Chuông trong chùa cổ vang lên, lá cây che phủ tất cả.
Một tiểu sa di múc đầy hai xô nước tung tăng nhảy nhót bước đi cũng không rớt một giọt nước nào nhưng lúc nhìn thấy một hàng quân sĩ lạnh lùng đi tới thì lại làm ướt ống quần. Tiểu sa di cúi đầu, nén hô hấp đi qua đám quan binh này.
Sau khi quan binh đi rồi tiểu sa di mới nhẹ nhàng thở ra và lại gánh thùng nước nhanh chóng chuồn đi.
Cổ chùa to như thế nhưng khó thấy bóng áo cà sa, ngược lại chỗ nào cũng thấy tướng sĩ vác đao.
Thủ vệ chùa Kim Bình tập trung ở bên ngoài một sân viện. Trong đó có một cái lư hương được khắc bằng đá xanh cao nửa người với bộ dạng như con Tì Hưu. Bên trên đỉnh được đào rỗng, mây khói như rắn chậm rãi bay lên từ lư hương, mấy cây hương lập lòe ánh lửa chậm rãi cháy.
Phía chân trời có gió lạnh đánh úp lại, hương lại bùng lên, tàn hương theo đó rơi xuống. Một tiếng thở dài nhẹ nhàng truyền tới từ thạch đình, một lão tăng yên lặng nhìn bàn cờ đen trắng và lắc đầu nói: “Là bần tăng thua.”
Phó Huyền Mạc ngồi đối diện ông ta ngước đôi mắt bình tĩnh lên chậm rãi nói: “Ván cờ mới được một nửa làm gì đã có thắng hay thua?”
“…… Biết rõ phía trước không có đường sống thì tội gì phải chờ tới một khắc tan xương nát thịt?” Lão tăng nhìn Phó Huyền Mạc hỏi.
“Không đi đến cuối cùng thì sao biết nhất định sẽ tan xương nát thịt?”
“Thí chủ tội gì……” Lão tăng lại lắc đầu.
Sau một nén nhang trong thạch đình chỉ còn mình Phó Huyền Mạc và ván cờ tàn. Hắn nâng ống tay áo to rộng chậm rãi thu từng quân cờ đen trắng.
Không biết từ khi nào ngoài đình viện đã có bóng Yến Hồi. Hắn đi tới một cách lặng lẽ, Phó Huyền Mạc cũng trước sau không ngẩng đầu. Chẳng qua hắn vẫn biết người kia đứng đó thế là mở miệng nói: “Có gì thì nói đi.”
Yến Hồi cúi đầu cung kính nói: “Hồi bẩm bệ hạ, Bắc Xuân Viên hôm nay vẫn giống mấy ngày trước, vài lần Việt Quốc công chúa thử để người hầu tiếp xúc với Thái Hậu nhưng đều chưa thành công.”
“Thái Hậu thì sao?” Phó Huyền Mạc hỏi.
“Ngoại trừ ngày đầu tiên thì Thái Hậu chưa từng ra ngoài, ngày thường đều ở trong Tuyết Viên tĩnh tâm lễ Phật, không có hành động nào khả nghi.” Yến Hồi dừng một chút và thử nói, “Có cần tăng người ở chỗ công chúa không?”
Phó Huyền Mạc thả một quân cờ cuối cùng vào trong hộp và nói: “Tùy nàng đi. Không thấy Hoàng Hà thì không cam lòng…… Chúng ta đều là một loại người.”
Yến Hồi không dám nói lời nào.
Không thấy Hoàng Hà thì không cam lòng……
Nhưng thấy Hoàng Hà rồi thì tâm có thể cam nguyện sao?
Yến Hồi giống như phát hiện cái gì đó và nhìn về phía không trung giật mình.
Một lát sau Phó Huyền Mạc chậm rãi đi ra khỏi thạch đình, ngẩng đầu nhìn những bông tuyết nhẹ rơi xuống từ không trung.
Trời cao u ám lại vẩn đục, ánh nắng trắng bệch chiếu xuống từ tầng mây, phủ lên đống tuyết điêu tàn. Gió lạnh thổi bay vạt áo của Phó Huyền Mạc, cả người hắn như cây sáo ngọc đứng thẳng trong trời gió tuyết, thần sắc cũng lãnh đạm.
“Bệ hạ, có cần di giá vào trong phòng không?” Yến Hồi hỏi.
Phó Huyền Mạc vẫn không nhúc nhích giống như không nghe thấy.
Trong nháy mắt, thành Lệ Thủy nghênh đón trận tuyết đầu tiên trong năm. Sau khi hoàng thành bị phá, hắn chinh chiến khắp nơi, trận tuyết cuối cùng hắn còn nhớ là ở tòa hoàng thành kim bích huy hoàng kia. Khi ấy hắn dựa vào lan can cùng ngắm với Thẩm Châu Hi.
Hắn còn nhớ rõ ngày ấy bầu trời đêm như được tẩy, trong đình ấm áp như mùa xuân. Chậu than được đặt khắp sáu góc của thạch đình, hắn tự tay pha trà cho nàng, lúc đưa chén trà qua đầu ngón tay hai người không cẩn thận chạm vào nhau để lại chút ấm áp.
Mặt trời lên lại lặn, thời gian như bóng câu qua khe cửa.
Ba năm này với Phó Huyền Mạc mà nói thì thoáng như một giấc mộng cảnh. Hắn đứng ở nơi cao xưa nay chưa từng có, cảm nhận được lạnh lẽo xưa nay chưa từng có. Không biết từ khi nào mà số cát hắn liều mạng giữ lấy đã chẳng thấy bóng dáng.
Hắn thành người cô đơn thực thụ.
Những thứ hắn liều mạng giữ chẳng còn thứ gì.
Trong khoảnh khắc chuông lại vang lên, tiếng cổ xưa vang vọng khắp ngôi chùa, giống như sóng biển lan ra. Bá tánh trên đường phố đa phần đều mang theo sầu lo nhìn tuyết rơi xuống. Chỉ có đám trẻ con không biết gì là vẫn ngửa mặt tươi cười hứng tuyết lạnh.
Chỉ còn ba ngày là tới đại hôn của đế hậu.
……
Trận tuyết đầu mùa của thành Lệ Thủy rơi xuống cả ngày nhưng vẫn không ngừng.
Thẩm Châu Hi cũng ngồi trong phòng ngắm tuyết một ngày nhưng vẫn không tìm được cơ hội liên hệ với Phương thị. Đến buổi tối A Tuyết thúc giục nàng đi ngủ vài lần nhưng nàng đều lắc đầu cự tuyệt và ngồi đó ngơ ngẩn nhìn bông tuyết đã lâu nàng chưa thấy.
Lúc còn ở hoàng thành mỗi năm mùa đông đều có tuyết rơi. Tuyết trắng tinh đậu trên tường gạch sơn son, vòng quanh đèn lồng trong tay người hầu. Nếu đứng ở đình các cao nhất nhìn thì sẽ thấy cảnh hoàng thành trong màn tuyết đúng là đẹp mê hồn, nhưng đó cũng là nơi yên tĩnh nhất.
Lực chú ý của Thẩm Châu Hi đều đặt ở tuyết ngoài cửa, nàng mặc kệ tiếng bước chân đang tới gần từ phía sau. Mãi tới khi một chiếc áo lông chồn ấm áp lại rắn chắc được phủ lên người nàng mới giật mình xoay người lại. Cả người nàng dán lên vách tường, ánh mắt nhìn thẳng đôi mắt trầm tĩnh của đối phương.
“Sao ngươi lại tới đây?” Thẩm Châu Hi cảnh giác nhìn hắn hỏi.
Phó Huyền Mạc không trả lời câu hỏi của nàng.
“Sao nàng còn chưa nghỉ ngơi?” Hắn hỏi.
“…… Chẳng liên quan gì tới ngươi.” Thẩm Châu Hi quay đầu đi lạnh lùng đáp.
“Ba ngày sau là đại hôn của chúng ta, Lễ Bộ đã lên chương trình, sau khi nàng xem xong có muốn sửa chỗ nào không?”
Thẩm Châu Hi tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, mãi một lúc lâu sau, lâu tới độ Phó Huyền Mạc cho rằng nàng sẽ tiếp tục dùng trầm mặc đối kháng thì rốt cuộc nàng cũng mở miệng hỏi: “…… Ta từng gả chồng, cái gì nên làm đều làm, ngươi thật không để bụng sao?”
Phó Huyền Mạc nghe thấy chút dấu hiệu thỏa hiệp từ câu nói lạnh nhạt này thế là trái tim không nhịn được nhảy nhót lên, ngực cũng vì thế mà hơi đau đớn. Hắn không hề do dự nói: “Ta không để bụng.”
Thẩm Châu Hi quay đầu lại, khuôn mặt luôn tràn ngập đề phòng và lạnh nhạt kia thêm một chút phức tạp trong đó.
“…… Hiện tại ngươi quý vì là thiên tử, lấy bản lĩnh của ngươi thì dù có biến ra một cô công chúa Đại Yến khác thì cũng dễ như trở bàn tay, vì sao không phải ta thì không được?”
“Tình nghĩa giữa chúng ta,” Phó Huyền Mạc đứng trước giường La Hán, cánh tay duỗi ra rồi lại rũ bên người, mắt nhìn đôi mắt trong sáng của nàng và chậm rãi nói, “…… Không người nào có thể thay thế.”
Một bông tuyết chui vào cửa sổ hạ trên mi mắt của Thẩm Châu Hi. Nàng nhìn chằm chằm bông tuyết kia và khàn giọng nói: “Nếu ta gả cho ngươi thì ngươi sẽ buông tha Lý Vụ và những người liên quan ư?”
Phó Huyền Mạc sửng sốt, giống như hoài nghi mình vừa nghe thấy cái gì. Mày hắn nhíu lại theo bản năng sau đó nhanh chóng giãn ra, trong ánh mắt đen kịt có vui vẻ và kinh ngạc.
“Nàng nghĩ thông suốt rồi ư?”
Thẩm Châu Hi nhắm mắt lại, qua một lúc lâu sau đôi môi tái nhợt mới phun ra một câu như lẩm bẩm: “…… Ta thấy mệt mỏi.”
Phó Huyền Mạc yên lặng thật lâu không nói gì. Có vẻ hắn đang cố hoàn hồn, hoặc đang cân nhắc xem lời này có bao nhiêu thành ý. Một lát sau hắn ngồi xuống giường La Hán, khoảng cách với Thẩm Châu Hi chỉ còn một nắm tay.
Hắn nhìn nàng và gằn từng chữ một: “Ta đồng ý với nàng chỉ cần Lý Vụ và người của hắn nguyện ý rời khỏi Đại Yến vĩnh viễn thì ta lấy danh nghĩa của cha ta thề tuyệt đối không truy cứu sai lầm trước đây của bọn chúng.”
Thẩm Châu Hi trầm mặc không nói, thần sắc tuyệt vọng. Phó Huyền Mạc do dự một lúc mới thử duỗi tay phải về phía nàng. Nhưng trước khi hắn chạm được lên mu bàn tay nàng thì nàng đã rụt tay vào trong tay áo, để áo lông chồn che khuất nó.
Bàn tay duỗi được một nửa của hắn cuối cùng vẫn phải thu về.
Thẩm Châu Hi lại như chẳng phát hiện ra động tác nhỏ này, ánh mắt nàng vẫn yên lặng nhìn bóng đêm thấp thoáng ngoài cửa sổ, trên mặt là hoảng hốt.
“…… Từ Thúy Vi cung nhìn ra cũng có một gốc đại thụ che trời. Vào những đêm trời có tuyết rơi tán cây có tuyết dọng dày tới ba bốn thước. Đến ban ngày ta thường đi lại dưới tàng cây, lo lắng đám chim chóc xây tổ trên đó lại gặp tuyết đọng thì tổ sẽ rơi, chim nhỏ sẽ bị cung nhân hoặc hoàng tử công chúa hại tính mạng.”
“Nàng luôn lương thiện như thế.” Phó Huyền Mạc nhìn nàng chăm chú nói.
“…… Chỉ là không có việc gì để làm thôi.” Thẩm Châu Hi trầm giọng nói, “Chẳng qua chỉ có những thứ đó mới nguyện ý nghe ta nói chuyện mà thôi.”
Lúc này lại biến thành Phó Huyền Mạc trầm mặc.
Thẩm Châu Hi nói tiếp: “Khi đó ta sống thật sự không vui, một bên ta ngóng trông ngươi tới, nhưng đồng thời cũng sợ hãi ngươi. Bởi vì chỉ có ngươi mới đối xử với ta như một người sống, nhưng ta chưa từng cảm nhận được thật lòng nào từ trên người ngươi. Trên mặt ngươi có một cái mặt nạ…… vì thế ta chẳng nhìn rõ ý nghĩ thật của ngươi, cũng không nhìn thấy tính toán dưới nụ cười lạnh băng của ngươi.”
“……”
“Dù vậy, ta cũng chỉ có ngươi.”
Thẩm Châu Hi vươn đôi tay dưới áo lông chồn ra và ngơ ngẩn nhìn tuyết thấp thoáng dưới ánh trăng.
“Ta không thích đàn, nhưng để có được ánh mắt tán thưởng của ngươi mà mỗi ngày ta đều phải khổ luyện. Dù mười ngón tay chết lặng cũng không dám lơi lỏng. Bởi vì ta biết…… tuy bề ngoài ngươi ngoan ngoãn phục tùng ta nhưng chỉ cần có một chỗ không đúng ý thì ngươi sẽ dùng cô độc để trừng phạt ta.”
“…… Hi Nhi.” Phó Huyền Mạc nhịn không được đánh gãy lời nàng nói, “Ta bảo đảm chuyện như thế sẽ không xảy ra nữa.”
Hắn dừng một chút sau đó dùng ngữ điệu khắc chế kiềm nén chậm rãi nói: “Chúng ta quên quá khứ đi, quên ân oán tình thù của đời trước và bắt đầu lại một lần được không?”
Thẩm Châu Hi lộ ra một nụ cười khổ.
“Thứ ta quên …… chỉ có cách đánh đàn thôi.” Nàng nhìn mười ngón tay không còn mềm mịn nữa thì thấp giọng nói, “Hiện tại chỉ sợ ta có đàn trước mặt cũng không thể đánh được khúc nhạc khiến ngươi vừa lòng.”
“…… Sẽ không, chỉ cần ta còn nhớ,” Phó Huyền Mạc nói, “thì nàng sẽ không thể quên.”
Thẩm Châu Hi nhìn hắn.
“Người đâu.”
Phó Huyền Mạc ra lệnh một tiếng thế là lập tức có người hầu chạy vào trong phòng. Không tới một lúc hai cây đàn đã được đưa tới trước mặt hai người.
“Hi Nhi có nguyện ý cùng ta hòa tấu một khúc tối nay không?” Phó Huyền Mạc nhìn nàng, trong đôi mắt không hiện vui buồn lúc này có chút chờ mong, “…… Giống như trước kia vậy.”
Dưới cái nhìn chăm chú của hắn nàng vẫn không nhúc nhích một lúc lâu, cuối cùng rốt cuộc nàng cũng chậm rãi vươn tay về phía cây đàn.
Phó Huyền Mạc thấy thế thì cũng sửa tay áo, ngồi đoan chính trước cây đàn, mười ngón nhẹ nhàng đặt trên dây đàn. Đầu ngón tay hắn vừa rơi xuống thì một khúc đàn như tiếng phượng hoàng hót đã vang lên trôi chảy. Ai biết Thẩm Châu Hi lại biến sắc, lạnh lùng nói, “Ta không muốn đàn bản này.”
Giai điệu phượng cầu hoàng đứt gãy, Phó Huyền Mạc trầm mặc một lát mới nói: “Hi Nhi muốn đàn cái gì thì đàn cái đó.”
Thẩm Châu Hi cân nhắc một chút sau đó mười ngón như nước chảy vỗ lên đàn sắt, giai điệu《 Bách Chu 》lập tức ngân vang. Phó Huyền Mạc mím môi, sau một lúc lâu mới cùng nàng hòa tấu.
Đây là bản nhạc thuộc Kinh Thi, lúc này nó đang hiện ra trong đầu Phó Huyền Mạc.
“Chiếu kia cuốn dễ như không,
Lòng ta phải chiếu, mà mong cuốn dần!
Đá kia thời có người lăn,
Lòng ta phải đá, mà vần được sao!” – Bách Chu – Kinh Thi (Nguồn: thivien.net)
Mỗi chữ đều giống cây kim đâm thật sâu vào ngực hắn. Hắn nhắm hai mắt, nỗ lực đuổi những suy nghĩ trong đầu đi.
Vần cũng tốt, cuốn cũng tốt, hắn vốn cũng chẳng kỳ vọng gì.
Huyết mạch ti tiện, tu hú chiếm tổ, ngay cả Hải Thị Thận Lâu đều là trộm từ tay người khác tới. Trước giờ hắn chưa từng hy vọng xa vời là có thể được người ta yêu thật lòng.
Ánh sáng mờ đục……
Sao dám mơ ước vầng trăng.
……
Tiếng đàn hòa nhau vang lên và quanh quẩn ở mái hiên của Tuyết Viên. Lúc này đa số cung nhân đã ngủ, chỉ còn thủ vệ vẫn đứng ngoài tận trung với cương vị công tác.
Phương thị nhíu mày nghe màn đêm ngoài cửa truyền tới tiếng đàn hòa nhau, trong lòng cũng đã đoán được là ai đang tấu đàn. Chẳng qua bà ta không ngờ Thẩm Châu Hi sẽ nguyện ý cùng Phó Huyền Mạc tấu đàn thế này.
Nghi hoặc quanh quẩn trong lòng, một ý nghĩ bỗng cắt qua trong đầu bà ta, giống như một tia sấm sét rạch ngang qua bầu trời khiến bà ta giật mình.
“Thái Hậu nương nương?” Tía Tô đứng hầu ở bên ngoài thấy bà ta đi ra thì lập tức hỏi.
Phương thị cố nén tâm tình và lạnh lùng nói: “…… Ta không ngủ được, đỡ ta tới thư phòng ngồi một chút.”
Tía Tô không hề nghi ngờ nên đỡ bà ta tới thư phòng ở một bên. Lúc này Phương thị muốn nàng ta đi chuẩn bị hương nến và tượng Phật. Tía Tô cũng nhất nhất làm theo, cuối cùng Phương thị lộ biểu tình chán ghét mà bảo nàng ta rời đi. Tía Tô hơi do dự nhưng nghĩ bà ta không nhìn thấy rõ, chắc không thể tạo ra sóng gió gì nên nàng ta mới lùi ra ngoài thư phòng.
Đợi Tía Tô đi rồi Phương thị vừa tụng niệm kinh Phật giống như bản thân đang lễ bái bình thường nhưng thật ra bà ta lại bước nhanh tới kệ sách ở góc. Thoáng nhìn qua bà ta phát hiện trong đống sách vỡ hỗn loạn có một cuốn《 Kinh Thi 》đã ố vàng.
Bà ta quay đầu lại và xác nhận Tía Tô vẫn ở ngoài thì nhanh tay rút cuốn sách này ra. Bên trong là những bài thơ nghe nhiều đến thuộc, Phương thị nương ánh nến, cố hết sức mới xem xong cả cuốn sách.
Nội dung trong sách và Kinh Thi mà bà ta biết cũng không khác nhau. Phương thị nhíu mày nhìn quyển sách trên tay thật lâu rồi bỗng nhiên lật tới trang ghi《 Bách Chu 》sau đó dùng lòng bàn tay phải hơi vuốt lên một chỗ thoạt nhìn cũng bình thường.
Lần này biểu tình của bà ta ngây ra, không nhịn được ngẩng đầu nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ. Nơi đó có tiếng đàn du dương truyền tới.
Sau khi tấu xong một khúc Phó Huyền Mạc ngẩng đầu nhìn nàng một cái thật sâu.
“Đại hôn của chúng ta ngày càng gần, ta hy vọng công chúa có thể đặt tâm tư ở hôn lễ, đừng tốn công vô ích thử làm chuyện khác nữa.” Hắn ám chỉ mà nói, giọng cũng ôn nhu hơn, “Nếu nàng muốn hỏi cái gì thì ta có thể thay nàng truyền lời.”
Thẩm Châu Hi lãnh đạm quay đầu, ánh mắt lại nhìn tuyết đêm ngày càng sâu. Khuôn mặt thiếu nữ đã từng mang theo ngây thơ và xinh đẹp nay càng lộ ra huy hoàng của vững vàng và lý trí.
Nàng là lá ngọc cành vàng nhưng không chỉ có thế.
Dốc hết sức lực cân nhắc và lên kế hoạch, thận trọng từng bước cẩn thận, quyết tâm trong lòng như tráng sĩ cắt cổ tay, đó là nàng của hiện tại. Rốt cuộc dưới nỗ lực không ngừng của bản thân nàng cũng có thể một tên trúng đích trước mặt Phó Huyền Mạc.
Một người tự phụ như hắn tuyệt đối không nghĩ tới nàng lại truyền tin mật ngay trước mặt hắn.
“…… Không cần.” Thẩm Châu Hi nói.
Nàng muốn hỏi cái gì ——
Thì sẽ tự mình hỏi.