Sau Khi Mất Trí Nhớ Chồng Tôi Luôn Cho Rằng Mình Là Thế Thân

Chương 44: Chương 44 :



Tạ Lăng không yên tâm để Tước Tước rời khỏi tầm mắt mình, anh hoàn toàn không tin tưởng Ôn Tử Nhiên, lần trước chính là tên họ Ôn nào đó nói khùng nói điên tẩy não Tước Tước!

Ôn Tử Nhiên chỉ chỉ cánh cửa: “Đến khúc ngoặt đằng kia đi, bên ngoài lạnh lắm, tớ không ra đâu.”

Ở phía tây căn phòng nuôi mèo có một nơi để đám mèo tụ tập ăn uống, dùng cửa kính để ngăn cách với khu vực hoạt động bình thường, phòng vừa đám mèo chạy vào ăn vụng.

“Bây giờ không được, cậu cho tớ xem một phần phương án hành động trước đi đã.” Tạ Lăng nhíu mày, anh vẫn cảm thấy Ôn Tử Nhiên không đáng tin cậy chút nào, lỡ như thật sự làm cho Tước Tước đau lòng thì phải làm sao bây giờ?

Ôn Tử Nhiên cong khóe miệng, cười, đáy mắt hiện ra một tia giảo hoạt: “Ai, biết ngay là cậu sẽ như vậy mà, may mà tớ đã sớm có chuẩn bị.”

Cậu chia sẻ tệp tài liệu đã biên tập từ trước cho Tạ Lăng xem, sau đó làm trò trước mặt Phó Minh Thành, thân mật xoa đầu Tạ Lăng, cố ý lớn giọng: “Còn bé bỏng lắm hay sao mà làm nũng!”

Ánh mắt Tạ Lăng biểu thị một lời khó nói hết, thầm nghĩ, cậu bớt nói mấy lời sến súa lại đi. Những khi anh ngước mắt nhìn về phía Phó Tước Tước, lại thấy người kia hai mắt đỏ bừng, uất ức đến độ hai tay siết chặt.

Được rồi, tuy nói năng sến súa, nhưng mà Tước Tước lại tin. Thế mà cũng bị cái kỹ thuật diễn thấp kém của Ôn Tử Nhiên lừa gạt…

Quả nhiên Tước Tước bị bệnh không nhẹ.

Tạ thiếu gia buông thong hai tay, mặc kệ Ôn Tử Nhiên đưa Tước Tước rời đi.

Anh mở phần tệp tài liệu mà Ôn Tử Nhiên chia sẻ qua cho mình, con mèo lông màu quýt dùng cái thân hình mập mạp của nó, nhẹ nhàng nhảy vào lòng anh, cái đuôi đắc ý giơ lên, Tạ Lăng gãi gãi cằm cho nó.

Phần tài liệu mà Ôn Tử Nhiên gửi qua khá nhiều, Tạ Lăng nhìn thoáng qua số trang, không nghĩ thế mà lên tới tận hai mươi mấy trang. Phần tài liệu thoạt nhìn rất chính thức, trên mục tiêu đề có viết: Kế hoạch trị liệu cho đồng chí Tiểu Phó.

Kế tiếp chính là phần Ôn Tử Nhiên phân tích về bệnh tình của Phó Minh Thành, cũng không khác lời mợ anh nói lúc trước là bao. Có lẽ Ôn Tử Nhiên biết Tạ Lăng không tin mình, cho nên còn dán thêm cả ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện với mẹ vào làm bằng chứng.

Chả trách tài liệu lên đến tận hai mươi trang.

Tạ Lăng lướt qua phần lịch sử trò chuyện, trọng điểm của mợ vẫn là trạng thái tâm lý của Phó Minh Thành, sau đó Ôn Tử Nhiên có hỏi một chút xem có sử dụng được liệu pháp kích thích hay không, mợ tỏ vẻ có thể thử xem.

[Cố nữ sĩ mỹ lệ hào phóng: Mỗi bác sĩ thì có một phương pháp trị liệu khác nhau, bất kể là điều trị bảo thủ hay là dùng liệu pháp kích thích, chỉ cần có hiệu quả thì chính là phương pháp điều trị tốt. Xem qua mấy bản báo cáo, có thể thấy hắn không có bất kì triệu chứng bệnh lý nào, chủ yếu là trạng thái tâm lý thôi. Bất kể là mất trí nhớ hay rối loạn trí nhớ, thật ra đều là đang trốn tránh hiện thực mà thôi. Hơn nữa trạng thái tâm lý của hắn vẫn luôn ở trong trạng thái tiêu cực, phỏng đoán của hắn cũng tiêu cực. Thông qua kích thích từ bên ngoài để khiến hắn nghĩ thông suốt, theo mẹ thì đó là phương án trị liệu không tồi đâu.]

[Cố nữ sĩ mỹ lệ hào phóng: Sao tự dưng lại hỏi cái này? Con cũng gặp Tiểu Phó rồi? Bây giờ cậu ta vẫn cho rằng mình là thế thân à? Cảm xúc còn ổn định không?]

[Ôn nhị thiếu ngây thơ đáng yêu: Nói nữa thì chắc mẹ không tin đâu.]

[Ôn nhị thiếu ngây thơ đáng yêu: Hiện tại đồng chí Tiểu Phó đã biến thái đến độ não bổ chuyện chỉnh hình luôn! Bây giờ con chính là bạch nguyệt quang mới nhậm chức của Tạ Lăng!]

[Cố nữ sĩ mỹ lệ hào phóng: Uầy, thế cũng tốt mà, vừa khéo có thể giúp Tiểu Phó chữa bệnh, mẹ cưng tin tưởng cưng! *con là giỏi nhất.jpg*]

Ôn Tử Nhiên chắt lọc ra mấy đoạn nhắn tin quan trọng rồi cap màn hình, cũng viết chèn lên đó mấy chữ: Nhìn nè! Nhân sĩ chuyên nghiệp cũng tin tưởng tôi!

Ta Lăng mặt vô biểu tình tiếp tục lướt xuống, đồng chí Tạ Vinh Quang lại đúng lúc này chen qua bên cạnh anh. Tạ thiếu gia giương mắt nhìn: “Ba, đi đâu vậy?”

Đồng chí Tạ Vinh Quang sờ sờ chú mèo đang ôm trong ngực, nghiêm trang nói: “Đi cho mèo ăn, Tiểu Hắc đói rồi.”

Con mèo đen béo ú bị ông ôm phối hợp meow một tiếng, nó chớp chớp đôi mắt, tròng mắt màu xanh lục ươn ướt, thoạt nhìn rất vô tội.

Đừng nhìn bé, bé không biết gì cả.

“Con cũng đi.” Tạ Lăng liếc một cái đã nhìn ra ba mình thật ra chỉ muốn đi xem náo nhiệt, mà anh cũng không yên tâm để Tước Tước một mình, muốn đi theo nhìn xem.

“Đừng đi.” Đồng chí Tạ Vinh Quang khuyên nhủ, “Lát nữa con cũng có suất diễn, chuẩn bị cho tốt đi, hiện trường phát sóng trực tiếp vẫn là để ba đi thôi.”

Tạ Lăng vẻ mặt mờ mịt, hoàn toàn nghe không hiểu ba anh đang nói cái gì.

“Kìa, còn chưa xem xong văn kiện nữa, con còn không mau xem nốt đi, ảnh hưởng đến tiến độ trị liệu thì phải làm sao bây giờ!” Đồng chí Tạ Vinh Quang nhìn màn hình điện thoại con trai mình, ông nghiêm mặt, lấy nghiêm phụ ra uy.

Tạ Lăng nheo mắt, ba anh ngoài miệng nói “Đừng ảnh hưởng tới tiến độ trị liệu”, trên mặt lại viết “Chứ đừng ảnh hưởng đến chuyện ba xem náo nhiệt”.

“Cứ từ từ xem, anh họ con vì con mà bỏ ra nhiều công sức lắm đấy, sao con lại không để bụng tí gì nhỉ.” Đồng chí Tạ Vinh Quang dặn dò một câu, ôm Tiểu Hắc đi đến phòng cho mèo ăn, theo sát phía sau còn có ông chủ Vu.

Tạ Lăng nhìn bóng dáng vội vàng nện bước của ba mình lại ẩn chứa vài phần hưng phấn, anh cúi đầu vỗ vỗ đầu mèo quýt, nhỏ giọng nói: “Nếu Tước Tước biết còn có người đến xem kịch, không biết có tủi thân phát khóc không đây...”

Mèo quýt trở mình, ý bảo tên thú hai chân này đừng nhiều lời nữa, mau mau xoa bụng cho mèo ta!

“Không hẳn là đến mức khóc đâu, nếu anh ấy phát hiện ra, không chừng còn sẽ mượn cơ hội tìm mình làm nũng ý chứ.”

Tuy Tước Tước hơi ngốc, dễ bị lừa, nhưng tóm lại nếu có thể tìm được cơ hội tốt cho bản thân, thì bản chất tâm cơ vẫn trường tồn bất biến.

Có ba anh trông chừng Ôn Tử Nhiên, Tạ Lăng cũng yên tâm hơn hẳn, anh lai lật giở tài liệu, Tạ thiếu gia xem xong hồ sơ mới hiểu được vì sao ba anh nói lát nữa sẽ có đất diễn cho anh.

Hai mươi trang tài liệu siêu dài của Ôn Tử Nhiên, ban đầu chỉ là vài tấm ảnh cap màn hình lịch sử trò chuyện, sau đó chính là kịch bản đại cương, hơn nữa kịch bản này còn được chia làm hai phần.

[Đầu tiên, chúng ta cần phải phân tích ra thế giới nội tâm của hắn! Mối quan hệ nhân vật chính là như thế này! Tôi là bạch nguyệt quang, là người cậu cầu mà không được (1), hắn vì yêu mà chấp nhận trở thành thế thân, chúng ta có thể tạm thời tuần hoàn ý thức của hắn, hoàn thành vở kịch. P/S: Kiến nghị nhân thiết vì cầu mà không được nên đề nghị thái độ của ai đó đối với bạch nguyệt quang tốt một chút, không nên hơi một tí là cười lạnh rồi uy hiếp, cậu làm như vậy khiến bạch nguyệt quang không có mặt mũi, không đủ để có mức độ đáng tin.

Nhưng cốt truyện đơn giản như vậy không đủ để phối hợp với mạch não của Tiểu Phó, tư duy của người bệnh biến hóa khôn lường, chúng ta phải càng khôn lường hơn hắn!

Với hắn thì cậu là người hắn cầu mà không được, chúng ta nhất định phải linh hoạt lên! Quan hệ nhân vật nhất định phải thay đổi!

Tôi kiến nghị đổi thành, tôi là tên anh trai biến thái phúc hắc ra tay với em trai, cậu là tên tra nam lãnh khốc vô tình chơi đùa nhân gian, hắn là tiểu bạch hoa yếu ớt đáng thương.

Ngàn vạn lần đừng bị mối quan hệ nhân vật phức tạp đánh lui, cốt truyện mà tôi thiết kế vẫn rất đơn giản! Tôi là một thiếu gia đào hoa, thích nhất tiểu mỹ nhân xinh đẹp. Cậu là phú quý hoa lãnh khốc vô tình của nhân gian (2), thích thưởng nhạc, chướng mắt tên thiếu gia bao cỏ như tôi, nhưng tính cách cậu lại cực kỳ ác liệt, cố ý dụ dỗ tôi, tôi cắn câu, sau đó cậu lại làm bộ hoàn toàn không biết gì cả mà đá tôi.

Sau đó tôi trở nên biến thái, cậu cảm thấy trò chơi này chơi rất vui (3), lại hốt đóa hoa cao lãnh Tiêu Phó về tay, sau đó bởi vì hắn ngoài ý muốn bị mất trí nhớ, cậu cảm thấy chơi càng vui hơn, nên balabala...]

Tạ Lăng:...

Ôn Tử Nhiên bị bệnh tâm thần chắc luôn!

Tạ thiếu gia vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt lạnh lẽo, quả nhiên, anh không nên tin tưởng tên Ôn Tử Nhiên này, cậu ta một hai phải làm trò trước mặt Tước Tước, gạch chân in đậm “bạch nguyệt quang”.

Tạ Lăng theo quán tính lướt màn hình, ngay sau cốt truyện đại cương là ảnh chụp lịch sử trò chuyện.

[Cố nữ sĩ mỹ lệ hào phóng: Mẹ cảm thấy được đó, bây giờ tư duy của người bệnh chỉ như một sợi chỉ, áp đặt giả thiết phức tạp lên hắn, có thể khiến hắn cảm thấy có điều không đúng. Hơn nữa trong tiềm thức của Tiêu Phó cho rằng Lăng Lăng là tồn tại tốt đẹp nhất trên thế giới, hắn tự nhận mình lừa dối Lăng Lăng, cho nên vẫn luôn thấy hổ thẹn. Nhưng nếu có thể khiến hắn cảm thấy đây hết thảy là vấn đề của Lăng Lăng, cảm giác áy náy sẽ biến mất, có thể hắn sẽ đi ra khỏi thế giới tưởng tượng của mình! Con trai mẹ giỏi quá!]

Tạ Lăng:...

Ở trang tài liệu cuối cùng, có rất nhiều hình ảnh, là ghi chú cho cốt truyện đại cương bên trên. Người tạo tài liệu có hiểu biết về nhân vật quan trọng Tạ Lăng, biết anh không hề có kỹ thuật diễn xuất, nên cố ý tìm cho anh không ít hình ảnh để anh bắt chước vẻ mặt của người trong ảnh.

(1: [phim điện ảnh vẻ mặt nam 2 thâm tình chăm chú nhìn nữ chính.jpg]

Tạ Lăng:...

Anh day day huyệt thái dương, chuyên ngành Ôn Tử Nhiên học hồi đại học là ngành tâm lý học, có thể là do ảnh hưởng từ mợ anh, Ôn Tử Nhiên rất có hiểu biết ở lĩnh vực này, thường xuyên được các giáo sư liên danh khen ngợi. Nhưng sau khi tốt nghiệp, chả biết đầu óc Ôn Tử Nhiên nghĩ cái gì mà lại chui vào giới giải trí, nói là muốn theo đuổi ước mơ, thật ra là coi trọng mấy cô gái xinh đẹp trong giới giải trí.

Bàn về độ chuyên nghiệp, Ôn Tử Nhiên vẫn phải có, nhưng bàn về lương tâm, thì không chắc.

Anh vừa mới đưa chim hoàng yến đi nặn đôi người tuyết, cũng chưa đến một tiếng đồng hồ đâu, thế mà Ôn Tử Nhiên lại có thể làm ra bản tài liệu tinh xảo như thế, độ tận tâm không cần nói cũng biết, mà tâm tình hành sự cũng không hề che giấu.

Tạ thiếu gia nâng mắt nhìn trời, trong đầu có hai Tạ Lăng nhỏ đang giao chiến.

Tạ Lăng nhỏ thiên sứ tỏa hào quang thuần trắng nói: “Tước Tước đáng thương như vậy, chúng ta cần phải giúp Tước Tước.”

Tạ lăng nhỏ có sừng ác ma thuần đen lại nói: “Ôn Tử Nhiên đang làm loạn! Chúng ta không nên bị cậu ta lừa!”

Tiểu thiên sứ Tạ Lăng ôm quyền trượng: “Nhưng mợ cũng nói là có thể mà, mợ siêu chuyên nghiệp mà.”

Ác ma Tạ lăng múa may chiếc nĩa: “Đá con chim ngốc đó đi!”

Tiểu tiên sứ Tạ Lăng tức giận giơ quyền trượng đánh tiểu ác ma, “Tước Tước đáng yêu như vậy sao cậu lại nhẫn tâm vứt bỏ anh ấy chứ! Tước Tước ngoan như vậy mà sao cậu hư thế!”

Tiểu ác ma Tạ Lăng nháy mắt bị đánh tan.

Tạ Lăng ở bên này vừa mới thuyết phục được bản thân phối hợp với kịch bản của Ôn Tử Nhiên, thì ở bên kia, đồng chí Tạ Vinh Quang và ông chủ Vu đang vội vàng chạy về bên ghế bập bênh, hai người đàn ông trung niên chạy như bay, động tác cực kỳ lưu loát, chỉ trong vòng mười mấy giây ngắn ngửi đã nằm ườn lên ghế, giả bộ như chưa từng rời đi.

Giây tiếp theo, trong nhà kính truyền đến tiếng động.

Đồng chí Tạ Vinh Quang hưng phấn xoa tay, ông nói với Tạ Lăng: “Đến lượt con lên sân khấu!”

“...” Tạ Lăng nhìn trời, bước chân lại nhanh chóng tiến về phía nhà kính.

Đám mèo nghe thấy tiếng động từ nhà ăn của chúng nó truyền ra, nghi hoặc đi đến bên cửa. Tạ Lăng đẩy cửa ra, thì thấy Ôn Tử Nhiên vốn nên xách cổ áo chim hoàng yến, đang bị Phó Tước Tước ấn xuống đất đánh cho một trận.

Tạ Lăng:...

Ôn Tử Nhiên: QAQ! Tôi thiết kế tốt cốt truyện rồi mà quên mất lực công kích của tên thế thân!

Ôn bạch nguyệt quang nhìn thấy Tạ Lăng, run rẩy duỗi một ngón tay ra.

——Cốt truyện đầu tiên!

Ánh mắt Tạ Lăng trầm xuống, Phó Tước Tước nhìn thấy Tạ Lăng thì dừng động tác, Ôn Tử Nhiên nhân đó nhanh chóng phản kích, Phó Tước Tước không tránh ra mà kêu rên thành tiếng.

Ôn thiếu gia lạnh lùng một chút, trà xanh đứng trước mặt bạch nguyệt quang chỉ là phế vật! Cậu ta dùng ánh mắt ý bảo Tạ Lăng mau nói theo kịch bản đi.

Trong đại cương có viết, hiện tại anh thấy Ôn Tử Nhiên đánh người, cực kỳ muốn quan tâm tới Ôn Tử Nhiên, tốt nhất nên dùng vẻ mặt lo lắng, giọng điệu quan tâm hỏi Ôn Tử Nhiên đánh người có đau tay không.

Đây là cái lời kịch chó má gì đây?

Tạ thiếu gia mặt vô biểu tình, dưới ánh mắt chờ đợi của Ôn Tử Nhiên mà chậm rãi mở miệng, ngữ khí lạnh nhạt: “Đừng đánh hỏng bát cơm của lũ mèo.”

Lũ mèo đồng thanh kêu: “Meo~”

Ôn Tử Nhiên hoảng sợ mở miệng: “Tạ Lăng, cậu là kẻ không có trái tim!”

Phó Tước Tước: QAQ anh bị đánh, Lăng Lăng cũng không đau lòng!

Tác giả có lời muốn nói:

Tạ thiếu gia: Trực tiếp nhảy đến đại cương số 2 đi cảm ơn

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv