“…… Mẫu thân.”
Môi Phó Huyền Mạc mấp máy phun ra một câu như muỗi kêu, giống lầm bầm lầu bầu, lại tựa như khẩn cầu.
Phương thị lại như không nghe thấy mà đi xuyên qua người bên cạnh hắn, lập tức đi tới trước cửa lớn nguy nga của Thông Thiên Các. Tầm mắt của bà ta lướt qua mái nhà, mãi đến khi nhìn xuống bông tuyết đầy trời. Một tia nắng hoàng hôn như ẩn như hiện xuyên qua tầng mây rách nát chiếu rọi bông tuyết bay loạn.
Tuyết rơi trên khuôn mặt bi thương lại quyết tuyệt của bà ta. Phương thị đưa lưng về phía mọi người, hai đầu gối quỳ xuống trước Thông Thiên Các, mặt ngửa lên không trnug và run giọng nói: “Hôm nay…… trước sự chứng kiến của quan lại ta xin thỉnh tội với trời xanh.”
“Mẫu thân……”
Ánh mắt Phó Huyền Mạc trầm xuống, bước chân đi về phía Phương thị. Có lẽ bà ta nghe thấy tiếng bước chân của hắn nên móc một thanh chủy thủ không biết lấy ở đâu và kề lên cổ mình.
“……”
Phó Huyền Mạc cứng lại, không tự chủ mà dừng bước.
Phương thị giống như không quan tâm đến người khác mà cứ thế đưa lưng lại với mọi người, với con đẻ của mình. Tay bà ta kề dao lên cổ, hai mắt đẫm lệ chỉ nhìn không trung đầy tuyết.
“Tội của ta đó là sau khi biết mình chỉ là thế thân của người khác nhưng không lập tức cắt đứt và quyết tuyệt rời đi.”
“Tội của ta là đã lựa chọn nén giận nhưng lại không thể thật sự nén giận. Vì trả thù phu quân tuyệt tình mà ta gửi thân cho hạ nhân của Phương phủ cùng mình lớn lên từ nhỏ, thậm chí sau đó còn mang thai……”
Không biết là ai phát ra một tiếng hít ngược khó tin, còn Phương thị lại chẳng hề bị ảnh hưởng mà vẫn tiếp tục nói.
“Tội của ta đó là treo đầu dê bán thịt chó, để con của một xa phu trở thành con của Tể tướng… Tội của ta…… là tham lam hạnh phúc nhất thời mà không sớm rời xa Phó phủ……”
“Tội của ta…… là không nhanh chóng nói cho con mình…… rằng hắn không cô đơn…… Cho dù chúng ta không có cách nào dẫn hắn rời đi thì ta và cha ruột hắn vẫn sẽ yêu hắn hơn cả sinh mệnh……”
Phương thị gần như không thể nói xong một câu này, từng giọt nước mắt không ngừng rơi xuống từ đôi mắt tràn đầy thống khổ của bà ta.
“Tội lớn nhất của ta ……”
Bà ta chống tay lên đầu gối chậm rãi đứng lên và xoay người nhìn Phó Huyền Mạc cách đó không xa.
“Đó là không thể ngăn cản hắn phạm phải tội lớn giết chết cha đẻ……”
Phương thị vừa dứt lời thì toàn bộ Thông Thiên Các như nồi nước sôi bùng lên.
Bốn chữ mưu triều soán vị có thể khiến một nửa người ở đây tức giận, nhưng tội giết hại người thân thì khiến toàn bộ quan lại không thể chấp nhận được. Trong bất kỳ triều đại nào thì đây là hai tội danh khiến người ta chán ghét, phỉ nhổ bậc nhất. Mà Phó Huyền Mạc lúc này lại gây ra đủ cả, cái này khiến người ta khó mà coi hắn là người nữa.
Không biết từ khi nào trên người Phó Huyền Mạc đã không còn bộ dạng bình thản ngụy trang nữa. Hắn đứng trong gió tuyết không nhúc nhích, sắc mặt còn trắng hơn bông tuyết đang rơi xuống.
“Hôm nay ta muốn nhận tội với trời xanh, bởi vì ta không thể giữ tâm như nước lặng khi thấy trượng phu ái mộ người khác, cũng không thể vì người trong lòng mà đi ngược luân lý và đấu tranh một lần —— ta càng không làm tốt chức trách của một người mẹ! Ta sinh hắn ra nhưng không dẫn dắt hắn đi đúng đường…… Ta trơ mắt nhìn hắn càng đi càng xa, trên tay càng ngày càng nhiều máu tươi nhưng chỉ có thể bó tay không có biện pháp……”
“Tội nghiệt hắn phạm phải có một nửa là của ta. Bản thân ta cũng đã sống tạm quá lâu nên ngày hôm nay ta muốn chuộc tội cho những người đã uổng mạng vì con ta, trước sự chứng kiến của trời xanh và của chư vị ——”
Trên mặt Phương thị là vẻ quyết tuyệt.
“Mẫu thân!” Phó Huyền Mạc bỗng nhiên quát một tiếng chói tai.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Thẩm Châu Hi còn không kịp phản ứng thì Phương thị đã quay chủy thủ trong tay lại và không chút do dự đâm vào người mình.
Lưỡi dao đâm vào thân thể một chút rồi bị ngăn lại, chỉ có mũi đao đâm vào. Nhưng ngay lập tức Phương thị đã dùng sức đâm cả con dao vào người mình.
Sắc mặt bà ta thống khổ, hàm răng cắn chặt không buông một lời rên rỉ. Máu đỏ tươi từ chuôi dao chảy ra ngoài. Con dao cắm ngập trong máu thịt cũng rút đi toàn bộ sức lực bà ta có, bà ta nhìn Phó Huyền Mạc cách đó vài bước rồi cả người trượt xuống.
Mãi tới khi ngã trên mặt đất, vũng máu dần dần thấm ra bà ta vẫn không nhìn ai khác ngoài Phó Huyền Mạc. Không ai nghi ngờ lúc này bà ta đang nhìn chăm chú vào con trai mình đứng cách đó vài bước. Nước mắt mang theo bi thương, thống khổ, ái hận đan xen đang cuồn cuộn chảy ra không ngừng từ đôi mắt bị vận mệnh tra tấn kia.
Được nước mắt cọ rửa nên đôi mắt ấy không còn ảm đạm nữa.
Sau khi phẫn nộ, khiếp sợ thiêu đốt thì trong đôi mắt ấy chỉ còn tình yêu tha thiết của người mẹ.
Phó Huyền Mạc ngơ ngác nhìn vào đó.
“Bệ hạ!”
“Bệ hạ!”
Tiếng Yến Hồi gọi giống như vọng đến từ thế giới khác, cực kỳ mơ hồ.
Phó Huyền Mạc ngẩng đầu nhìn đám người hoảng loạn dưới bậc thang và theo tầm mắt bọn họ nhìn về phía cửa thành ở xa.
Tiếng nổ mạnh đứt quãng truyền tới từ nơi nào đó.
Vũng máu dưới thân Phương thị cũng rung động tạo ra gợn sóng nho nhỏ.
Trong tay Thẩm Châu Hi nắm một bao đựng tên rỗng.
Pháo hoa giây lát lướt qua, chỉ còn lại tro tàn, bông tuyết rơi xuống hỗn độn phủ lên đỉnh đầu mỗi người.
……
“Hỏa được trộm được từ Kiến Châu thật giống mông đàn bà Tây Vực, quá đã!” Võ Anh tiết độ sứ Thuần Vu An nhìn quân canh giữ cổng thành Lệ Thủy chạy trốn khắp nơi tránh vụn gạch đá rơi xuống và cảm thán.
Lý Vụ cưỡi ngựa bên cạnh ông ta, trên người mặc khôi giáp màu bạc, mũ giáp lúc này cũng dính đầy tuyết. Tuy mấy ngày không cạo râu nên cằm hắn lún phún râu xanh lá nhưng hai mắt hắn vẫn sáng ngời có thần, tràn ngập rạng rỡ như ánh mặt trời.
Hắn kéo dây cương, trấn an con tuấn mã đang ngo ngoe rục rịch để nó bình tĩnh lại.
“Nói với người của ngươi đừng để bọn họ dính vào hắc hỏa nếu không sẽ cháy đến thành tro cũng không dập được đâu.”
“Ta đã sớm dặn, còn chờ ngươi nói chắc?” Thuần Vu An mang bộ râu quai nón cười to sang sảng, “Qua hôm nay chỉ sợ chúng ta sẽ lại thành đối thủ, không bằng thế này đi, chúng ta đánh cuộc xem ai vào Bắc Xuân Viên trước thì sẽ thắng. Kẻ thua tự động coi người thắng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó —— Lý vịt, ngươi có dám đánh cuộc không?”
“Có cái gì không dám? Ngươi chờ làm tiểu đệ cho lão tử đi!”
Một tiếng hí vang lên, con ngựa của Lý Vụ giống như mũi tên lao vọt ra ngoài.
Thanh Phượng quân chạy phía sau hắn như thủy triều ào ạt. Dưới sự yểm hộ của mưa tên, Lý Vụ chạy như bay, đám cung thủ canh cổng thành cũng bị tên bắn trúng vô số.
Cùng lúc đó Đông Mĩ Tễ cưỡi trên lưng voi ngang ngược xuất hiện. Con voi trưởng thành cất bước rung trời đi tới, thậm chí tiếng bước chân của nó còn to hơn cả tiếng nổ của hỏa dược. Nơi nào voi đi tới thì liên quân đều né xa. (Ebook tạo bởi EbookTruyen.Net) Đông Mĩ Tễ dùng hai ngón tay thổi sáo ra hiệu rồi gào lên tiếng thổ ngữ người khác không hiểu để con voi lao vào cổng thành đang lung lay sắp đổ.
Thanh Phượng quân vẫn bắn tên lên thành lâu, có kẻ miễn cưỡng tránh né bắn trả, nhưng mũi tên rải rác bắn trên người voi lại như chạm phải cục đá mà rơi xuống.
Thủ vệ thành bị con quái vật khổng lồ uy hiếp thì hoảng loạn vừa chạy vừa la to. Một tiếng vang nặng nề truyền tới, cửa thành rốt cuộc cũng hoàn toàn sập.
Thanh Phượng quân lập tức đánh vang trống trận sau đó bộ binh cầm đao kiếm thét lớn ào vào.
Ký Hải tiết độ sứ Tưởng Tín Xuyên vì lập công chuộc tội nên cũng mặc chiến giáp dẫn dắt quân đội của mình gia nhập quân của Thương Trinh mà tiến công. Phía sau ông ta là Thương Trinh tiết độ sứ tóc đã hoa râm vẫn tự mình đốc chiến.
Tiếng nổ mạnh vang lên liên miên không dứt, giống như toàn bộ thế giới đều sắp sụp đổ.
Bên trong Bắc Xuân Viên lúc này mọi thứ cũng chỉ còn là phế tích sau một tiếng nổ lớn, kể cả Thông Thiên Các cũng vậy.
Thẩm Châu Hi đã sớm có chuẩn bị nên nàng và đám quan viên đứng dưới đều bình yên vô sự. Phó Huyền Mạc thì bị gạch vụn rơi trúng vai nên bị thương nhẹ. Phương thị được hắn che chở thì không chịu nạn nhưng mệnh bà ta cũng đã ở sớm tối, chẳng còn cách xoay chuyển nữa.
“Chư vị đại nhân không cần hoảng loạn!” Thẩm Châu Hi khẩn thiết hô to trong cảnh bụi mù mịt, “Thành đã phá, viện quân lập tức sẽ tới, chư vị đại nhân trước đây bị tên nghịch tặc này che mắt, hiện tại tỉnh ngộ vẫn chưa muộn! Ta lấy thân phận Việt Quốc công chúa mà hứa với các vị chỉ cần mọi người liên hợp cùng Thanh Phượng quân chống lại Phó đảng thì những chuyện cũ trước đây chúng ta đều bỏ qua!”
Thẩm Châu Hi vừa tỏ thái độ thì rất nhiều quan viên đã dao động. Hoài Viễn tướng quân và Lễ Bộ thượng thư mở đầu đứng lên đi tới bên cạnh nàng.
Hoài Viễn tướng quân eo thô vai tròn rút trường đao bên hông ra và căm tức nhìn kẻ địch sau đó nói với mọi người chung quanh: “Hôm nay ta có phải bỏ mạng cũng sẽ bảo vệ Việt Quốc công chúa chu toàn!”
Lễ Bộ thượng thư cũng trợn mắt, dùng thân thể khô gầy chắn trước mặt Thẩm Châu Hi: “Lão thân hiện giờ cũng chẳng còn vướng bận gì nữa, nếu ai dám gây bất lợi cho công cháu thì phải vượt qua thi thể của lão thần trước đã!”
Dần dần Lại Bộ thượng thư cùng Quang Lộc Tự khanh đều đi tới phía trước Thẩm Châu Hi. Ngay sau đó Định Quốc tướng quân cũng bước ra khỏi hàng của võ quan và đi tới trước mặt nàng. Ông ta rút kiếm bên hông ra, tình thần cảnh giác nhìn về phía Phó Huyền Mạc ở đối diện.
Càng ngày càng có nhiều người đi tới trước mặt Thẩm Châu Hi dùng thân mình dựng một phòng tuyến vững chắc bảo vệ giọt máu cuối cùng của hoàng thất Đại Yến.
“Bệ hạ! Lệ Thủy đã thất thủ, mong bệ hạ lập tức di giá tới nơi an toàn!” Yến Hồi xanh cả mặt hét lên.
Lệ Thủy không dám nói phòng thủ kiên cố nhưng lương thực và nhân lực thủ thành quả thực sung túc. Bọn họ vốn có thể thủ thành nửa năm cũng không vấn đề gì, nhưng hiện giờ nó lại bị mấy thùng hỏa dược oanh tạc tàn phá.
Trong khoảnh khắc ánh mắt Phó Huyền Mạc đột nhiên bắn về phía nữ tử được quan lại bảo vệ ở giữa.
Hắn đã hiểu ngọn nguồn rồi.
Là nàng —— sai Phương thị nhắc tới người nói giọng Kiến Châu trong doanh địa của Thanh Phượng quân. Là nàng bày mưu để lộ ra sơ hở của mình sau đó đưa ra một đòn trí mạng.
Nếu hắn không vì câu nói kia mà nghi ngờ, thì cũng sẽ không đi tra xét đám quan viên và quân đội chủ lực đến từ Kiến Châu. Hắn càng không vì chút dấu vết để lại mà điều động đám quân bản địa ô hợp tới thủ thành và cả Bắc Xuân Viên thay cho quân tinh nhuệ của Kiến Châu.
Đối mặt với sự tấn công mạnh mẽ những kẻ đó sẽ co rúm lại không dám nghênh chiến, và tất nhiên những kẻ chưa trải qua chiến hỏa kia cũng có thể thần không biết quỷ không hay chôn hỏa dược trong Bắc Xuân Viên. Bởi vì tất nhiên đám binh lính của Lệ Thủy đã bị mua chuộc.
Tất cả chỉ bắt đầu bởi một câu nhìn như vô tâm của Phương thị.
Một bước sai, thì từng bước đều sai.
Cẩn thận đa nghi làm hắn đi đến hôm nay, cũng làm hắn dừng bước ngày hôm nay.
“Bệ hạ, đi nhanh thôi! Nếu không đi sẽ không kịp nữa đâu!” Yến Hồi nôn nóng gọi.
Phó Huyền Mạc rốt cuộc cũng động đậy.
Hắn tiến lên vài bước sau đó khom lưng bế Phương thị từ vũng máu dậy trước vẻ cảnh giác của các đại thần.
Hơi thở của Phương thị mong manh, trên khuôn mặt ròng ròng mồ hôi lạnh chẳng còn chút hồng hào nào, đồng tử giãn ra, lờ đờ ngước lên giống như đang cố gắng phân biệt người trước mặt.
“Công chúa cẩn thận!” Hoài Viễn tướng quân theo bản năng nhảy lên trước che chắn cho nàng theo bản năng.
Thẩm Châu Hi dừng bước nhìn hai mẹ con trước mặt rồi muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không ngăn cản Phó Huyền Mạc hành động.
Máu của Phương thị nhuộm đỏ đôi tay Phó Huyền Mạc, hắn nhìn nàng thật sâu, nghiêm túc giống như lần đầu tiên mới thật sự để nàng vào mắt.
“…… Một ván này nàng thắng.”
Không đợi Thẩm Châu Hi nói chuyện hắn đã xoay người ôm Phương thị và nhảy lên con ngựa Yến Hồi dắt tới.
“Đứng lại!”
Hoài Viễn tướng quân hét lớn một tiếng và muốn tiến lên ngăn cản nhưng lúc này có tiếng bước chân như sấm truyền tới từ con đường, đám thân binh của Phó Huyền Mạc xuất thân Phó gia quân lập tức vọt tới bảo vệ hắn. Cuối cùng bọn chúng biến mất phía sau phế tích của Thông Thiên Các.
Tuyết lớn vẫn rơi không ngừng, bông tuyết trắng xoá bao trùm lên phế tích và vết máu khiến toàn bộ những thứ dơ bẩn đều quay về sạch sẽ.