Sau Khi Mất Trí Nhớ Chồng Tôi Luôn Cho Rằng Mình Là Thế Thân

Chương 6: Chương 6 :



Cả nhà họ Vinh và nhà họ Tạ đều là ‘gia đình giàu có’ theo nghĩa rộng, thế nhưng vẫn có sự khác biệt lớn giữa hai nhà.

Nhà họ Vinh là thuộc dòng dõi quý tộc chân chính đã qua nhiều thế hệ, hồi thập niên 90 ở Cảng Thành hô mưa gọi gió, nói là thổ bá vương cũng không sai.

Mà nhà họ Tạ chỉ mới vươn lên trong mười mấy năm gần đây nhờ việc dựa và các chính sách và các loại phong khẩu. Theo một nghĩa nào đó thì chính là nhà bọn họ đã bắt kịp thời đại.

Nhà họ Vinh là ‘Quý tộc kiểu cũ’, còn nhà họ Tạ là ‘Thế gia kiểu mới’.

Theo lý mà nói, hai vua không gặp nhau thì sẽ không có xung đột gì cả, thế nhưng thái độ của nhà họ Tạ đối với nhà họ Vinh cực kỳ thống nhất —— thù ghét!

Nhà họ Vinh ở bên Cảng Thành kia cả hai giới hắc bạch lưỡng đạo đều ăn. Thế nhưng thời thế thay đổi rồi, chính sách đã được cải thiện, các sản nghiệp trong giới hắc đạo đã bị xóa sổ, nhà họ Vinh ở Cảng Thành liền lao đao. Lúc bấy giờ Vinh lão gia tử cũng coi như khôn khéo, dời mắt lên phía đại lục.

Ninh Thành là trung tâm chính trị mà cũng là trung tâm kinh tế. Đối với nhà họ Vinh mà nói, mục tiêu tốt nhất để mở rộng lãnh thổ chính là Ninh Thành!

Vinh gia khí thế đùng đùng, liếc mắt một cái liền nhìn chằm chằm vào gia tộc đàn nổi bật nhất lúc bấy giờ ấy chính là Tạ gia.

Vinh gia mắt cao hơn đầu, chướng mắt nhà họ Tạ lúc đó, chỉ tính toán coi Tạ gia làm cái ván cầu, cho nên thái độ khi bàn bạc với Tạ gia cũng cực kỳ ngạo mạn, phương án đưa ra cũng như thằng ăn cướp.

Lúc ấy người cai quản nhà họ Tạ vẫn là ông nội Tạ Lăng.Tạ gia gia lúc ấy nóng tính đã đá bay cái thói lưu manh của nhà họ Vinh, không lưu lại chút thể diện nào cho nhà bọn họ.

Kết quả là, trong vòng hai ngày, ba đứa nhỏ nhà họ Tạ đồng loạt bị bắt cóc, đồng thời Tạ gia gia cũng nhận được một tin nhắn khiêu khích nặc danh.

Là Vinh gia.

Tạ gia gia không ngờ được bàn chuyện kinh doanh cũng sẽ ảnh hưởng đến người nhà mình, huống chi ông mới chỉ là từ chối hợp tác thôi đấy nhé, chứ chưa phải là tranh đoạt hạng mục với nhà bọn họ đâu nha!

Đây không phải là trái pháp luật sao!

Nếu không phải vừa khéo khi đó Ôn nữ sĩ đang trầm mê với máy định vị báo nguy, nên đã cài lên người Tạ Lăng mười mấy cái máy định vị, rồi xác định vị trí của Tạ Lăng, cung cấp manh mối trợ giúp cho cảnh sát, không bao lâu đã cứu được ba đứa nhỏ trở về.

Người thì lông tóc vô thương cứu được về rồi, Vinh gia cũng nhanh chóng bị cảnh sát bắt lại vì hành vi bắt cóc.

Nhà họ Tạ vốn tưởng rằng sự việc đã bại lộ, nhà họ Vinh thể nào cũng sẽ cúi đầu nhận sai, bị pháp luật nghiêm trị. Thế nhưng cuối cùng nhà họ Vinh lại đẩy ra mấy kẻ chết thay, còn kẻ chủ mưu là Vinh lão gia tử lại chẳng hề hây hấn gì.

Chuyện này làm Tạ lão gia tử tức điên người.

Vinh gia trước kia quả thật là nhà hào môn hàng đầu, thế nhưng thời thế chảy trôi, hào môn vọng tộc cũng phải lụi dần —— bằng không cũng chẳng cần phải chạy đến tận bên này phát triển làm chi.

Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, đúng, nhưng cường long cũng không chế ngự được rắn nhà*.

(* Cường long bất áp địa đầu xà: ngụ ý kiểu phép vua thua lệ làng.)

Con rắn nhà Tạ gia đã phát động tấn công mãnh liệt vào con lạc đà gầy sắp chết Vinh gia.

Tạ gia có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay, âu cũng là do Tạ lão gia tử nuốt không trôi cục tức này.

Sau khi ba Tạ kế thừa gia nghiệp, ông cũng nhắm vào góc cết của Vinh gia mà ngắm bắn, thế nhưng dù thành quả như thế nào thì ngay cả ông lẫn Tạ lão gia tử cũng không hài lòng cho lắm.

Dù sao Tạ Lăng anh cũng đã nỗ lực như vậy rồi, cũng mới có thể hạn chế sự phát triển của Vinh gia, mất đi mấy nhà đầu tư, tài sản giảm đi hàng chục tỷ...

Anh vẫn còn có thể nỗ lực tiến bộ hơn nữa!

Tạ Lăng nhìn tin nhắn mà ba mình gửi đến, khịt mũi thiếu kiên nhẫn.

Bữa tiệc của nhà họ Vinh, nhất định phải đi.

Đi phá á.

“Lăng Lăng.”

Phó Minh Thành đi đến bên cạnh Tạ Lăng, hắn do dự hai giây, sau đó nắm lấy tay Tạ Lăng.

Tạ Lăng vừa nghe thấy giọng Phó tiên sinh liền buông điện thoại ra ngay, “Sao thế? Có phải lại đau đầu không?”

“Đến giờ ăn cơm rồi.” Phó Minh Thành nói.

“Ừm, phải rồi, đến giờ ăn cơm rồi, để tôi bảo thư ký mang cơm qua.”

Tạ Lăng vừa mới chuẩn bị cầm điện thoại bảo thư ký làm thêm giờ, Phó Minh Thành lại dịu dàng nói: “Đã làm xong rồi.”

Tạ Lăng: “?”

Ở phòng bếp dưới tầng một.

Tạ Lăng ngồi ở cửa nhìn Phó tiên sinh đang đứng trước bếp dùng muôi nguấy nồi canh, ống tay áo sơmi được xắn lên, cánh tay bị thương hơi buông thõng.

Tạ Lăng cũng không biết Phó tiên sinh đã nấu canh từ lúc nào, cũng không nghĩ tới hóa ra Phó tiên sinh còn biết nấu cơm.

Anh không biết nấu ăn, nếu ăn cơm ở nhà thì thường sẽ là dì bảo mẫu mang cơm qua, hoặc là Ôn Tử Nhiên rảnh rỗi sẽ nấu mấy món. Phòng bếp trong nhà anh chưa từng đi qua, chứ đừng nói là tủ lạnh trong phòng bếp có nguyên liệu nấu ăn gì, anh chẳng biết gì hết.

Tạ Lăng ngồi ỳ trên ghế, anh ôm lấy lưng ghế, gối đầu lên tay, không nhịn được mà cảm thán: “Tôi không biết là anh biết nấu cơm đó.”

Ấn tượng đầu tiên về Phó tiên sinh trong mắt mọi người chính là lạnh lùng điềm đạm, không liên quan gì hết đến bếp núc khói lửa luôn á, không tưởng tượng được thế mà còn có một mặt ở nhà như vậy.

“Trước đây anh chưa từng nấu cơm cho Lăng Lăng ư?” Phó Minh Thành tùy ý hỏi một câu.

“A?” Tạ Lăng hơi ngồi thẳng dậy, vẻ mặt có hơi xấu hổ, “Không, không có nha.”

... Căn bản là không có trước đây!

“LÀ do anh không tốt.” Phó Minh Thành bày biện thức ăn lên bàn cơm, sau đó đứng trước mặt Tạ Lăng, hơi khom lưng xuống.

Tạ Lăng ngửa đầu, người đàn ông đứng ngược sáng ở ngay trước mặt anh, mặt mày sắc bén lãnh đạm cong lên, đôi môi mỏng khẽ cong, đáy mắt tràn đầy nhu tình.

Ngay sau đó, Phó Minh Thành đột nhiên sát lại gần, Tạ Lăng cảm thấy môi mình ấm áp, đồng tử anh phóng đại, bỗng nhiên ý thức được đang xảy ra chuyện gì.

Phó Minh Thành nhẹ giọng nói: “Sau này mỗi ngày đều sẽ nấu cơm cho Lăng Lăng.”

Vành tai Tạ Lăng đỏ chót, anh theo bản năng ngửa người ra sau, đáy mắt có vài phần mờ mịt.

Phó Minh Thành như không phát hiện ra điều dị thường ở Tạ Lăng, thái độ vẫn rất tự nhiên mà bưng nồi canh đặt lên bàn, “Ăn cơm đi.”

Phó tiên sinh mất trí nhớ, anh ấy cho rằng mình và anh là đôi bạn đời đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, cho nên hôn một miếng cũng là chuyện bình thường. Tạ Lăng à mày bình tĩnh lại chút đi! Chỉ là hôn một miếng thôi mà! Đừng có làm ra mấy hành động kỳ lạ rồi lại kích thích đến người bệnh!

Tạ Lăng nhanh chóng thuyết phục bản thân, giả vờ như không có việc gì, xoay người đi, chỉ là vẻ mặt còn hơi cứng đờ, “Ừm, anh vất vả rồi, hôm nay có món gì thế?”

“Thịt bò hầm cà chua.” Phó Minh Thành đáp, “Là món Lăng Lăng thích ăn.”

Tạ Lăng hơi sửng sốt: “Cảm ơn.”

Đúng thật là anh rất thích ăn thịt bò.

Nhưng làm sao mà Phó tiên sinh biết được?

Đáy lòng anh dấy lên một tia nghi hoặc.

Phó Minh Thành đẩy chén canh đến trước mặt Tạ Lăng: “Lăng Lăng không cần nói cảm ơn với anh.”

“Lăng Lăng luôn khách khí với anh quá,” Phó Minh Thành rũ mắt, “Làm anh có chút không có cảm giác an toàn.”

“Những thứ anh làm, hẳn là đều làm vì Lăng Lăng.”

Trình độ nhạy cảm của Phó tiên sinh lại tăng thêm một bậc khiến Tạ Lăng không biết phải làm sao, anh thật sự chỉ là tùy tiện nói lời cảm ơn thôi mà.

Tạ Lăng không biết nên nói gì để trấn an người bệnh vừa nhạy cảm vừa yếu đuối, bỗng chợt linh quang chợt lóe.

Anh đến gần Phó Minh Thành, giơ tay kéo người kia lại, cưỡng ép người kia khom lưng xuống đối diện với anh.

Khoảng cách giữa hai người chưa đến 10cm, gần đến mức có thể cảm nhận được hô hấp nóng bỏng của đối phương.

Tạ Lăng chớp chớp mắt, lộ ra ý cười giảo hoạt. Anh nắm cổ áo Phó tiên sinh, cúi xuống, đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lên môi Phó tiên sinh.

Sau đó anh nhẹ giọng, nói: “Phó tiên sinh, hãy tự tin lên!”

Ngày đó Tạ thiếu gia nóng đầu liền hôn người bệnh, hôn xong thì giống như chưa có chuyện gì xảy ra, vui vẻ ngồi xuống ăn cơm.

Không thể không nói, tay nghề của Phó tiên sinh quả thật không tồi, thịt bò mềm nấu vừa ăn, cà chua mềm, nước canh đậm đà, hương vị thơm ngon.

Tạ Lăng lúc bị hôn thì tiếng lòng rối loạn, còn khi tự mình chủ động hôn thì bình tĩnh lòng không gợn sóng, thậm chí còn thấy hơi đắc ý.

Quả nhiên, bất kể là ai khi bị tập kích bất ngờ cũng đều sẽ hoảng loạn, ngay cả Phó tiên sinh cũng không là ngoại lệ!

Tinh thần hiếu thắng của Tạ thiếu gia luôn có tác dụng ở những chỗ không thể hiểu nổi.

Đương nhiên, Tạ thiếu gia cũng không cảm thấy mình bị lòng hiếu thắng quấy phá, anh chỉ làm theo lời dặn của bác sĩ, trấn an trái tim mỏng manh yếu đuối của người bệnh mà thôi.

Bữa tiệc nhà họ Vinh được cử hành vào ngày hai mươi tháng sau, rầm rộ gửi đến nhà họ tạ tấm thư mời sơn son thiếp vàng xa hoa được làm cực kỳ công phu.

Có ai mà biết được trong nhóm wechat [Người một nhà tương thân tương ái], ba Tạ và chú hai Tạ đang thay nhau phê phán hành vi làm màu này.

[Tạ Vinh Quang: Chịu đấy, giờ là thời đại nào rồi, ai còn gửi thư mời chứ? Giờ là đều thông báo lên wechat rồi.]

[Tạ Kiến Quốc: Thông báo qua email là được rồi. Loại thư mời kiểu này có hoa mà không có quả, hào nhoáng rỗng tuếch, lại còn cần tiền vận chuyển nữa, lãng phí cả sức người lẫn sức của.]

[Tạ Vinh Quang: Anh cả nói rất đúng. *giơ ngón tay* *like* *like*]

[Tạ Kiến Quốc: Với cái tư tưởng giác ngộ này của Vinh gia, không gia nhập vào đảng được cũng không lấy gì làm lạ!]

[Tạ Vinh Quang: Không sai, xa hoa lãng phí thành phong trào, thế lực đen tối, cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân, vừa nhìn liền biết không phải là doanh nghiệp có lương tâm gì rồi.]

Tạ Lăng lướt tin nhắn wechat, xác nhận là ba và bác cả anh đang tán gẫu trong nhóm chat, bèn nhanh chóng rời tầm mắt. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app -

Mấy ngày gần anh anh đều ở nhà xử lý công việc, thứ nhất là anh không yên tâm để Phó tiên sinh ở nhà một mình, thứ hai là... gần đây thật sự không có chuyện gì cần anh đi quyết sách cả.

Bên phía Tinh Thành anh đã đổ máu nhiều rồi, coi như đã làm xong nghĩa vụ của một công cụ đưa tiền hình người. Ở bên VC* cũng không có dự án nào đặc biệt bắt mắt. Tuy Tạ Lăng có tiền, nhưng ở phương diện đầu tư anh vẫn luôn rất cẩn thận, hạng mục đáng để cho anh đầu tư rất ít. Kế tiếp chính là Nguyệt Thăng studio.

(* VC hay vốn mạo hiểm, đầu tư mạo hiểm.)

Nghệ sĩ kỹ hợp đồng với studio trước mắt mới chỉ có mười hai thực tập sinh, nhưng kế hoạch, tuyên truyền, người đại diện, chuyên viên trang điểm, stylist và đoàn đội sau màn đều đã được chuẩn bị từ lâu. Kế hoạch là đầu năm sẽ chuẩn bị album, tuyên truyền và buổi biểu diễn. Người đại diện thậm chí còn thiết kế riêng một trang web cho mười hai cô gái. Tất cả đều đã xong.

Có thể nói là toàn bộ Nguyệt Thăng studio đang trong giai đoạn phục vụ mười hai cô gái chưa debut. Càng gần ngày ra mắt, studio lại càng bận rộn, nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến ông chủ Tạ Lăng.

Chuyện ông chủ cần làm chính là đưa ra yêu cầu, đưa tiền để duy trì, sau đó giao mọi chuyện cho người có chuyên môn, không cần phải nhúng tay vào làm gì cả.

Ông chủ Tạ xác nhận đã làm xong hết mọi việc, vừa chuẩn bị nghỉ ngơi một lát liền nhận được tin nhắn của mẹ anh – Ôn nữ sĩ và Ôn Tử Nhiên gửi đến.

[Ôn nữ sĩ: Bé ngoan, ngày mai về nhà một chuyến đi, dì Bạch của cưng về nước.]

[Ôn Tử Nhiên: !!! Mẹ tên Hà Thành đó về nước đấy! Có phải tên Hà Thành đó cũng về phải không???]

Tạ Lăng không trả lời hai tin nhắn này, cau mày tắt wechat đi. Anh liếm liếm răng nanh, ánh mắt không tự chủ được dán lên người Phó Minh Thành ở cách đó không xa.

Lại nói tiếp, anh và Phó tiên sinh kết hôn với nhau không chỉ có thỏa thuận ‘không can thiệp vào cuộc sống của nhau’, ngoài ra còn có... thỏa thuận làm lá chắn cho nhau nữa.

Khi Phó tiên sinh không thích đối tác làm ăn cứ hỏi chuyện kết hôn của hắn, thì ít nhất hắn có thể lôi anh ra làm lá chắn để chặn lời.

Quên đi, Phó tiên sinh vẫn còn đang bị bệnh mà, thôi thì không bắt anh ấy phải thực hiện lời hứa, cùng lắm thì anh dẫn một người về làm lá chắn tạm thời vậy.

“Làm sao vậy Lăng Lăng?” Phó Minh Thành ngước mắt lên hỏi.

Tạ Lăng dựa người ra sau, thuận miệng đáp: “Mẹ tôi bảo tôi về nhà một chuyến.”

“Có muốn chuẩn bị chút quà không?” Phó Minh Thành lặng lẽ đứng thẳng sống lưng, “Anh...”

Bỗng nhiên hắn ý thức được điều gì đó, câu chuyện vừa mới bắt đầu lại đột nhiên im bặt.

Lăng Lăng không có ý định dẫn hắn về nhà.

Trước mắt hắn hiện lên vài hình ảnh vụng vặt, cảnh tượng rắc rối phức tạp thoáng hiện lên trước mắt, đại não đột nhiên đau đớn dữ dội.

Hắn cố nén đau đớn muốn chải chuốt lại rõ ràng những hình ảnh đang loạn xạ, nhưng hắn càng muốn miệt mài đuổi theo, đau đớn càng rõ ràng.

“Phó Minh Thành?”

Phó tiên sinh cúi đầu không nói lời nào, Tạ lăng cảm thấy có chút không đúng, vội vàng đi đến xem xét tình hình. Anh nâng mặt Phó tiên sinh lên, thấy mặt Phó tiên sinh trắng bệch, trán rịn mồ hôi, ánh mắt có chút tan rã.

“Đau đầu thì anh đừng có cố chịu chứ, mau kêu lên đi!”

Tạ Lăng thấy thế vừa vội vừa tức, anh buông mặt Phó Minh Thành ra, vừa định xoay người cầm điện thoại gọi bác sĩ, thì Phó Minh Thành ở phía sau đột nhiên gây khó dễ kéo Tạ Lăng lại, anh không kịp đề phòng, ngã nhào vào lồng ngực Phó Minh Thành.

Phó Minh Thành tuy là người bệnh nhưng sức lực không nhỏ, người khỏe mạnh như Tạ Lăng lại bị vị bệnh nhân tiên sinh kia khóa chặt trong lòng, không thể dùng sức mà thoát ra.

Người đàn ông ôm lấy eo anh, dùng ngữ điệu mờ mịt vô tội hỏi: “Lăng Lăng, Hà Thành là ai?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv