“Huyết mạch của Hàn gia ta sao có thể đi theo họ Lý của ngươi chứ?!” Hàn Phùng Niên buột miệng thốt ra sau đó mới hoàn hồn và bổ sung, “…… Nếu con bé thật sự là con cháu Hàn gia thì đương nhiên phải nhận tổ quy tông và để Hàn gia nuôi nấng lớn lên. Nhưng ngươi làm sao có thể chứng minh nó chính là con của Phùng Nguyệt?”
Hàn Phùng Niên dừng một chút, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Lý Vụ và nói đầy thâm ý: “Nếu ngươi gạt ta chỉ vì muốn đạt thành liên minh thì…… ngươi không sống được mà ra khỏi đây đâu.”
Lý Côn nghe thế thì lập tức trợn mắt nhìn hắn, cơ bắp cả người căng phồng lên lộ ra dưới quần áo.
Lý Vụ vỗ vỗ cánh tay cứng như đá của hắn và nhìn Hàn Phùng Niên nói với thần sắc nhẹ nhàng: “Tới địa bàn của người khác thì ta cũng phải tuân theo quy củ. Máu mủ của em trai ngươi chẳng lẽ ngươi còn không nhận ra sao? Đứa nhỏ này hiện giờ cũng đã năm tuổi, nếu ngươi muốn gặp một lần thì ta cũng có thể sắp xếp một chút.”
“…… Ngươi không mang người tới sao?” Hàn Phùng Niên hỏi.
“Lão tử mà mang tới thì còn mang về được nữa hả?” Lý Vụ trợn mắt sau đó đúng lý hợp tình nói, “Trước khi Võ Anh quân đồng ý liên thủ thì nàng vẫn là Quyên nhi của nhà họ Lý!”
Hàn Phùng Niên tí thì tắt thở.
Hắn vừa sinh ra đã sống trong thế gia đại tộc, người hắn tiếp xúc đều giống Phó Huyền Mạc hoặc tệ lắm thì cũng bằng nửa Phó Huyền Mạc. Hắn đã bao giờ gặp kẻ nào mặt dày lại không chịu làm theo lẽ thường như Lý Vụ chứ? Hắn dùng lý trí cố nén phẫn nộ của bản thân, nhưng không giấu được phẫn nộ nhảy lên mấy bậc ở trong mắt. Nếu ánh mắt có thể giết người thì Lý Vụ đã sớm bị hắn băm vằm ra rồi.
“Nếu ngươi nói con bé là con của Phùng Nguyệt thì ta đương nhiên là muốn gặp một lần.” Hàn Phùng Niên nói.
Để xác nhận đứa nhỏ có phải huyết mạch em trai mình để lại hay không nên kẻ đa nghi cẩn thận như Hàn Phùng Niên tự biến mình thành khách và mang theo 500 tinh binh tới doanh địa của Thanh Phượng quân.
Hai người ước định là chỉ gặp một chút.
Nhưng vừa thấy mặt đứa nhỏ Hàn Phùng Niên đã không nén được cảm xúc. Hắn nhịn không được bước nhanh về phía đứa nhỏ trốn sau lưng Ngưu Vượng nhưng lại bị Lý Vụ vươn tay ngăn cản.
“Hàn đại nhân, chúng ta đã nói chỉ gặp mặt.” Lý Vụ nói, “Lý Quyên nhà chúng ta sợ người lạ, ngươi đừng dọa con bé.”
Quyên Nhi câu nệ kéo ống tay áo của Ngưu Vượng, vẻ mặt nhút nhát sợ sệt lại cẩn thận đánh giá nam tử xa lạ trước mặt.
Hàn Phùng Niên nhìn nét mặt đứa nhỏ có 5 phần giống em trai mình thì trong lúc bất giác nước mắt dâng lên. Hắn ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt Quyên Nhi và run giọng hỏi: “Nhóc con…… Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Quyên Nhi nhỏ giọng nói: “Ta năm tuổi……”
“Mẹ ngươi là ai?” Hàn Phùng Niên lại hỏi.
“Mẹ ta chết rồi.” Quyên Nhi đáp.
Đứa nhỏ bé xíu nên hình như không biết chết là gì, trên mặt cũng chẳng có bi thương.
Hàn Phùng Niên nhìn về phía Lý Vụ thế là hắn mở miệng giải thích: “Mẹ con bé là nữ lang của Xuân Phong Lâu, sau khi mang thai không muốn ở lại đó nên mới mang tích tụ cả đời mình ra tự chuộc thân.”
“Chuyện này không có khả năng!” Hàn Phùng Niên giận tím mặt, “Phùng Nguyệt không phải loại người này! Nếu hắn biết kỹ…… nữ tử kia mang thai thì sao không chuộc thân cho nàng ta mà để nàng ta lại chỗ đó chứ?!”
“Bởi vì lúc nàng kia phát hiện mình mang thai thì không tìm thấy em trai ngươi đâu.” Lý Vụ nói, “Lúc ấy Hàn Phùng Nguyệt đã tới Đông Đô cậy nhờ ngươi rồi.”
Hàn Phùng Niên ngơ ngẩn không nói gì.
“Nàng kia rời khỏi Xuân Phong Lâu nhưng không có tiền bạc, lại mang thai, hàng xóm láng giềng biết quá khứ của nàng ta nên cũng không muốn thuê nàng ta làm gì. Nàng kia đành phải rời xa quê hương, tới nơi xa lạ gian nan mưu sinh. Sau này nàng ta vất vả lắm mới sinh được Quyên Nhi, nhưng cũng vì thế để lại bệnh căn, qua mấy năm thì chết để lại Quyên Nhi lưu lạc trên phố làm bạn với ăn mày.”
“Thế vì sao ngươi tìm được con bé?!” Hàn Phùng Niên hỏi.
“Cửa hàng bạc của Bạch gia mở khắp thiên hạ, tin tức cũng linh thông. Ta muốn tìm một người còn không dễ à?” Lý Vụ đáp.
Hàn Phùng Niên trầm mặc.
Hắn quay đầu tiếp tục nhìn đứa nhỏ trước mặt, càng nhìn càng thấy giống em trai mình. Mắt một mí, mũi cao cao, môi anh đào, lúc trước Phùng Nguyệt cũng hay bị bạn bè trong trường bắt nạt vì hắn sinh ra giống nữ nhân. Vì đánh trả đám người chê cười mình nên hắn mới đi theo con đường phong lưu lang thang kia.
Nếu hắn biết người thừa kế bộ dạng tuấn mỹ của hắn là một đứa con gái thì đương nhiên sẽ rất vui mừng……
“Ta là anh trai của cha cháu, cháu có thể gọi ta là đại bá.” Trên khuôn mặt luôn lạnh lẽo của Hàn Phùng Niên lộ ra ôn nhu hiếm thấy. Hắn nhẹ đặt tay lên vai Quyên Nhi và nói, “Từ nay về sau, ta sẽ chăm sóc cho cháu như cha, cháu có muốn cùng ta về nhà không?”
Quyên Nhi nhìn nhìn Hàn Phùng Niên, lại nhìn nhìn Lý Vụ ở một bên rồi sợ hãi gật gật đầu.
Hàn Phùng Niên nhìn cái tay nhỏ chủ động nắm lấy tay áo mình thì ánh mắt lộ vui mừng.
“Ngươi để ta mang đứa nhỏ này đi, ta sẽ trợ giúp ngươi việc hai quân kết làm liên minh.” Hàn Phùng Niên đứng dậy khôi phục lạnh nhạt nói với Lý Vụ, “Nhưng ân oán giữa chúng ta vẫn chưa xong đâu.”
“Đã biết.” Lý Vụ không để bụng gật gật đầu, “Chờ đẩy ngã Phó Huyền Mạc rồi ngươi muốn dựa vào bản lĩnh giết ta thì cứ thử xem ngươi có bản lĩnh ấy không.”
Hàn Phùng Niên mang theo 500 người của mình rời khỏi quân doanh của Thanh Phượng quân. Lý Vụ nhìn bọn họ chạy về phía Đông Đô thì xoay người quay về trướng.
Lý Côn đi theo hắn, chán đến chết mà nhai một mảnh lá bạc hà không biết ai đưa cho. Ngưu Vượng thì mang vẻ mặt nghi hoặc, âm thầm nghĩ ngợi nửa ngày vẫn không ra chân tướng vì thế không nhịn được mở miệng hỏi: “Sư phụ, Bạch gia thực sự có thể trong vài ngày ngắn ngủi tìm được một đứa nhỏ trong phạm vi cả ngước ư?”
“Không biết tên, không biết diện mạo, không biết mẹ đẻ —— mà trong vài ngày đã có thể tìm ra, ngươi cho rằng Bạch gia là thần tiên à?” Lý Vụ mắng.
“Thế Quyên Nhi là sao……”
“Tìm xem Hàn Phùng Nguyệt có con hay không rất khó, nhưng tìm một đứa nhỏ lớn lên giống hắn thì có gì khó?” Lý Vụ chẳng hề để ý nói, “Thiên hạ này nhiều ăn mày lưu lạc đầu đường như thế, còn cả đám cô nhi ở kinh thành và các châu huyện gặp lũ lụt do tên khốn Phó Huyền Mạc tao nghiệt nữa —— Bạch gia chỉ cần tìm một đứa nhỏ tướng mạo âm nhu thì dễ như trở bàn tay.”
“Đứa nhỏ không phải con Hàn Phùng Nguyệt sao?” Ngưu Vượng chấn động, “Sư phụ, ngài không sợ bọn họ phát hiện sẽ giận dữ bội ước mà tấn công chúng ta ư?”
“Sợ này sợ kia thì sao làm được đại sự? Nhân lúc còn sớm về nhà ôm vợ ôm con ấm giường đi cho rồi.” Lý Vụ khinh thường nói, “Người thân nhất của ngươi đã không còn, hiện tại vất vả lắm mới phát hiện hắn còn để lại một giọt máu. Hiện tại ngươi muốn chứng thực chuyện này hay lật đổ nó? Bây giờ kẻ muốn chứng minh Quyền Nhi là máu mủ của Hàn gia nhất không phải chúng ta mà là Hàn Phùng Niên.”
Lý Vụ nắm chắc nói: “Chỉ cần trong lòng hắn nghĩ thế thì luôn có thể giải thích được dấu vết chúng ta để lộ.”
“Không hổ là sư phụ!” Ngưu Vượng tâm phục khẩu phục nói, “Thật là tài cao, lại to gan, ta còn phải học nhiều……”
Sau khi dừng một chút, Ngưu Vượng bỗng nhiên nghĩ đến cái gì và hỏi thêm: “Quyên Nhi còn nhỏ, con bé sẽ không lộ ra cái gì không nên nói chứ?”
“Đứa nhỏ nhà nghèo sớm trưởng thành…… Quyên Nhi không nhỏ.” Lý Vụ nói.
Hắn lại nghĩ tới lần đầu tiên nhìn thấy đứa nhỏ này. Ánh mắt kiên nghị của nó cùng quyết tâm thẳng tiến không lùi khiến hắn không còn lo lắng nữa.
“Ta muốn đi.” Con bé trả lời hắn khi được hỏi “Ngươi có nguyện ý không?”
Một khắc kia Lý Vụ lập tức biết đây là người hắn muốn tìm.
Sau khi trở lại chủ trướng hắn vé rèm cửa lên thì thấy đứa nhỏ còn chưa cao tới cái bàn đang nhón chân nỗ lực thu dọn chén trà Hàn Phùng Niên để lại.
“Được rồi, việc này ngươi không cần làm.” Lý Vụ nói.
Quyên Nhi cũng không nói nhiều mà yên lặng buông chén trà, ngoan ngoãn đứng đó.
“Mấy ngày nữa ngươi sẽ phải rời khỏi đây về Đông Đô.” Lý Vụ hỏi, “Ngươi có hối hận không? Nếu không muốn đi thì ta có thể nghĩ cách giữ ngươi lại.”
“Không hối hận.” Quyên Nhi không chút do dự đáp.
“Vì sao?”
“Ta không muốn bị đói bụng nữa.” Quyên Nhi ngẩng đầu lên nhìn thẳng Lý Vụ, “Ta không muốn làm ăn mày và bị bắt nạt nữa.”
Đứa nhỏ mới 5 tuổi bé bằng cục bột nếp nhưng ánh mắt lấp lánh, quyết tâm mãnh liệt ——
Xuyên qua đôi mắt ấy Lý Vụ nhớ tới lần đầu tiên gặp đã bị Thẩm Châu Hi hấp dẫn. Hắn nhìn thấy sự cứng cỏi dù ở trong tuyệt cảnh của nàng.
“Được, cơ hội ta đã cho ngươi.” Lý Vụ nói, “Có thể nắm chắc hay không phải xem chính ngươi làm thế nào.”
Ba ngày sau Lý Vụ nhận được thư Hàn Phùng Niên gửi. Lại qua hai ngày hắn mang theo thân binh tới sào huyệt của Võ Anh quân và lần đầu tiên gặp tiết độ sứ Thuần Vu An ở Đông Đô.
Việc hội đàm tiến hành ở quân doanh của Võ Anh quân, không khí giương cung bạt kiếm. Nhưng sau một hồi nói nói thì mọi người, kể cả Hàn Phùng Niên đều không hiểu vì sao quân nghị vốn nghiêm túc lại biến thành bàn tiệc uống rượu vung quyền.
Việc liên minh bị hai kẻ ngàn ly không say kia vứt ra sau đầu, đến tận khi mặt trời mọc hai bên mới đỡ thủ lĩnh đã say đến bất tỉnh nhân sự của mình về.
Lý Vụ và Thuần Vu An hôn mê một ngày một đêm, tới ngày thứ ba mới mang theo đau đầu vì say rượu mà cùng uống trà hoa cúc, còn cảm khái mình không trẻ nữa.
Hai người dùng một canh giờ thảo luận ưu khuyết điểm của các loại rượu khác nhau, lại thêm một canh giờ trao đổi cái nhìn về phong thổ các nơi, nửa canh giờ biểu đạt yêu thích của bản thân với nữ nhân và chỉ dùng đúng một nén nhang bàn chuyện liên minh —— còn chuyện hoàn thành hiệp ước hoàn chỉnh thì bọn họ ném cho quân sư sau đó lại kề vai đi uống rượu.
Tin tức Thanh Phượng quân và Võ Anh quân liên thủ được truyền ra và dậy lên con sóng lớn ở Kiến Châu. Những kẻ hai mặt lập trường vốn không kiên định lại càng thêm do dự, không ít châu phủ cũng áp dụng tình trạng án binh bất động.
Đánh Lý Vụ dễ dàng, đánh Thuần Vu An cũng miễn cưỡng được, nhưng nếu hai bên hợp tác với nhau thì người khác phải lo lắng rồi.
Phó Huyền Mạc là thiên hạ đệ nhất công tử, không phải hạng dễ chơi. Nhưng Lý Vụ, Thuần Vu An, Hàn Phùng Niên cũng là bậc cường giả, thanh danh to lớn không dễ bỏ qua.
Chẳng ai muốn làm quân tốt thí hết.
Lý Vụ thành công liên thủ với Thuần Vu An thì Thẩm Châu Hi cũng đang nỗ lực lấy được sự ủng hộ của Ký Hải tiết độ sứ.
Có Khổng Diệp đảm bảo nên nàng mang theo 1000 tinh binh của mình và 3000 binh lính do Thương Trinh cử đi hộ tống để tới huyện Kim Hoa của Ký Hải.
Vào ban đêm nàng được tiết độ sứ Tưởng Tín Xuyên tiếp đãi nhiệt tình. Ở trong miêu tả của Khổng Diệp thì đây là một nam tử trung niên lúc nào cũng vui tươi hớn hở, tính cách ôn hòa, yêu dân như con. Ông ta và Khổng Diệp có chung chính kiến. (Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Nhưng sau khi gặp mặt nàng lại phát hiện có lẽ mấy năm nay thế sự nhiều chông gai nên trên mặt Tưởng Tín Xuyên luôn quanh quẩn một nỗi lo âu.
Loại cảm giác càng thêm mãnh liệt khi nàng cố gắng thuyết phục Tưởng Tín Xuyên liên thủ với Thanh Phượng quân. Không những thế, hình như lo âu kia cũng lây truyền, bản thân nàng cũng nổi lên bất an khó nói. Một giọng nói vô hình đang thúc giục nàng nhanh chóng về Dương Châu, thật giống như nơi ấy đã xảy ra chuyện gì đó.
Sau khi nàng liên tục lật người trên giường thì A Tuyết ngủ trên giường nhỏ đứng dậy đi tới mép giường nhẹ ngồi xuống viết lên tay nàng: “…… Điện hạ có gì lo lắng ư?”
“…… Ta không rõ, nhưng luôn cảm thấy không an tâm, giống như có chuyện gì đó không tốt sắp xảy ra vậy.” Thẩm Châu Hi trầm mặc một lát mới nói, “Ta đi lâu như thế không biết Dương Châu thế nào……”
A Tuyết nghe xong thì trầm mặc không nói gì. Thẩm Châu Hi vốn tưởng nàng ấy muốn trấn an mình đừng nghĩ nhiều, ai ngờ lát sau nàng ta lại viết lên tay nàng: “Một khi đã như vậy sao điện hạ không về Dương Châu?”
“Bây giờ ư?” Thẩm Châu Hi cả kinh, “Nhưng Tưởng Tín Xuyên cũng chưa tỏ rõ lập trường, khả năng lớn chúng ta có thể mượn sức ông ta……”
“Nếu ông ta thật sự có lòng liên hợp …… thì dù điện hạ rời đi vậy Khổng đại nhân vẫn có thể tiếp tục khuyên bảo ông ta bỏ gian tà theo chính nghĩa.” A Tuyết mang thần sắc vững vàng, “Sao điện hạ không tin tưởng trực giác của bản thân chứ?”
Thẩm Châu Hi nghĩ nghĩ và dần trở nên kiên định.
Sáng sớm ngày thứ hai nàng lập tức báo với Tưởng Tín Xuyên là mình sẽ đi. Ông ta cực kỳ kinh ngạc, cứ muốn giữ nàng lại, còn muốn bày tiệc tiễn nàng.
Tuy nhiều ngày nay ông ta không cho nàng câu trả lời chính xác nhưng việc chiêu đãi và quân tâm thì vẫn luôn chu đáo. Hơn nữa vì nể mặt Khổng Diệp nên nàng cũng khó cự tuyệt lời đề nghị của ông ta.
Bởi vì Thẩm Châu Hi kiên trì nên tiệc tiễn đưa diễn ra vào hai canh giờ sau, lúc chính ngọ. Trên bàn tiệc phong phú ở Tưởng phủ Thẩm Châu Hi vẫn muốn thuyết phục Tưởng Tín Xuyên ủng hộ Thanh Phượng quân. Không biết vì nể mặt Khổng Diệp hay rốt cuộc bị lời khuyên tận tình của nàng đả động mà rốt cuộc ông ta cũng đồng ý.
“…… Nếu những gì điện hạ nói đều là thật thì Ký Hải đương nhiên sẽ không thể ủng hộ một kẻ gian nịnh cướp ngôi được. Được điện hạ ký thác kỳ vọng cao như thế, hạ quan nguyện hỗ trợ một tay.” Vẻ mặt ông ta mang theo lo lắng nói, “Nhưng Phó Huyền Mạc vừa có quyền lớn ở trung ương, lại có Phó gia quân, nếu chỉ dựa vào Ký Hải và Thương Trinh thì việc phản kháng lại sợ là ……”
“Đương nhiên không chỉ có hai nơi này, Võ Anh quân cũng đã đồng ý ủng hộ liên minh, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực thì hoàn toàn có thể thắng kẻ địch.” Thẩm Châu Hi tự tin nói, “Phó Huyền Mạc làm nhiều việc ác khó mà chối tội, một khi đại cục đã định thì đương nhiên sẽ có nhiều chí sĩ đứng ra cùng chúng ta đánh hắn.”
“Phó Huyền Mạc từng là người có hôn ước với điện hạ, lúc này ngài đứng ra đối đầu với hắn chẳng lẽ thật sự không có chút do dự nào ư?”
“…… Do dự?”
Tưởng Tín Xuyên vội vàng giải thích: “Lúc trước hạ quan nghe được rất nhiều tin đồn về tình cảm của điện hạ và Phó Huyền Mạc. Hiện tại ngài đứng ra phản đối hắn thì hạ quan chỉ lo tới lúc thực sự phải đưa ra lựa chọn ngài sẽ vì tình nghĩa trong quá khứ mà mềm lòng…”
“Ta và Phó Huyền Mạc chẳng có tình nghĩa gì.” Thẩm Châu Hi quả quyết nói, “Nghe đồn chỉ là nghe đồn.”
Tưởng Tín Xuyên lộ thần sắc kỳ quái, sau khi trầm mặc một lát ông ta mới nói: “Điện hạ vẫn giữ vững thanh danh của Thẩm thị lúc Đại Yến nguy nan, đúng là cân quắc không nhường tu mi. Chẳng qua…… Điện hạ có từng nghĩ nếu việc này thất bại ——”
“Không thành công cũng xả thân.” Thẩm Châu Hi không chút do dự nói, “Ta là công chúa Đại Yến, nửa đời trước ta đã hưởng hết vinh hoa phú quý, nửa đời sau tự nhiên nên vì sự tồn vong của Đại Yến và thiên hạ thương sinh mà cúc cung tận tụy. Như thế mới không thẹn với lòng.”
Tưởng Tín Xuyên ngơ ngẩn nhìn nàng, trên mặt bỗng nhiên dâng lên giãy giụa cùng hối hận.
Nhiều năm xem mặt đoán ý đã cho nàng kinh nghiệm, vào giờ khắc này nàng bỗng cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt. Nàng lập tức hiểu ra —— nơi có biến không phải Dương Châu, mà là Kim Hoa!
Gần như cùng lúc ấy ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rất nhỏ. Một hình bóng vô cùng quen thuộc từ cửa xoay đi ra.
Kẻ đó mặc áo màu xanh lá, vóc người cao, khuôn mặt anh tuấn lãnh đạm.
Phó Huyền Mạc đứng đó chặn hết ánh sáng bên ngoài chiếu vào.
Bóng râm bao phủ khuôn mặt tái nhợt của nàng.
Không khí trong sảnh giống như ngưng lại, bên ngoài là ánh mặt trời ấm áp hiếm thấy của ngày thu nhưng bên trong này lại như băng tuyết mùa đông, lạnh đến kinh người. Giống như có tiếng trống truyền tới, nhưng một lát sau Thẩm Châu Hi mới bất giác nhận ra đó là tiếng trái tim mình đập quá nhanh.
Ký Hải tiết độ sứ đã đầu nhập dưới trướng Phó Huyền Mạc ——
Nàng trúng kế.
Phó Huyền Mạc đứng ở cửa không nhúc nhích mà nhìn nàng, thần sắc kiềm nén, đáy mắt có sóng biển chìm nổi.
“…… Giữa chúng ta,” giọng hắn mỏng manh như đang tự hỏi, “Thật sự không hề có tình nghĩa gì sao?”