Sau Khi Mất Trí Nhớ Chồng Tôi Luôn Cho Rằng Mình Là Thế Thân

Chương 48: Chương 48 :



Trên đường quốc lộ rộng lớn, hơn hai mươi chiếc xe địa hình lao về phía trước, đột nhiên có một cái xe màu đen từ đường nhánh bên cạnh lao lên đâm vào chiếc xe địa hình ngoài cùng.

Cũng may tính năng của xe thể hình được thiết kế rất hiện đại, hơn nữa đám bảo tiêu sớm đã có chuẩn bị từ trước nên nhanh chóng phản công lại.

Chiếc xe bị va chạm thay đổi đội hình, đi chậm lại rồi dần rời khỏi đội ngũ, chiếc xe ở phía sau lập tức thay thế lên, bảo vệ chặt chẽ vị trí trung tâm hơn.

Mà ngay lúc ấy, người ngồi trong chiếc xe màu đen vừa công kích ban nãy cực kỳ suy sụp, “Mẹ kiếp! Sao lắm vậy!”

Không phải lúc rời nhà, Tạ Lăng chỉ mang theo mười hai chiếc xe thôi sao? Thế mà bây giờ mọc đâu ra những hơn hai mươi chiếc!

Giọng nói của đội trưởng lại vang lên trong bộ đàm liên lạc: “Chuyện gì vậy?”

“Mẹ kiếp! Tạ thiếu gia mang tới những 20 chiếc xe, chúng ta không làm được! Đội trưởng, chúng ta phải rút lui thôi!”

Lần này Vinh Hạ mang tới 15 chiếc xe, có ý định bao vây Tạ Lăng, mấy ngày nay gã sớm đã bị phản ứng của Vinh Mục lấn át rồi. Ngoài mặt Vinh Mục không tranh không đoạt, mỗi ngày ở trước mặt lão gia bày ra bộ mặt ngoan ngoãn hiếu thuận, khắp mặt đều là giả mù mưa sa mà cười. Nghĩ tới việc Tạ Lăng chính là đầu sỏ cho việc Vinh Mục cắn lại gã, lửa giận trong lòng gã không cách nào nguôi ngoai, chỉ hận không thể ngay lập tức cắn chết Tạ Lăng.

Mấy ngày nay lão gia tử còn đang bận rộn điều tra chuyện của Phó Tuyết Khuynh, nói không chừng chỉ ít ngày nữa còn có thể tra ra được Phó Minh Thành chính là con trai của ông ta. Căn bản gã cũng không hề ngăn cản lão gia tử điều tra chuyện Phó Minh Thành, gã cảm thấy cũng thật là buồn cười. Cho dù có tra ra được, chẳng lẽ có thể lừa được Phó Minh Thành chắp tay nhường lại Lăng Vân cho ông ta sao?

Tốt hơn thà là tìm một cơ hội trực tiếp giết chết hắn đi.

Vinh Hạ là do Vinh gia lão tử tự mình nuôi dưỡng, gã ta cùng với ông gã cũng đều là chung huyết thống mà ra, tính xấu lại chẳng mất đi đâu được. Rõ ràng là tâm địa rắn rết sớm đã ăn sâu vào tận xương tủy, Vinh gia vốn dĩ đã là một gia đình có gốc rễ thối tha, sinh sôi nảy nở ra hoa hay quả cũng đều thối như thế!

Vinh đại thiếu gia sớm đã bị mấy trò tiểu nhân của Vinh Mục làm phiền khó chịu chết đi được, lại một bên đau đầu về chuyện của công ty. Gã thật sự quá vất vả để đuổi đám người rẻ tiền đó ra khỏi hội đồng quản trị, nhưng mấy năm nay đám người đó đã tung ra không ít thủ đoạn, mánh khóe, loại trốn thuế và làm giả tài khoản, ngay cả Vinh Hạ muốn tra cũng chẳng tra được hết, lại cũng chẳng thể hiểu nổi vì sao phải dùng đến những khoản lợi nhỏ vụn vặt bẩn thỉu tới như vậy? Đúng là một lũ đần độn không biết suy nghĩ cho tương lai?

“Chắc giờ Tạ Lăng đã trở về rồi.”

Vinh Hạ dựa người ra ghế sau, vô thức xoa xoa ngón tay.

Gã thực sự không hề biết về chuyến đi du lịch ở thảo nguyên của Tạ Lăng lần này, là Hà Thành trực tiếp tới tìm gã, “không cẩn thận” lộ ra tin tức này.

Đáy mắt Vinh Hạ lộ ra tia châm chọc, gã khinh bỉ nhất chính là loại tiểu nhân đạo đức giả như thế, ba của Hà Thành là một tên ngu đần độn, chính bản thân gã cũng không kém. Tạ gia là một chỗ dựa tốt tới như vậy, thay vì hết lòng đi theo thì bọn chúng lại làm điều này.

Điện thoại ở trên bàn rung lên, Vinh Hạ liếc nhìn cuộc gọi đến ở trên màn hình rồi thản nhiên ấn kết nối.

Bên kia đầu dây vang lên giọng nói của bảo tiêu: “Thiếu gia, thực xin lỗi.”

“À, đã biết.”

Giọng điệu của Vinh Hạ có chút lười biếng, chẳng có chút kinh ngạc nào.

Tạ Lăng ra khỏi cửa nhưng lại rất cẩn thận, lần này cũng chỉ là phép thử ngẫu nhiên của gã mà thôi, dù sao thử xem cũng không lỗ cái gì, nhưng nếu như thật sự có thể bắt người mang về đây…

“Thiếu gia, chúng ta có nên tiếp tục không?”

Người ở đầu dây bên kia điện thoại không đoán ra được vị thiếu gia này đang suy nghĩ cái gì, nên không khỏi có chút lo lắng, lão gia tử này thật đúng là tâm trạng thất thường, nếu gã thực sự điên lên thì chẳng có ai bằng.

“Một đám phế vật.”

Vinh Hạ ngáp một cái, trong lời nói lộ ra sự thiếu kiên nhẫn, “Rút lui đi.”

Người vệ sĩ đột ngột bị cúp máy không hề tức giận, gã trực tiếp yêu cầu mọi người rút lui thông qua bộ đàm trên hệ thống.

Vinh Hạ cúp điện thoại, gương mặt chẳng tỏ rõ thái độ mà nhìn trần nhà, “Chậc, chậc.”

Gã sớm đã chuẩn bị tinh thần sẽ không tóm được Tạ Lăng, nhưng mà thật sự rất khó chịu, gã híp mắt, đáy mắt hiện lên một tia thâm độc, sau đó đột nhiên lại liếm môi, phát hiện ra cái gì đó.

Gã gõ tay xuống bàn hai cái, sau đó nhấc điện thoại di động lên, trực tiếp gọi cho Hà Thành.

Rất nhanh cuộc gọi đã được kết nối, thái độ của Hà Thành qua điện thoại cực kỳ khiêm tốn: “Vinh thiếu, tìm tôi có chuyện gì sao?”

“Ha, đừng có mà giả vờ với tôi.”

Vinh Hạ cười lạnh.

Hà Thành cũng biết đã quá muộn, lần trước tiết lộ hành trình của Tạ Lăng, lời gã nói rất có chủ ý, Vinh Hạ cũng đã nhìn ra chủ ý của gã ta, “Xem ra ngài không thành công rồi.”

Nếu thành công còn sẽ gọi điện cho gã sao?

“Đúng vậy, cậu nghĩ xem, tại sao đột nhiên Tạ Lăng lại mang theo gấp đôi bảo tiêu? Người của tôi thậm chí còn chẳng phá được bức tường bảo vệ ngoài cùng đã phải đen mặt quay về rồi?”

Giọng Vinh Hạ trở nên thong thả, giống như đang nói chuyện với tình nhân của mình, “Cậu chơi đùa với tôi sao?”

Cả người Hà Thành không khỏi cứng ngắc khi nghe thấy câu “mang theo gấp đôi bảo tiêu”, thậm chí gã còn chột dạ, chẳng lẽ chuyện gã nói ra đã để cho người của Tạ Lăng nắm được, chứ không tại sao anh lại mang theo nhiều người như vậy, nhưng rất nhanh gã đã thả lỏng cơ thể, nếu không phải là dì Ôn thuận miệng nhắc tới, sẽ không có ai biết gã cũng biết chuyện này.

Là trùng hợp thôi.

Tại sao mệnh của Tạ Lăng lúc nào cũng lớn như vậy chứ?

Hà Thành cụp mắt xuống, tận lực giấu ác ý đi, bình tĩnh nói: “Ngài muốn tôi làm gì?”

Gã nắm chặt hai tay, trong mắt hiện lên vẻ không cam tâm, dựa vào cái gì mà những người này muốn cũng có thể tùy ý làm bậy, còn gã lại phải dựa vào người khác bố thí để sống tạm chứ, rõ ràng, gã còn ưu tú hơn bọn họ gấp nhiều lần.

“Không phải quan hệ của cậu với Tạ gia tốt lắm hay sao?” Người đàn ông ở phía đối diện như đang cười, “Vậy, cậu trói cậu ta lên giường tôi đi. Không phải cậu muốn nhìn cậu ta rớt từ trên tế đàn xuống, vẫy đuôi cầu xin với cậu hay sao?”

Lời của Vinh Hạ chẳng khác gì lời thì thầm của ma quỷ, gã đã đem tất cả những dơ bẩn cùng khổ sở ở trong lòng Hà Thành dẫn ra. Ánh mắt của gã hơi lóe lên, nhưng lúc này gã vẫn có thể dùng lý trí để phân tích lợi và hại.

Gã thật sự không ngờ tới, Vinh Hạ lại có thể ôm ảo tưởng với Tạ Lăng như vậy.

Thật đúng là, quá ghê tởm!

“Tôi sẽ được cái gì?”

Hà Thành hỏi.

Giọng Vinh Hạ mang theo khinh bỉ: “Không phải cậu đang tìm kiếm một nền tảng để phát sóng trực tiếp trò chơi sao?”

“Tôi muốn giới thiệu ở trang chủ của A&7.”

Hà Thành biết là mình mở miệng là tham lam, nhưng nếu không biết nắm bắt cơ hội thì quả thực rất đáng tiếc.

“Chỉ cần ngài đồng ý, tôi chắc chắn có thể đem Tạ Lăng ra ngoài, thậm chí còn có thể làm cho cậu ta ngoan ngoãn nghe lời.”

“Thành giao.”

Trong giây lát, Hà Thành cảm thấy áy náy, nhưng giây tiếp theo một chút ít áy náy ấy đã bị sự kích động lấn át, gã có thể để cho Vinh Hạ hủy diệt Tạ Lăng, sau đó ở thời điểm anh yếu đuối nhất mà ở lại bên cạnh anh.

Vọng tưởng mãnh liệt khiến cho cả thân thể của gã run lên vì phấn khích.

Trong lần đầu tiên biến cố xảy ra với gia tộc mình, gã đã đổ lỗi cho người đàn ông mà gã gọi là ba, tại sao phải làm chuyện xấu, tại sao lại mang bí mật của Tạ gia bán cho Vinh gia, tại sao…. lại để cho gã mất đi tất cả.

Nhưng sau đó gã mới biết được, gã sinh ra cũng đã là một sai lầm.

Có lẽ, gã còn nên gọi Vinh Hạ một tiếng anh trai, Hà Thành nghĩ, gương mặt gã trống rỗng.

Trên màn hình điện thoại di động phản chiếu gương mặt của gã, đó là một khuôn mặt đẹp trai, ngũ quan rõ nét cùng với nụ cười mỉm khiến gã có vẻ rất dễ gần, chỉ có đôi mắt dài hẹp lơ đãng lộ ra vài phần ghen ghét, làm mất hết khí chất gương mặt.

Đôi mắt của gã thật sự rất giống với Vinh Hạ.

Hà Thành buông di động ra, ánh mắt rơi vào khoảng không vô định, hình như nhớ ra chuyện gì buồn cười, lồng ngực gã khẽ rung động, trong cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp.

Lăng Lăng, mất hết tất cả là một cảm giác không hề dễ chịu chút nào, ca ca biết, ca ca sẽ ở bên cạnh em, sẽ, luôn, ở bên cạnh, chăm, sóc em.

“Đội trưởng, hình như bọn họ đã rút lui.” Một âm thanh phát ra từ trong bộ đàm.

“Điều chỉnh đội hình!” Đội trưởng hạ lệnh.

Ba Tạ quay đầu hỏi: “Tiểu Phó không sao chứ?”

“Anh ấy bị đau đầu.” Tạ Lăng đau lòng vỗ vỗ lưng của chim hoàng yến, hi vọng làm như thế này có thể giúp hắn thêm một chút sức lực.

Bây giờ ở nơi này, không có thôn xóm, không có cửa tiệm nào, muốn tìm một cái bệnh viện để chụp x-quang cũng rất khó.

Tạ Lăng còn đang nghĩ thầm, chi bằng gọi luôn trực thăng đến đón bọn họ cũng không sao, một lúc sau, thân xe đột nhiên bị chấn động, nêu không phải đang bị Phó hoàng yến ôm chặt, có lẽ anh sớm đã bị văng ra khỏi xe rồi.

Nhưng cứ như vậy nên người chịu tổn thương lại là Phó Minh Thành, đầu của hắn đập vào cái ghế ở trước mắt, ký ức cố ý lãng quên lại tùy ý lao ra khỏi lồng.

Phó Tuyết Khuynh đưa hắn rời khỏi cô nhi viện.

Không phải là đưa mà là trực tiếp cướp đi.

Bởi vì không chịu về nhà với “mẹ” nên hắn đã bị “mẹ” bắt cóc.

Khi tỉnh lại lần nữa, hắn phát hiện bản thân đang ở trong một cái nhà xưởng ẩm thấp và tối tăm, thậm chí còn nồng nặc mùi sơn, Phó Minh Thành ghét mùi này nhất, hắn muốn bịt mũi lại nhưng tay chân đều bị trói bằng dây thừng, không thể cử động cũng không thể nhúc nhích.

Hắn cố gắng vũng vẫy một lúc nhưng sợi dây thừng thô ráp đã xé toạc da thịt ở cổ tay, đau đớn khiến cho hắn phải từ bỏ phản kháng.

Lúc đó là thời điểm nóng nhất của mùa hè, hắn bị trói ở trong nhà xưởng, không có cửa thông gió, chỉ một lúc sau quần áo Phó Minh Thành đã ướt đẫm mồ hôi, thể lực cũng rất nhanh đã bị vắt kiệt.

Có lẽ là bảy, tám giờ, cùng có thể là mười bảy mười tám giờ, hắn có cảm giác thời gian trôi qua rất chậm, ngoài cửa sổ, mặt rời bắt đầu hai lần lên xuống.

Khát quá.

Đôi mắt Phó Minh Thành mờ đi, trong đầu hắn truyền đến từng trận choáng váng, ngay cả việc hít thở cũng khiến cho hắn đau rát.

Hắn sẽ chết.

Nhà xưởng âm u tối đen như mực, hắn bất lực cuộn người lại, đột nhiên có một giọng nói trong trẻo bất ngờ vang lên từ bên ngoài tòa nhà.

“Cậu tìm cái nơi này làm gì vậy, nơi này có cái gì để xem chứ!”

Hình như là ….giọng nói của Tạ Lăng?

Phó Minh Thành bàng hoàng nghĩ.

Cửa nhà xưởng bị thô bạo mở ra, ánh trăng sáng trong veo từ bên ngoài chiếu vào, Tạ Lăng mặc đồng phục của trường, đang bịt mũi đứng ở cửa.

“Tôi từng nghe nói ở nơi này có quỷ đấy… mà quên đi, chúng ta đi vào đi, ban đêm quả thật rất đáng sợ.”

Một người thanh niên đứng bên cạnh Tạ Lăng, rõ ràng cậu ta là người đầu tiên khởi xướng ra trò chơi nhưng lại nao núng đầu tiên.

“Tới cũng đã tới rồi, nếu cậu sợ thì cứ đứng ở ngoài này chờ tôi, Ôn Tử Nhiên là người nhát gan.”

Tạ Lăng bước vào trong nhà xưởng, cẩn thận tránh vết dầu ở dưới đất, cậu lấy trong balo một chiếc đèn pin rồi hứng thú bừng bừng quan sát xung quanh.

“Cứu mạng….”

Phó Minh Thành đã dùng hết sức lực của mình để kêu cứu. Người thiếu niên ở cửa nghe thấy tiếng kêu liền chiếu đèn pin về phía này. Lúc sắp mất đi ý thức, Phó Minh Thành nghe thấy Tạ Lăng nói —

“Có người bị trói ở đây.”

Được cứu rồi.

Phó Minh Thành nghĩ.

Có lẽ hắn đã được đưa tới bệnh viện, bởi vì Tạ Lăng đã gọi điện báo cảnh sát, có rất nhiều cảnh sát tới để hỏi thăm tình hình của hắn, Phó Minh Thành do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn không nói là mẹ của mình làm.

Ngày đầu tiên hắn tỉnh lại, không nhìn thấy Tạ Lăng, chỉ có một người đàn ông mặc vest tự xưng là quản gia của Tạ Lăng, đang đợi hắn tỉnh dậy.

“Xin hỏi, tôi có thể gặp mặt để nói lời cảm ơn với Tạ thiếu được không?”

Phó Minh Thành cẩn thận hỏi.

Quản gia hơi sửng sốt, sau đó ông nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, bây giờ thiếu gia tạm thời không ở trong nước, tôi sẽ chuyển lời cảm ơn đến ngài ấy.”

“Được, được.”

Phó Minh Thành có chút tiếc nuối.

Vị quản gia trẻ tuổi nhìn ra được, bộ dáng tiếc nuối của bạn học nhỏ này, hắn híp mắt, có chút sắc bén hỏi: “Vì sao vừa rồi không nói thật cho cảnh sát biết mọi chuyện? Cậu nên biết trói người ở chỗ đó, bao che cho tội phạm không phải là một quyết định sáng suốt.”

“... Thật xin lỗi.”

“Có lẽ là mẹ đã bắt cóc con rồi bỏ con ở đó.”

Cậu thanh niên trên giường bệnh để lộ ra bộ mặt gầy yếu, ngơ ngác, quản gia trẻ tuổi biết hắn là cô nhi, người mẹ mà hắn nhắc đến chẳng lẽ chính là người phụ nữ đã bỏ rơi cậu?

Vậy đây là… bắt cóc?

Người quản gia quay lại và báo cáo mọi chuyện với chủ nhân của mình.

Nhưng cậu thanh niên trên giường bệnh lại rơi vào sự tự trách.

Tạ Lăng tốt bụng như vậy nhưng hắn lại bao che cho tội phạm, rốt cuộc hắn là người tốt hay xấu?

Đúng thật, đáng lẽ ra hắn không nên bao che cho tội phạm.

Một tuần sau, hắn được nhận làm con nuôi.

Hắn lại nhìn thấy người phụ nữ tự xưng là mẹ của mình, lần này người phụ nữ trực tiếp xé bỏ lớp mặt nạ dịu dàng mà lao đến bóp cổ hắn.

“Ai cho phép mày bỏ trốn!”

Người phụ nữ rất xinh đẹp nhưng vẻ mặt hung dữ của bà ta đã trực tiếp phá tan lớp da thịt xinh đẹp ấy.

“Ngay cả mày cũng không nghe lời! Thằng khốn!”

Cơ thể hắn bị các vệ sĩ cao lớn đè lên, cổ cũng bị người phụ nữ khống chế, Phó Minh Thành từng nghĩ rằng mình sẽ bị người phụ nữ đó bóp cổ đến chết.

Đây có phải là mẹ không?

Hắn thực sự, thực sự không muốn có mẹ nữa.

Cuối cùng người phụ nữ thở hồng hộc, buông hắn ra, những đầu ngón tay trắng bệch vì dùng sức.

“Mang đi!!”

Người phụ nữ nhanh chóng chỉnh đốn lại bản thân, đeo găng tay vào, lúc rời đi, giày cao gót giẫm lên sàn nhà bằng đá cẩm thạch phát ra tiếng kêu lanh lảnh.

Người đàn ông cao lớn mặc đồ đen không hề thương tiếc mà đánh gục hắn, đợi tới khi Phó Minh Thành mở mắt ra lần nữa đã phát hiện ra mình đang ở độ cao cả 10.000 mét.

Điểm đến là - Afghanistan.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv