Mưa to như trút khiến việc truy đuổi càng thêm khó khăn.
Mưa như thác đổ giống như sẽ kéo dài tới thiên hoang địa lão, bao trùm lên vạn vật trong khoảnh khắc trời đất tối tăm nhất. Gió trong rừng đột nhiên gào rống, như dao nhỏ đâm vào ống tay áo mỗi người.
Phó Huyền Mạc cầm đầu mười mấy thân binh lão luyện chạy dọc theo vết chân ngựa để lại trên con đường lầy lội.
Nước bùn bắn lên khi cả đám chạy qua.
Lúc tới một ngã rẽ vết vó ngựa bỗng biến mất.
Phó Huyền Mạc dừng ngựa, môi mím chặt.
Hai thân binh nhanh chóng xuống ngựa điều tra, những người còn lại thì dừng phía sau Phó Huyền Mạc. Tầm mắt bọn họ cảnh giác nhìn quanh bốn phía, sau đó lại nhìn vai phải bị thương của chủ tử.
Máu tươi nhuộm loang trên xiêm y xanh lá, sau đó lại bị nước mưa pha loãng nên có màu như quả đào chín vừa bắt đầu thối và ngả đen. Nước mưa màu đỏ nhạt theo ngón tay tái nhợt lộ ra dưới tay áo mà nhỏ xuống dưới. Hắn nắm dây cương, sắc mặt lạnh lẽo, hoàn toàn thờ ơ với lời hỏi thăm của cấp dưới.
Tối nay hắn nhất định phải khiến Lý Vụ bỏ mạng ở đây.
“Đại nhân, bước chân biến mất ở đây……” Hai gã thân binh đi dò xét đã trở về báo.
Phó Huyền Mạc ngước mắt lên nhìn ra xa, nước mưa đập lên hàng mi đen nhánh của hắn.
“…… Lý Vụ muốn chạy trốn thì đương nhiên sẽ chọn rừng cây dày đặc để đi. Ba con đường này một cái trống trải rộng lớn, hai cái cỏ um tùm mọc dày đặc. Con đường nhỏ thứ nhất thông đến núi Chim Én, cái thứ hai thông tới Túy Văn trấn. Nếu Lý Vụ muốn về Dương Châu thì phải tới Túy Văn trấn.”
Phó Huyền Mạc mang thần sắc vững vàng và chậm rãi nói: “Nếu muốn hoàn toàn hủy diệt dấu chân thì chỉ có thể vừa để ngựa chạy vừa ngồi trên lưng ngựa nghiêng người xóa dấu vết để lại. Như thế tốc độ sẽ không quá nhanh được, và hắn không thể cứ làm như thế vì còn phải chạy tăng tốc độ tránh cho chúng ta đuổi theo.”
“Mở rộng tìm kiếm về phía trước, trong vòng một dặm ắt sẽ có dấu chân ngựa xuất hiện.”
Lại có một thân binh xuống ngựa cùng hai kẻ lúc trước chia nhau ra tìm ở ba con đường, vơ vét dấu vết để lại.
Quả nhiên chưa tới một dặm đã có thân binh hét lên ở phía con đường nhỏ đi thông Túy Văn trấn: “Tìm được rồi! Đã có vết vó ngựa xuất hiện! Hình như nghịch tặc bị thương nên trên mặt đất còn có vết máu!”
Phó Huyền Mạc vung dây cương: “Đuổi theo!”
Một đám tuấn mã lại chạy như bay trên con đường nhỏ mưa ướt lầy lội. Tiếng vó ngựa lẫn với tiếng mưa rầm rầm rung động trong trời đất u ám.
Ở một chỗ ngoặt dấu vó ngựa dẫn đám người vào rừng cây cành lá rậm rạp giương nanh múa vuốt hạn chế tốc độ của bọn họ. Vốn tưởng đây chỉ là tình huống tạm thời nhưng ai biết càng đi càng xa, dấu vó ngựa trên mặt đất cũng biến mất, cành cây lại càng ngày càng dày khiến người ngồi trên ngựa khó mà đi qua.
Hai thân binh cầm trường đao đi trước mở đường, không ngừng chém gãy chướng ngại vật.
Phó Huyền Mạc nhìn cây cối mọc hỗn độn um tùm trước mặt thì mày nhíu chặt hơn. Rốt cuộc, đường núi cũng trở nên trống trải, một bãi đất trống nho nhỏ xuất hiện trước mặt họ. Một con ngựa có ký hiệu của Phó gia quân đang khẩn trương bất an cào chân, máu tươi từ mông nó không ngừng nhỏ xuống nhuộm đỏ mặt đất.
Trúng kế ——
Sắc mặt Phó Huyền Mạc thay đổi: Lý Vụ căn bản không đi con đường này! Hắn cố ý hủy diệt một phần dấu chân là để lừa bọn họ đi tới con đường thông tới Túy Văn trấn, còn trên thực tế hắn lại đi con đường qua núi Chim Én!
Nơi kia đều là vách đá, đến sói cũng chẳng có mấy con nhưng chỉ cần vượt qua đó là có thể hội hợp với đội tàu và theo đường thủy về Dương Châu!
Phó Huyền Mạc lập tức quay đầu ngựa lại lệnh cho mọi người quay về đường cũ và hướng tới núi Chim Én.
Lúc đi tới ngã rẽ bọn họ vừa định rẽ sang con đường thông với núi Chim Én thì phía sau lại truyền tới một tiếng gọi nôn nóng: “Đại nhân! Đại nhân! Không hay rồi —— doanh địa bị cháy!”
Phó Huyền Mạc chấn động. Hắn nhìn chằm chằm kẻ tới báo tin và ngay lập tức đoán được đại khái sau khi nghe thấy tên kia báo tình hình.
Đội trưởng đám thân binh thấy Phó Huyền Mạc không nói lời nào thì thay hắn quát lớn một tiếng: “Ngươi đang nói cái gì? Nói rõ hơn xem nào! Mưa lớn như thế sao mà cháy được?”
“Là, là thật…… doanh lương thảo không hiểu sao tự dưng bốc cháy, ngọn lửa đen nhánh tưới nước vào cũng không tắt. Tướng sĩ cố dập lửa nhưng hiệu quả rất nhỏ, lửa kia cực kỳ tà môn, một khi dính lên người thì sẽ thiêu tới khi toàn thân cháy đen mới dần tắt……”
“Sao lại thế……” Đội trưởng thân binh lộ vẻ mặt nghi hoặc và theo bản năng nhìn về phía Phó Huyền Mạc.
Phó Huyền Mạc mím chặt môi, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Ngọn lửa màu đen ——
Đó là dầu hỏa bọn họ cất trữ chuẩn bị dùng để đối phó với Lý Vụ!
Đội trưởng thân binh nhìn thấy khuôn mặt Phó Huyền Mạc cực kỳ đáng sợ thì yên lặng nuốt nghi hoặc trong lòng xuống.
“Về doanh địa ——” Phó Huyền Mạc phun ra một câu vặn vẹo này từ kẽ răng.
Từ ban đầu hắn đã nghĩ lầm rồi ——
Lý Vụ không đi Túy Văn trấn, cũng không đi núi Chim Én, hắn thế nhưng to gan lớn mật lựa chọn con đường thông qua đại doanh của Yến quân!
Là hắn quá để ý tới bản thân hay quá khinh thường kẻ địch?
Phó Huyền Mạc nắm chặt dây cương, vì sức quá lớn nên gần như muốn dựt đứt dây cương. (Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Con ngựa hắn cưỡi vì bị hắn kẹp chặt nên hí lên đau đớn.
Roi ngựa vung lên xé gió, con ngựa đau đớn phóng vọt đi.
Một đường này bọn họ chạy như bay, cuối cùng cũng chạy về đại doanh của Yến quân. Còn chưa tới gần cửa lớn bọn họ đã nhìn thấy ngọn lửa hừng hực thiêu đốt thế là sắc mặt ai nấy đều biến đổi.
Phó Huyền Mạc xoay người xuống ngựa và nhảy vọt vào cửa lớn. Mỗi binh lính hắn nhìn thấy đều hoảng loạn, rất nhiều người còn cầm đồ đựng nước trong tay và vội vàng chạy tới nơi bị cháy. Khung cảnh hỗn loạn, muốn tìm kẻ châm lửa gây họa đúng là khó như mò kim đáy bể.
“Đại nhân, hiện tại ……” Đội trưởng thân binh do dự nói.
“…… Ra lệnh cho toàn quân nhổ trại lui lại.”
“Nhưng lửa này……”
“Lửa này không dập được đâu.” Phó Huyền Mạc nói, “Đừng để ý chỗ cháy, lệnh cho toàn bộ quân lập tức nhổ trại lui lại.”
Ánh lửa làm nổi bật khuôn mặt của Phó Huyền Mạc, ánh sáng đỏ như máu lập lòe. Hắn vẫn không nhúc nhích cảm nhận đau đớn từ vết thương trên vai phải truyền tới. Ánh mắt mang theo sát khí như con rắn dộc bám lấy cả người hắn. Hơi lạnh dâng lên như vật hữu hình. Tướng sĩ quanh đó không nhịn được tránh xa một chút, sau đó bước nhanh rời khỏi nơi này.
“Lý Vụ……” Hắn nhìn ngọn lửa liếm láp mưa đêm.
Giống như tro tàn tung bay trước mặt, Phó Huyền Mạc lẩm bẩm những lời vừa nhẹ vừa trầm. Những âm thanh ấy như ảo giác mờ mịt vô tung, chứa đầy hận thù không thể một miếng ăn tươi nuốt sống kẻ khác. Đó là cảm xúc vượt qua tất cả những thứ khác, hết thảy trên đời này đều phải nhường đường cho sát khí kia.
Trong lòng hắn là ý nghĩ chỉ cần có thể giết kẻ kia ——
Bất kể phải trả giá nào, phải hy sinh mọi thứ cũng không tiếc.
……
“Ắt xì!”
Lý Vụ cưỡi ngựa dầm mưa chạy trên đường, trong lúc ấy hắn không nhịn được hắt xì một cái vang dội.
“Sư phụ cảm lạnh sao? Có cần ta cởi áo ra cho sư phụ khoác thêm không?” Ngưu Vượng cùng chạy ở bên cạnh lo lắng hỏi một câu.
“Lão tử còn khỏe hơn trâu thì làm sao mà cảm lạnh được?” Lý Vụ nâng mu bàn tay xoa xoa cái mũi và hùng hổ mắng, “Khẳng định là sư nương của ngươi đang nhắc lão tử.”
“Sư nương khẳng định lo lắng cho sư phụ.” Ngưu Vượng nói, “Vừa rồi nếu không phải sư phụ trở lại cứu ta thì không biết ta có chạy được không. Cũng chỉ có sư phụ mới nghĩ ra được việc chạy trốn bằng con đường thông qua đại bản doanh của địch…… Thần kế! Không hổ là sư phụ!”
“Chỉ có mỗi ta với ngươi chạy được thì có ích gì……” Lý Vụ thấp giọng nói, “Anh trai của sư nương nhà ngươi bị độc chết, ta còn chưa biết ăn nói với nàng làm sao đây……”
“Sư phụ, mặt mũi sư phụ còn cái gì để mất nữa đâu.” Ngưu Vượng thở dài, “Theo ta thấy sư phụ cứ nói thật cho sư nương đi. Người có phải chúng ta giết đâu, nói thẳng có gì không tốt?”
“Nói thẳng ư? Ngươi cũng phải nhìn xem sư nương nhà ngươi có thể chấp nhận hay không đã chứ! Nàng đâu phải loại đầu gỗ như ngươi, đến con ngựa chết nàng còn khóc một buổi sáng. Nay là anh trai chết chả phải nàng sẽ khóc lụt cả lão tử à?” Lý Vụ quả quyết phản bác.
Ngưu Vượng nhớ tới nước mắt của sư nương nói đến là đến, vô cùng vô tận như Trường Giang sóng sau xô sóng trước thì lập tức ngậm miệng.
Lý Vụ vẫn nhíu mày.
…… Nếu bọn họ tới sớm một chút thì có thể cứu Thẩm Tố Chương hay không?
Ý nghĩ này chỉ thoáng hiện ra trong đầu hắn ngay sau đó đã bị hắn nhét vào tít dưới đáy. Chuyện đã xảy ra rồi Lý Vụ cũng không muốn nghĩ nhiều.
Nếu Thẩm Tố Chương đã chết thì hắn cũng chỉ có thể chấp nhận thực tế này. Phó Huyền Mạc đi đến hiện giờ thì chẳng còn khả năng để hắn dừng cương trước bờ vực nữa. Mà hôm nay tên kia vu oan tội giết vua lên người hắn, vậy trận quyết chiến giữa hai bọn họ cũng chẳng còn xa nữa đâu.
Lý Vụ vừa nghĩ tới khó khăn sắp đối mặt vừa chạy như bay trong cơn mưa.
Cơn mưa nhỏ dần, tầm nhìn cũng trống trải rõ ràng hơn. Cuối con đường mòn lầy lội đã có màn trời trắng như bụng cá hiện ra.
Trải qua một ngày lên đường hai người Lý Vụ đã lên thuyền hội hợp với Thanh Phượng quân. Sau khi kiểm kê thành quả lần này có thể nói tuy không cứu giá thành công và còn bị vu oan tội hành thích vua nhưng nghĩ theo chiều hướng tốt thì cũng không phải quá bi đát. Nếu Thẩm Tố Chương ở trong tay Phó Huyền Mạc vậy tên kia muốn vu oan cho hắn lúc nào chả được. Lý Vụ có ở đó hay không cũng chẳng quan trọng. Chỉ cần tên kia muốn là có thể tìm được một vật bên người Lý Vụ sau đó hắt bát nước bẩn này đi.
Một mồi lửa đêm qua hắn phóng cũng đủ khiến Phó Huyền Mạc đau đầu.
Muốn trộm đưa dầu hỏa tới Dương Châu thì mục đích cũng quá rõ ràng rồi: Không phải để thiêu thành Dương Châu thì chính là thiêu người Dương Châu. Có thể đốt một hoặc đốt cả hai. Một khi dầu hỏa bốc cháy vậy trừ phi đốt sạch nếu không nó sẽ không dừng lại. Đống dầu Phó Huyền Mạc mang theo đủ đốt sạch toàn bộ Dương Châu.
Lúc này Lý Vụ nửa đường đốt hết dầu hỏa của hắn, kèm theo đó là quân nhu và lương thảo. Thế này là hắn tự bê đá đập chân, cảm giác không khác gì ngậm hoàng liên. Cứ để hắn hưởng thụ hương vị đắng chát đó thêm mấy ngày đi.
Quân chủ lực tổn thất lớn, lương thảo không còn, hơn nữa Thẩm Tố Chương còn chết bất đắc kỳ tử, vậy bước tiếp theo hẳn Phó Huyền Mạc sẽ phải về triều.
Giống như Lý Vụ phỏng đoán, sau khi mưa tạnh Yến quân thay đổi phương hướng đi vội về Kiến Châu, ngược hướng với Thanh Phượng quân đang đi về Dương Châu. Ngay sau đó hịch văn truy nã Lý Vụ được gửi khắp nơi trên toàn quốc.
Nhưng trước đó Bạch gia đã vận dụng hệ thống cửa hàng bạc của mình để truyền một bản hịch văn khác tới tay bá tánh. Bản hịch văn này khác một trời một vực so với bản mà triều đình truyền đi.
Đối với sĩ tử thì thứ dán trên hoàng bảng của triều đình là mây, cái thứ truyền tay này chỉ là bùn.
Còn đối với bá tánh bình dân thì ngược lại.
Bọn họ đều nghe người khác nói hịch văn dán trên hoàng bảng lời lẽ phong phú, ngắt nghỉ hoàn mỹ, quả là cực phẩm hiếm có. Nhưng bọn họ nhìn tới nhìn lui cũng chẳng nhận được mấy chữ, dù có mời người đọc hộ thì bọn họ cũng chẳng hiểu gì mà chỉ có thể hai mặt nhìn nhau.
Nhưng tờ hịch văn kia lại khác, đó là một bài thơ ngắn cực kỳ dễ đọc, tình cảm lại chân thành, giản dị tự nhiên, đến tên ngốc cũng có thể hiểu.
“Phó Huyền Mạc vô sỉ,
Giết vua xong chạy mất.
Công chúa nghe khóc rống,
Vịt mỗ nghe vãi tè.
Muốn tè lên mặt hắn,
Thiên hạ đệ nhất cẩu.
Ông đây có viện binh,
Sẽ thay trời hành đạo.”
Từ khi bản hịch văn trước giờ chưa ai thấy này ra đời thì tên ngốc ở trong thôn cũng tìm được thú vui mới. Mỗi khi có người đọc bài thơ này lên hắn sẽ vừa vỗ tay vừa rung đùi đắc ý khen: “Hay…”
“Thật sự quá hay……”