Sau Khi Mất Trí Nhớ Chồng Tôi Luôn Cho Rằng Mình Là Thế Thân

Chương 11: Chương 11 :



Trong phòng thử nghiệm có một số bán thành phẩm, chẳng hạn như máy bay không người lái, thú bông có tạo hình là người máy, cánh tay robot tự động đổ nước... tóm lại là những đồ vật thoạt nhìn mới lạ hấp dẫn nhưng nghĩ lại những thứ này lại khá vô dụng.

Tạ Lăng đi một vòng, cuối cùng vẫn chọn ra một vị trí thích hợp cho những cỗ máy đua xe.

Nguyên lý hoạt động của cỗ máy đua xe có điểm hơi giống VR, với một chiếc mũ bảo hiểm đặc biệt, người dùng có thể điều khiển các thiết bị khác nhau trong cảnh ảo thông qua các cảm biến trên tay và chân.

Tạ thiếu gia là người rất thích tìm hiểu khám phá từ khi còn là một đứa trẻ, nhiều sở thích của anh thực chất đều bắt nguồn từ sự tò mò, chẳng hạn như đua xe và nhiều các môn thể thao mạo hiểm khác nhau. Thật ra ban đầu anh cũng không thực sự quá thích nó, anh nghĩ rằng mình có chút hứng thú nên đã thử.

Hồi đó, Tạ Lăng chỉ tò mò một chút về thú vui đua xe, thậm chí đến khi vừa thành niên anh đã lấy được giấy phép lái xe để có thể tham gia trò chơi mạo hiểm đó.

Có lẽ là do bản thân anh thực sự có thiên phú nên Tạ Lăng đã nhanh chóng học xong khóa huấn luyện, ngẫu nhiên tham gia một vài cuộc thi và mang về vài cái cúp. Ngay cả hiện tại, nếu Tạ Lăng có tâm trạng, anh cũng sẽ đến trường đua để chạy xe, tận hưởng tiếng ồn ào của động cơ và cảm giác sung sướng tột độ do tốc độ mang lại.

Việc nhập vai vào cỗ máy đua được thực hiện một cách hoàn hảo, khung cảnh trước mắt rõ ràng chỉ là cảnh ảo nhưng khi đạp ga, đường đua lập tức lùi lại và cảm giác tốc độ ngay lập tức quét qua não, thật sự mang lại cảm giác rất chân thật của kích thích mà đua xe mang lại.

Tuy nhiên, các nhà thiết kế game cũng không phải nhà đua xe thực thụ, sự kích thích của tốc độ đúng là cảm giác đua xe, nhưng “động cơ” mới chính là tâm điểm thật sự của đua xe.

Giang Tây nhìn thấy Tạ Lăng cởi mũ bảo hiểm, lập tức cao hứng hỏi: “Tạ thiếu, anh cảm thấy như thế nào, có đề nghị gì không?”

Y chính là anh chàng vừa mới chào hỏi trợ lý Trương lúc nãy.

Tạ Lăng cười với Giang Tây, “Rất kích thích.”

“Khách, khách khí rồi....”

Giang Tây bị vẻ đẹp cận cảnh của Tạ Lăng làm cho rung động, mặt y đỏ bừng, ngơ ngác gãi đầu, “Thực ra tôi, tôi cũng chưa từng ngồi xe đua, mà chỉ ở ngoài xem qua và nghe góp ý của mọi người cho nên chắc chắn cảm giác sẽ không thể so với đua xe thực thụ, nếu có bất kỳ đề xuất nào, anh có thể trực tiếp nói, tôi sẽ làm việc nghiên cứu thật chăm chỉ để cải thiện!”

“Hiện tại đã rất ổn rồi.”

Xét về góc độ game, cả đồ họa và công nghệ đều đã rất vượt trội, cho dù còn có cảm giác cách xa so với đua xe thật thì có ai quy định là sản phẩm ảo phải mang lại cảm giác thật y hệt như thực tế đâu?

Tạ Lăng nghĩ rồi lại nói: “Nếu muốn đi xe đua, có thể đến gặp tôi.”

“Có, có thể sao?”

Giang Tây ngạc nhiên hỏi.

Tạ Lăng gật đầu, sau đó tuỳ ý hỏi một câu, “Cái thiết bị này hẳn cũng có thể chơi nhảy dù và nhảy bungee đúng không?”

Vừa rồi anh thấy giao diện này hiển thị hai lựa chọn.

“Đúng rồi, ý định ban đầu của tôi là làm ra một thiết bị trò chơi ảo dành cho các môn thể thao mạo hiểm gần nhất với thực tế, những người muốn thử sức với môn thể thao mạo hiểm cũng có thể trải nghiệm được nhưng không thuận tiện cho lắm. Tuy nhiên hiện tại chúng tôi mới chế tạo ra mô hình xe đua, giao diện đường đua cũng mới chỉ có hai chức năng mà thôi.” Nói đến kiến thức chuyên môn, Giang Tây nhập hồn rất nhanh.

Tạ thiếu gia ngoài đời so với trên ảnh còn xinh đẹp hơn nhiều! Thái độ của anh ấy cũng quá tốt rồi, thật không có giống một thiếu gia kiêu kỳ ngạo mạn chút nào!

Tạ Lăng: “Tôi mong nó sẽ sớm ra mắt.”

“Tôi nhất định sẽ cố hết sức.”

Thiếu gia đang chờ đợi mình!

Mình nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của thiếu gia!

Tạ Lăng không biết tại sao cậu chuyên viên nghiên cứu kia bỗng dưng lại hưng phấn như được tiêm máu gà.

... Chẳng lẽ thi thoảng mấy nhà nghiên cứu khoa học cũng có vấn đề về đầu óc ư?

Anh lặng lẽ lùi lại hai bước.

Trợ lý Trương không biết từ nơi nào chạy ra, rất tự nhiên hoà vào cuộc đối thoại: “Tiểu Giang vẫn luôn muốn tìm một tay đua tới để nghiên cứu thiết bị này, hiện tại thời gian cũng còn khá sớm, nếu ngài muốn, ngài có thể tiếp tục ạ.”

Tạ Lăng dơ tay nhìn đồng hồ, có lẽ trùng hợp với thời gian Phó tiên sinh xem xong văn kiện, “Bây giờ chúng ta trở về đã.”

“Gần đây thật là đã làm phiền đến Tạ thiếu phải chiếu cố ông chủ nhà tôi.” Trợ lý Trương vừa dẫn đường vừa nói, “Hiện tại ông chủ có một chút vấn đề phát sinh về đầu óc, mà lại chỉ có thể nhận ra anh, mấy hôm nay thật vất vả cho anh rồi.”

Trợ lý Trương nói xong, câu cuối vút lên vô cùng thành khẩn, thậm chí giọng điệu của anh ta còn lộ ra đau đớn khôn cùng.

Y bị Phó Minh Thành phái tới chỗ Tạ thiếu để “kể khổ”, nhưng y vắt hết đầu óc cũng nghĩ không ra, Phó Minh Thành khổ chỗ nào cơ chứ!

Dựa vào việc mất trí nhớ lừa ăn lừa uống lại lừa cả hôn, lại còn được tận hưởng cuộc sống như trong mơ của mình, lại có thể mỗi ngày cùng tiểu vương tử ở trong mộng chung một phòng, còn chung cả chăn gối!

Họ Phó kia e là sợ đã sớm vui đến nỗi quên trời quên cả đất rồi!

Làm người tuyệt đối không nên quá tham lam!

“À, không sao đâu, chăm sóc anh ấy cũng là một phần trách nhiệm của tôi mà, vả lại tính cách Phó tiên sinh rất tốt, khiến tôi cũng thấy khá thoải mái.” Giọng điệu của Tạ Lăng cực kỳ tự nhiên.

Nếu Phó tiên sinh không kiên quyết cho rằng chính hắn là một con chim hoàng yến thế thân thì lại càng tốt hơn nữa!

Trợ lý Trương chính là một trong số ít những người biết anh và Phó Minh Thành có thỏa thuận kết hôn, hoặc phải nói là trợ lý Trương cũng là người thúc đẩy, tạo điều kiện cho thỏa thuận này.

Trợ lý Trương thật sự bị choáng váng, Tạ thiếu có phải đối với vấn đề “tính cách rất tốt” có hiểu lầm rồi không?

“À, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, ha ha ha.” Y xấu hổ cười ha hả.

Thời điểm Tạ Lăng trở về văn phòng của Phó Minh Thành, hắn đang ngồi trên bàn làm việc, và xấp tài liệu ban nãy đã biến mất không dấu vết.

“Anh có muốn nghỉ ngơi một lát không?”

Tạ thiếu gia cực kỳ lo lắng cho đầu óc của Phó tiên sinh, nếu cường độ công tác quá cao sẽ trở nên càng ngốc thì phải làm sao.

“Được.”

Phó Minh Thành kiên định đặt công việc trên tay mình xuống, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Tạ Lăng.

“À, đúng rồi, ban nãy tôi nhìn thấy một thứ rất là buồn cười, nó chắc có tên là thú cưng ba chiều trong thực tế ảo đi.”

Tạ Lăng di chuyển hai lần, anh liếc nhìn máy tính đặt trên bàn, sau đó lại nhớ ra mình vẫn còn một vài điều muốn hỏi Phó tiên sinh, “Ngoài những vật nuôi nhỏ, anh có thể mô phỏng các nhân vật hoạt hình không?”

“Có thể, chỉ cần ghi số liệu mô hình vào máy tính, nói đúng ra là mô phỏng những đồ vật hoạt hình so ra lại linh hoạt hơn nhiều khi mô phỏng đồ vật ngoài đời thực.” Phó Minh Thành trả lời.

Thế nên Tạ Lăng lập tức hỏi thẳng vào vấn đề.

“Vậy anh có bán không? Công nghệ?”

Tạ Lăng thấy, đầu tiên là Phó tiên sinh hơi nhăn mày lại, sau đó ánh mắt của hắn lại trở nên tủi thân vô cùng, anh vội vàng cất tiếng đánh gãy tâm trạng của Phó tiên sinh: “Kim chủ lạnh lùng vô tình đang nói chuyện tiền bạc với anh, không liên quan gì đến tình cảm.”

Ký ức hỗn loạn của Phó tiên sinh cho anh thấy tình yêu của hắn, cho rằng chính bản thân hắn cam tâm tình nguyện trở thành thế thân để anh “thấy người nhớ đến người”. Hiện tại, với mạch não của Phó tiên sinh, nếu anh không kịp thời ngăn cản, nói không chừng hắn đã trực tiếp giao công nghệ cho anh rồi!

Nhất định phải bắt kịp suy nghĩ của Phó tiên sinh và bóp chết cái suy nghĩ đáng sợ ấy từ trong trứng nước!

Phó Minh Thành hơi mím môi không nói gì, hắn nhìn vào đôi mắt bướng bỉnh của Tạ Lăng.

Phó Minh Thành có một đôi mắt phượng quyến rũ, đuôi mắt hơi nhướn lên, khi gió xuân thổi qua, khuôn mặt tươi cười thì anh dường như sẽ thấy được ảo giác hắn thật ngoan ngoãn ôn nhu, thế nhưng một khi nụ cười biến mất, anh sẽ thấy được đối phương có điều gì đó rất nguy hiểm đang không ngừng tỏa ra.

Đặc biệt là tính tình hắn lại lạnh lùng, càng làm tăng thêm cảm giác nguy hiểm.

“Tại sao không nói gì?”

Nếu hai bên so im lặng, Tạ Lăng chắc chắn sẽ phải chịu thua.

Anh nhịn không được vươn một ngón tay ra chọc chọc Phó tiên sinh.

Phó Minh Thành miễn cưỡng nói, “Đây là tài sản chung của anh và Lăng Lăng sau khi kết hôn, của anh cũng như là của Lăng Lăng, Lăng Lăng toàn quyền có thể sử dụng nó.”

Hắn nói ra hai từ “kết hôn” đặc biệt nhấn mạnh rất rõ, trong giọng nói tràn đầy sự không cam lòng.

Tạ Lăng: “...”

Anh sai rồi a, Phó tiên sinh không phải chỉ có suy nghĩ muốn đem công nghệ đưa cho anh, mà giống như còn muốn đem cả toàn bộ Lăng Vân đưa cho anh nữa kìa!

Không biết là con chim hoàng yến nhà ai vội vội vàng vàng lại muốn đưa tiền cho kim chủ bao nuôi chính nó bao giờ!

Tạ Lăng thật sự đã bị giật mình trước thao tác của Phó tiên sinh, anh suy nghĩ một lát rồi dứt khoát nói: “Tôi không có.”

Anh chắc chắn!

Bởi vì hai người họ trước đây đã ký công chứng tài sản từ trước rồi.

.... nhưng khi anh nói ra lời này, giống như kim chủ đang muốn khinh nhục con chim hoàng yến mà mình bao nuôi vậy!

Anh không có! Tuyệt đối không có!

Cuối cùng, Phó Minh Thành cũng là người phải chịu thua, hắn bắt buộc phải cho anh thuê công nghệ với giá thấp hơn giá cả thị trường, cho Tinh Thành sử dụng, Tạ Lăng được một tấc lại muốn tiến một bước, miễn phí tài trợ cho Lăng Vân hai đoạn quảng cáo đỉnh cao để đổi lấy công nghệ kia.

Trợ lý Trương ngồi ở một bên, vẻ mặt lạnh nhạt.

Y sống đến từng này tuổi đầu rồi, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy một người vội vàng đưa tiền của mình cho người khác vì sợ người khác làm khổ mình!

Tập đoàn Lăng Vân có khu vực kinh doanh rất rộng, có thể nói nó là công ty game, cũng có thể nói là công nghệ điện thoại di động, nếu xem xét kỹ càng hơn về lĩnh vực kinh doanh thì không thể không thừa nhận rằng nó là một công ty công nghệ cực kỳ nghiêm túc về công nghệ.

Lăng Vân cũng luôn nỗ lực hết mình trong công việc kinh doanh, không bao giờ có chuyện làm cho lấy lệ, trong số top mười trò chơi nổi bật nhất trên bảng xếp hạng thì có đến một nửa là thuộc về Lăng Vân.

Xuất thân của tổng tài Phó Minh Thành cũng đã được công khai từ lâu, hắn là cô nhi, xây dựng sự nghiệp chỉ bằng hai bàn tay trắng, từ từ cố gắng trở thành chủ tịch của một công ty hạng nhất, một nhân vật chính diện tuyệt đối. - From app #tyt -

Vô số phương tiện truyền thông muốn cùng nhau đưa tin nhưng nhân vật chính không bao giờ nhận lời phỏng vấn, thậm chí còn không đồng ý chụp dù chỉ là một tấm ảnh.

Tuy nhiên, trên đời này vẫn luôn tồn tại những sinh vật giống như là tay săn ảnh, điều đó đồng nghĩa với việc những tấm ảnh chắc chắn sẽ bị rò rỉ, chỉ cần tung một tấm ảnh lên weibo, luật sư của Lăng Vân cũng đấu không lại những con người ồ ạt theo đuổi soái ca trên mạng.

Phó tổng con mẹ nó cũng thật là đẹp trai quá đi!

Cao lãnh cấm dục lại thanh cao! Đó chính là loại hình đỉnh cao của nhân loại đó nha!

Tuy nhiên cái vị Phó tổng nào đó không bao giờ tỏ ra lạnh nhạt trước mặt Tạ Lăng.

Tạ Lăng bất lực nói: “Tôi thật sự không có ý tưởng muốn nuôi một con chó đâu.”

Kể từ khi tiếp nhận quyền sử dụng thú cưng ba chiều, Phó tiên sinh lại bắt đầu quanh co lòng vòng hỏi anh có phải muốn nuôi thú cưng hay không?

Ngay cả khi muốn nuôi thú cưng ảo, anh cũng phải ký thỏa thuận mua bán công nghệ.

Mua hàng trực tiếp luôn có phải tốt hơn không?

Tạ Lăng nằm trên ghế sofa, Phó tiên sinh ngồi xổm trước mặt anh, hắn nhìn anh với ánh mắt sáng quắc.

Tạ Lăng nhịn không được vỗ vỗ nhẹ lên đầu của Phó Minh Thành, thở dài, “Thật là ngoan quá đi.”

So với Bánh Nhân Đậu của anh còn ngoan hơn.

Bánh Nhân Đậu là chú chó săn lông vàng mà Ôn nữ sĩ nuôi cách đây hai năm.

Nó là chú chó rất ngoan ngoãn và yêu thích gia đình chủ nhân, Tạ Lăng rất thích chạm vào bộ lông dài bồng bềnh của Bánh Nhân Đậu.

Ánh mắt Phó tiên sinh nhìn anh lại có vài phần giống Bánh Nhân Đậu. Mỗi khi Bánh Nhân Đậu muốn tìm anh để chơi cùng, nó sẽ yên tĩnh ngồi xổm bên cạnh anh, sau đó dùng ánh mắt đáng thương kia chăm chú mà nhìn anh.

Này, thế này chẳng lẽ còn phải ra bên ngoài tìm cún sao? Trong nhà đã có một con rồi mà!

“Anh rất ngoan đấy nhé.”

Phó Minh Thành hơi ngẩng đầu nhìn Tạ Lăng, ánh mắt hắn cực kỳ dịu dàng, thấp giọng nói: “Lăng Lăng đừng không cần anh.”

Phó tiên sinh sau khi “biết được” mình chỉ là một thế thân, thì sau so với trước càng thêm thiếu hụt cảm giác an toàn, hắn sợ Tạ Lăng sẽ vứt bỏ hắn.

Hắn thật sự khiến Tạ Lăng càng đau lòng hơn.

“Hay là tìm nuôi một con mèo đi.”

Tạ Lăng đột ngột mở lời.

Động vật nhỏ có thể làm bạn, nói không chừng sẽ có ích cho bệnh tình của Phó tiên sinh thì sao.

Tạ Lăng không nhìn thấy ánh mắt của vị Phó tiên sinh kia khẽ trở nên ảm đạm trong hai giây, anh lại nói: “Nếu nuôi vật cưng từ nhỏ, nó sẽ trở nên rất thân thiết với con người, có thể để ban công để làm nơi cho mèo ở, không gian sáng sủa lại rộng rãi.”

“Nuôi chó không thích sao?” Phó Minh Thành lại hỏi.

Tạ Lăng nhàn nhạt nói: “Rất tốt, nhưng nuôi một con là đủ rồi.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv