Văn võ bá quan, quân mình quân địch đều khiếp sợ nhìn Phó Huyền Mạc.
Kẻ lấy đức hạnh xưng thiên hạ đệ nhất công tử lúc này vươn tay phải vững vàng túm lấy cổ vị công chúa cuối cùng của hoàng thất Đại Yến.
Thẩm Châu Hi bị nghẹt thở thì thấy như có trăm con kiến bò trong cổ mình, chẳng những hô hấp khó khăn mà còn ngứa đau khó nhịn. Nàng dùng sức bú sữa, tay liều mạng bẻ cái tay trên cổ mình ra nhưng Phó Huyền Mạc lại chẳng chút sứt mẻ.
Giọng nói bình thản của hắn truyền tới từ phía sau:“…… Ta đã nói rồi, dã tâm của ngươi cuối cùng sẽ bị tư tình liên lụy.”
“Ngươi muốn dùng gia quyến của quan viên lớn nhỏ tại Kiến Châu mà bức ta nhượng bộ. Nếu đổi lại người uy hiếp là Thuần Vu An thì ta có thể sẽ nghe theo, nhưng ngươi ——” Phó Huyền Mạc dừng một chút, đôi mắt đen láy hiện ra khinh miệt, “Ngươi thật sự làm được sao?”
Lý Vụ nhếch khóe miệng và cười lạnh hỏi: “Ngươi đoán xem vì cứu nữ nhân của mình lão tử có làm được không?”
Đủ loại quan lại phía sau Phó Huyền Mạc bắt đầu to nhỏ.
“Vậy ngươi cũng tới đoán xem ta có làm được hay không?”
Bàn tay trên cổ Thẩm Châu Hi siết chặt lại, nàng không nhịn được lộ vẻ mặt thống khổ.
“Bỏ móng vuốt chó của ngươi ra!” Lý Vụ giận dữ quát.
“Muốn ta thả nàng ra trừ phi ngươi tự vẫn trước ba quân.”
“Đừng hòng!” Lý Vụ chửi ầm lên, “Nghĩ hay nhỉ, sao ngươi không tự vẫn đi cho lão tử xem?”
“Chúng ta đánh cuộc đi, xem ai có thể được như ước nguyện.” Phó Huyền Mạc nói.
“Ngươi ——”
Phó Huyền Mạc mặc một thân áo đen đứng trên thành lâu gió thổi lạnh lẽo và nhìn xuống Lý Vụ ở bên dưới. Ánh đuốc lập lòe phía sau hắn nối thành một mảnh như biển lửa. Vầng trăng mỏng và ảm đạm giống một con dao sắc bén đang chia đôi thế giới của hai người.
“Phó Huyền Mạc, ngươi con mẹ nó sao lại có thể vô sỉ như thế ——” Lý Vụ mắng.
Lý Côn ở một bên còn ngại không đủ lớn tiếng thế là lập tức rống to: “Vô sỉ!”
“Làm sao mà so được với ngươi?” Phó Huyền Mạc lạnh lùng nói, “Từ số lượng người được ngươi mang ra làm lợi thế thì ta không dám nhận bằng.”
Hắn siết chặt cổ Thẩm Châu Hi và nhìn Lý Vụ nói: “Ngươi xuất thân ti tiện, thô bỉ nhưng cố tình lại có người cảm thấy ngươi phẩm đức cao thượng. Ta muốn cho nàng nhìn xem ngươi có thật sự giống như nàng nghĩ hay không.”
“Ngươi muốn làm cái gì?” Lý Vụ mắng.
“Ta chỉ muốn ngươi đưa ra lựa chọn để mọi người được xem thôi.” Phó Huyền Mạc nói, “Chỉ cần ngươi lui về phía sau một bước sẽ là đầu mình hai nơi, còn nếu ngươi tiến về phía trước một bước thì ngôi vị hoàng đế sẽ dễ dàng tới tay. Cái thứ ngươi cần vứt bỏ chỉ là một nữ tử có thân phận xấu hổ mà thôi. Chờ ngươi bước lên ngôi hoàng đế rồi thì thiếu gì mỹ nhân ở bên cạnh làm bạn chứ?”
“Nhưng đó đều không phải Thẩm Châu Hi.” Lý Vụ không chút nghĩ ngợi đã đáp.
Ánh mắt hắn chuyển từ Phó Huyền Mạc sang Thẩm Châu Hi và nói: “Ta chỉ cần mình Thẩm Châu Hi.”
“Nếu ngươi muốn nàng ——” Mặt Phó Huyền Mạc trầm xuống, theo từng lời Lý Vụ nói hắn càng siết chặt tay hơn khiến Thẩm Châu Hi càng thêm thống khổ.
“Vậy tự vẫn đi.” Hắn nói, “Sau khi ngươi tự vẫn chỉ cần những kẻ còn lại tự giác quay về chỗ cũ thì ta có thể coi như chưa có việc gì xảy ra. Ta cũng có thể tha mạng cho đám gà chó đi theo ngươi——”
Phía sau có một sức lực không lớn không nhỏ truyền tới, Thẩm Châu Hi bị cái tay kia đẩy về phía trước thế là nàng lảo đảo bước hai bước. Nàng đụng phải lỗ bắn tên, một cảm giác đau đớn truyền tới.
Mọi người trên dưới thành đều hít một hơi.
Cả nửa người nàng đều treo bên ngoài thành lâu, còn Phó Huyền Mạc ở phía sau thì nói: “Nếu không, chúng ta cùng nhìn xem…… Ai mới là người nói chuyện giữ lời.”
Bên dưới thành lâu yên tĩnh không tiếng động, chỉ có Lý Côn nghi hoặc lớn tiếng hỏi: “Tự hôn mình là cái gì? Có thể tự hôn, ta ấy…… ta có thể tự hôn khuỷu tay của ta ấy..…”
Bỗng nhiên, Thẩm Châu Hi giãy giụa kịch liệt. (Hãy đọc thử truyện Thiếu gia của trang Rừng Hổ Phách) Nàng không màng cái tay đang siết chặt cổ mình mà đá mạnh về phía sau mấy cái. Nhân lúc Phó Huyền Mạc theo bản năng thả lỏng lực tay nàng mang theo thần sắc quyết tuyệt đột nhiên dùng sức cắn hai hàm.
“Dưa ngốc!” Lý Vụ ở bên dưới lập tức trắng mặt.
Phó Huyền Mạc cũng kinh hoàng, sợ hãi trước giờ chưa từng có phá tan bình tĩnh trên khuôn mặt kia. Hắn vọt tới, tay phải nắm lấy cằm Thẩm Châu Hi, tay trái hung hăng bóp lấy cổ nàng bức cho nàng phải thu đầu lưỡi lại mà ho khan liên tục.
“…… Vì hắn nàng tình nguyện đi tìm chết sao?” Phó Huyền Mạc rít từng chữ qua kẽ răng.
Thẩm Châu Hi cong eo, vì thống khổ của thân thể mà không ngừng ho, nước mắt giàn giụa. Nhưng nàng vẫn nhìn chằm chằm Phó Huyền Mạc với ánh mắt thù hận.
“Thẩm Châu Hi! Nàng đừng làm việc ngu ngốc!” Lý Vụ ở bên dưới gấp gáp hô lên.
“Heo heo! Heo heo!” Lý Côn cũng giống như hiểu cái gì đó thế là vội vàng nức nở gọi.
Giọng hắn giống như truyền tới từ một nơi rất xa, lúc truyền đến tai Thẩm Châu Hi thì chỉ còn là những tiếng nổ mơ hồ.
Nàng nhìn chằm chằm kẻ đã cầm tù khống chế nửa đời mình, thù hận mãnh liệt và thống khổ giống sóng biển đánh vào linh hồn nàng. Sự tồn tại, ánh mắt, lời nói của kẻ này là những sợi tơ vô hình quấn chặt lấy cả người, lôi kéo linh hồn để nàng chìm xuống đáy sâu của đầm lầy.
Hắn hy vọng nàng rơi xuống.
Là Lý Vụ kéo nàng về phía ánh nắng mặt trời.
Nếu có ngày nào đó nàng rơi xuống thì cũng chỉ vì để hắn có thể bay lên không trung.
Tay nàng chống lên lỗ bắn tên, không chút do dự nhảy người ra ngoài.
“Thẩm Châu Hi!”
“Hi Nhi!”
Trời đất quay cuồng trước mặt nàng, mảnh trời tối đen phía trên có một vầng trăng thật lớn. Ánh trăng lạnh lẽo, trong sáng không gì sánh bằng nhưng hôm nay nàng nhìn kỹ mới phát hiện viên cầu phát ra ánh sáng kia lại gồ ghề lồi lõm, trải đầy vết thương.
Nàng ngơ ngẩn nhìn vầng trăng.
Nhưng tiếng gió gào thét chỉ vang lên ngắn ngủi đã ngừng lại. Thẩm Châu Hi rõ ràng nghe thấy một tiếng rắc phát ra khi cánh tay Phó Huyền Mạc bị kéo thẳng. Sắc mặt hắn dữ tợn túm lấy cổ tay nàng, cả người gần như rơi ra khỏi tường thành, chỉ dựa vào Yến Hồi túm chặt lấy cổ tay hắn qua lỗ bắn tên mới không khiến hắn rơi xuống.
Mặt Yến Hồi nổi đầy gân xanh, hắn vừa túm lấy Phó Huyền Mạc vừa thét lớn với đám tướng sĩ còn đang sửng sốt kia: “Còn không qua cứu giá?!”
Lúc này mọi người mới như tỉnh mộng và sôi nổi ùa tới. Chưa tới một hồi hai người đều được lôi trở lại thành lâu.
Mặt Thẩm Châu Hi cắt không còn hạt máu, xung quanh nàng là Yến Hồi và thị vệ canh chặt chẽ, không thể thừa dịp chạy trốn. Phó Huyền Mạc đứng cách đó vài bước, thất hồn lạc phách mà nhìn nàng, hai cái tay vừa lôi kéo nàng lúc này rũ hai bên, không nhúc nhích.
Ánh trăng trắng xoá mang đi toàn bộ hồng hào trên mặt hắn.
Một lát sau, cũng có thể lâu hơn, cuối cùng hắn cũng mở miệng nhỏ như muỗi kêu: “…… Trở về.”
“Bệ hạ…… Vậy bọn họ……” Yến Hồi khó xử mà nhìn liên quân dưới thành.
“Trở về.” Phó Huyền Mạc giống như không nghe được gì mà chỉ lặp lại một lần.
Thẩm Châu Hi lại bị nhét lên xe ngựa. Phó Huyền Mạc dựa vào góc, trầm mặc ngây người nhìn khuôn mặt quay nghiêng vẫn lộ kháng cự và căm thù của nàng.
Sau khi xuống xe ngựa nàng nhìn thoáng qua hai hàng thị vệ canh chừng nghiêm ngặt thì cũng chẳng quay đầu đã đi thẳng vào nơi mình bị giam lỏng. Phía sau là tiếng bước chân của Phó Huyền Mạc. Nàng xuyên qua hàng lang, đi qua hậu viện, thẳng tới cửa phòng mình mà tiếng bước chân phía sau vẫn không rời đi.
Nàng bước nhanh vào phòng và trở tay định đóng cửa lại nhưng Phó Huyền Mạc đã đi theo vào. Để kéo giãn khoảng cách với hắn nên nàng không thể không lùi lại một bước thật xa. Hắn tiếp tục đi về phía nàng, còn nàng thì lùi từng bước cho tới khi chạm góc tường.
Thẩm Châu Hi ngồi xổm góc tường, đôi tay khoanh chặt trước ngực, mỗi sợi dây thần kinh đều căng lên, ánh mắt đề phòng kẻ trước mặt. Nhưng hắn chỉ ngồi xổm xuống trước mặt nàng, muốn cầm lấy tay nàng nhưng không được thế là tay hắn đặt lên đầu gối của nàng. Ba vết sẹo đỏ tươi nhìn mà ghê người nổi bật trên mu bàn tay trắng bệch.
“Hi Nhi……”
Một câu này phun ra từ trong cổ hắn, thấp giống như tiếng kêu rách nát từ cõi lòng.
“Hi Nhi……”
“Hi Nhi……” Hắn lẩm bẩm, “Đến tột cùng phải thế nào nàng mới hồi tâm chuyển ý?”
Thẩm Châu Hi nhìn chằm chằm hắn gằn từng chữ: “Tuyệt đối không có khả năng.”
“…… Vì sao…… Nàng không thể tha thứ cho ta một lần?” Phó Huyền Mạc cất giọng khàn khàn hỏi.
“Cao môn quý nữ lúc trước muốn gả cho ngươi, thậm chí cả công chúa cũng nhiều đếm không xuể.” Thẩm Châu Hi quật cường nhìn hắn hỏi, “Vì sao lại cố tình là ta?”
Vì sao?
Đúng vậy, vì sao?
Ánh trăng mờ ảo treo ngoài cửa sổ, mắc trên cành khô đong đưa. Không biết từ khi nào phương đông đã chuyển màu trắng, trong trời đêm chỉ còn một mảnh trăng tàn. Tiếng gió càng ngày càng nhỏ, mãi tới khi hoàn toàn an tĩnh.
“Bởi vì ta biết……”
Phó Huyền Mạc như đang kìm nén cái gì đó, mỗi một chữ hắn nói ra đều rõ ràng lại trầm thấp.
“Nếu……”
“Nếu có một người biết được chân tướng mà ta đau khổ che giấu…… lại vẫn đối đãi với ta trước sau như một…… Nếu có một người…… có thể chấp nhận mọi thứ của ta, bất kể là mặt tốt hay xấu……” Hắn nói, “thì người đó…… sẽ chỉ có thể là nàng.”
“Chỉ có nàng mới có thể làm được…… Chỉ có nàng…… mới nguyện ý đi làm……”
Tay hắn không cầm được tay nàng nên năm ngón tay chỉ có thể đặt trên đầu gối nàng.
“Hi Nhi……”
Hắn cúi đầu, khuôn mặt anh tuấn gầy ốm giấu trong ánh trăng ảm đạm, nghẹn ngào: “…… Đó chỉ là hy vọng xa vời của ta ư?”