đi cùng đương nhiên phải để anh ra sức nhiều, cô chính là thiếu nữ yếu đuối mà.
Hơn nữa cũng phải thỏa mãn nguyện vọng được thể hiện của đối phương một cách thích hợp.
Dazai Osamu vừa mới cầm cán rìu thì lưỡi rìu đã rơi xuống ngay bên cạnh mũi giày da vì để lâu ngày nên cán gỗ bị mục nát.
Iwanaga Kotoko và yêu quái cùng phát ra tiếng: “Oa.”
Nếu rơi trúng, có phải Dazai tiên sinh sẽ một mắt một chân giống mình không?
Dazai Osamu để rìu vào khe đất, sàn nhà vang lên tiếng kim loại cọ xát.
Cả mảnh đất bắt đầu rơi xuống.
Bầu trời đêm, rừng rậm, mặt đường bắt đầu bay lên rồi biến mất không thấy, thay vào đó là vách tường bê tông.
“Cô từng đến đây rồi à?”
Có lẽ là sắc mặt cô bỗng trở nên quá lạnh lùng, cho nên Dazai Osamu chủ động lên tiếng, cậu dùng tiếng lóng dò hỏi.
“Vâng, chắc là em đã đến vào hai năm trước…”
Iwanaga Kotoko còn đang suy nghĩ, khó tránh khỏi thất thần.
Dazai Osamu liếc nhìn cô một cái, cậu hiểu ý không hỏi thêm nữa.
Ra khỏi thang máy là hành lang tối tăm kéo dài đến phía trước, mặt tường vẽ hoa văn màu vàng, đèn trên đỉnh đầu phát ra ánh sáng nhạt.
Đi qua hành lang và vài bức tường phòng cánh, bọn họ đi đến một không gian rộng chừng sân tennis.
Đình canh gác và hai gã cảnh vệ cầm súng đều ở đây.
“Đứng lại!”
Cảnh vệ quát to.
Dazai Osamu tiến lên một bước, cậu làm như vô tình che ở trước mặt Iwanaga Kotoko, hoàn toàn không thèm để ý những họng súng đen ngòm đó.
Đã quen đi lại trong mưa bom bão đạn, những thứ kia không thể uy hiếp được cậu.
“Chỗ này là nơi quan trọng cơ mật, trước khi đi vào phải để lại vật phẩm trên người và kiểm tra máu.”
Dazai Osamu hơi nhướng mày.
“Kiểm tra máu?”
“Hai người không biết đây là đâu à? Thật đáng thương.”
Cảnh vệ hừ lạnh, ánh mắt khinh miệt, xem ra anh ta rất kiêu ngạo về công việc của mình.
“Đúng vậy, nhưng cái này có liên quan gì đến ‘kiểm tra máu’?”
Dazai Osamu nghiêng đầu dùng giọng điệu ngây thơ bén nhọn hỏi.
“Kiểm tra mức an toàn của cơ thể là vì đề phòng có người giấu vật phẩm nguy hiểm trong người, như là tràng, dạ dày. Nhưng theo tôi được biết, vẫn chưa có vật nguy hiểm nào giấu được trong máu nhỉ?”
Sắc mặt cảnh vệ lúc đỏ lúc trắng.
“Không tiếp thu kiểm tra thì quay về đường cũ! Chúng tôi sẽ không cho hai người đi vào!”
Dazai Osamu nhún vai.
“Sao, nói giỡn mà thôi, đừng coi là thật.”
Cảnh vệ càng giận hơn.
Như là vì đề phòng Dazai Osamu lại giở trò, anh ta nhanh chóng làm người lấy túi đựng máu tới.
Nhìn kim tiêm chói loại, Iwanaga Kotoko đang ngẩn người chợt giật mình một cái.
Oa, wow! Là kim tiêm, phải rút máu… Thật đáng sợ!
Cô như con thỏ bị hãi, cô vội chui vào áo khoác đen của Dazai Osamu, nắm chặt áo sau lưng cậu, nửa thật nửa giả khóc chít chít.
“Dazai tiên sinh, em sợ.”
Dazai Osamu: “…”
Cảnh vệ sắp tự bế.
Vừa rồi là cậu trai không muốn rút máu, bây giờ đổi thành cô gái sao?!
Tuy rằng tầm nhìn bị lưng và áo Dazai tiên sinh che lấp, chỉ có thể nhìn thấy mấy cái chân, nhưng Iwanaga Kotoko cũng có thể cảm nhận được bầu không khí không thân thiện ở đối diện.
“Máu của con gái rất quý giá, tháng nào cũng bị xói mòn, sao có thể lãng phí ở chuyện rút máu này được.”
Tuy sợ nhưng hung!
Sau đó cô kề sát vào lưng Dazai Osamu hơn, làm chính mình sợ hãi run rẩy, thông qua cơ thể truyền đạt cho cậu.
Bây giờ cảm giác cô cho người ta có phải lại một chú nai con mắt ướt dầm dề không?
“Dazai tiên sinh, kim đâm thật sự rất đáng sợ, đau lắm, em không muốn…”
Không biết có phải cô diễn nửa thật nửa giả nổi lên tác dụng không mà Dazai Osamu lại vươn một tay ra ôm cô đến trước mặt, còn vỗ nhẹ trấn an cô.
Khi nhìn vào cảnh vệ, ánh mắt cậu rất lạnh lẽo.
“Các anh nghe được rồi nhỉ, bạn gái tôi không muốn bị kim đâm.”
Cảnh vệ đau răng.
“Cậu… Đừng chiều cô ấy quá.”
“Loại chuyện như lấy máu này đề cập đến việc tiêm vào cơ thể, ngoài bệnh viện ra, những bộ môn khác đều yêu cầu thủ tục cần thiết, các anh đã hoàn thành hết thủ tục tương quan chưa?”
“A a, bộ môn quân dụng, tôi biết, nhưng nếu liên quan đến nghị viên quan hoặc là nhân vật quan trọng, quân đội cũng vẫn bị ngăn cản nhỉ.”
Dazai Osamu học giọng điệu vừa rồi của cảnh vệ.
“Đừng nói các anh không biết cô ấy là ai? Thật đáng thương. Nếu cô gái này tiêm vào mà có bất trắc gì, các anh…”
Lời nói của cậu biến mất trong im lặng, đôi con ngươi màu nâu cuồn cuộn lên.
Một khi Dazai Osamu phóng mặt thuộc về Mafia ra, dù là người lớn cũng không chịu nổi. Iwanaga Kotoko có thể cảm nhận được khí thế của cảnh vệ yếu đi vài phần.
Nhưng hình như bọn họ cần phản tiến hành kiểm tra máu?
“Có điều chúng tôi không khinh người như đám người cầm súng nào đó.”
Dazai Osamu đổi giọng, cậu vỗ vai cô.
“Nhịn một chút, ngoan.”
Iwanaga Kotoko nhất thời diễn nghiện.
“Hu hu, người ta không muốn tiêm.”
“Nếu em là đứa trẻ dũng cảm, tiêm xong Dazai tiên sinh có khen thưởng gì không, ví dụ làm em uống sữa bò của anh?”
Cảnh vệ vẻ mặt một lời khó nói hết: Làm sao, ở ngoài là trai cool ngầu, ở nhà lại không cho bạn gái uống sữa bò.
“Không có khen thưởng.”
Dazai Osamu vô cảm nói, cậu đẩy cô ra: “Đi đi, nghe lời.”
Iwanaga Kotoko túm tay áo cậu không chịu buông.
Dazai Osamu: “…”
“Bạn nam cũng đến luôn đi.”
Cảnh vệ cuối cùng cũng rút được máu với vẻ mặt trứng đau.
Cảnh vệ dẫn họ đi vào một hành lang màu trắng.
Hai bên hành lang có tổng cộng mười hai cánh cửa, đi qua chỗ ngoặt vẫn là khung cảnh như vậy.
Thiết kế nhiều cửa như vậy là để kẻ xâm lấn khó tìm được mục tiêu. Chỗ ngoặt nhiều là để dễ né đạn.
Cơ quan nghiêm mật như thế đủ để chứng minh thứ bên trong quan trọng cỡ nào.
“Trước kia Dazai tiên sinh từng đến nơi như viện nghiên cứu chưa?”
“Chưa từng.”
Iwanaga Kotoko và Dazai Osamu câu được câu không trò chuyện, nhưng cái này chỉ vì ứng phó cảnh vệ.
Đáy mặt cô sáng rực, lập lòe ánh sáng tư duy.
Căn cứ nhắc nhở từ cảnh trong mơ, lần trước minh đến đây không có thủ tục [lấy máu] này.
Điều này cũng khó trách, lần trước mình lấy danh nghĩa của tập đoàn đến tham quan học tập, viện nghiên cứu chỉ cần cho cô xem thứ có thể triển lãm ra ngoài là được.
Lần này không như vậy, người của viện nghiên cứu để cô đến đây là muốn đưa cô vào chỗ chết.
— Ống rút máu có độc.
Mượn danh nghĩa lấy máu để tiêm chất độc vào cơ thể họ.
Cho nên vừa rồi mới nhất quyết bắt họ lấy máu.
Cô diễn kịch chính là để nghiệm chứng điều này.
Iwanaga Kotoko cắn thuốc giải trong miệng. Nhân lúc cảnh vệ không chú ý, cô siết chặt ngón tay đang nắm tay Dazai Osamu, ám chỉ cậu cũng cắn rách viên thuốc.
Như vậy độc sẽ không có hiệu quả nữa!
Dazai Osamu nhìn thẳng phía trước.
Từ mặt ngoài hoàn toàn không nhìn ra cậu và cô đang ám độ trần thương, ngụy trang thật sự giỏi.
Nhưng mà chẳng may…
Iwanaga Kotoko không khỏi lo lắng.
Dazai tiên sinh thật sự nhận được tín hiệu cắn vỡ thuốc của cô sao? Cho dù truyền tới, Dazai tiên sinh có thể ăn thuốc giải rồi nhân cơ hội tự sát không… Cẩn thận ngẫm lại, rất có khả năng anh sẽ làm ra chuyện như vậy!
Thế này chẳng phải thành chính mình hại anh sao.
Iwanaga Kotoko âm thầm nhìn xung quanh.
Bốn phía đều là máy theo dõi, trước mặt có cảnh vệ, nếu bẻ đầu Dazai tiên sinh kiểm tra thì chắc chắn sẽ sinh ra nghi ngờ.
Dùng cách gì mới có thể tiện kiểm tra mà không gây nghi ngờ đây… Đúng rồi!
“Dazai tiên sinh.”
“Cái gì?”
Dazai Osamu cúi đầu nhìn cô theo bản năng.
Giây tiếp theo, Iwanaga Kotoko giơ tay ôm mặt cậu sau đó nhón chân hôn lên.