Kỳ Duyên nhìn Ngôn Án.
Vẻ mặt cô vô tội, trên hàng mi vừa cong vừa dài còn treo giọt nước mắt trong suốt, khoé mắt ướt át.
Đôi mắt được gột rửa, càng thêm trong vắt.
Kỳ Duyên đau đầu nhắm mắt lại, lấy tờ khăn giấy bên hông cửa xe đưa qua.
Ngôn Án thuận tay nhận lấy, thô bạo lau nước mắt, còn xì mũi.
Giọng Kỳ Duyên dịu xuống, có chút bất đắc dĩ: "Ngôn Án, con cần có mẹ, tất nhiên cũng cần có cha."
Nghe vậy, tay cô hơi dừng lại, nhưng không tỏ vẻ gì.
Con của cỏ đồng tiền không phải loại này. Có mẹ, có anh chị em là được rồi. Sau khi kết được quả, học pháp thuật thì có thể tự lập môn hộ, không cần cả gia trưởng.
"Trên đường đi ngang công viên giải trí, chẳng lẽ em không nhìn thấy những đứa trẻ trong đó đều được cha mẹ dẫn đi sao?"
Ngôn Án lắc đầu.
Cô đâu có đi dạo phố, cũng đâu có đi công viên giải trí bao giờ. Trong kết giới có đất có hồ, có cỏ, có cả ánh nắng mặt trời, đối với thực vật mà nói thì thoải mái hơn bất kì nơi nào khác rồi.
Nếu không phải cần tiền, Ngôn Án căn bản sẽ không ra khỏi kết giới. Thậm chí, có khả năng sẽ dẫn theo bọn nhỏ vào trong núi sâu, rừng già. Ở đó càng có điều kiện sống tốt hơn.
Hơn nữa, dựa theo kế hoạch, cô vốn định sau khi kiếm đủ tiền cũng sẽ trốn vào núi sâu, rừng già.
Nơi ấy mới là thiên đường của bọn nhỏ. Nhưng loại chuyện này, Kỳ Duyên không hiểu. Dù sao, giống loài bất đồng, vô pháp câu thông.
Giọng điệu Kỳ Duyên cứng lại. Đối mặt với Ngôn Án có loại cảm giác như đánh vào cục bông vậy.
Hắn dựa vào lưng ghế: "Em từng dẫn Trúc Trúc đi dạo phố, đi công viên giải trí bao giờ chưa?"
Ngôn Án thoải mái hào phóng lắc đầu.
Ngôn Trúc Trúc mới nảy mầm chưa được bao lâu, ngoại trừ chuyển nhà thì chưa từng ra khỏi cửa.
Hai đứa còn lại thì ba năm nay thực ra cô có dẫn ra ngoài lấy hàng chuyển phát nhanh, ra quầy tạp hoá đầu hẻm mua kẹo mút, xa nhất là lần đến Khang Hằng casting.
Ngôn Án cũng không nghĩ gì đến những chuyện này.
Chúng đều là tộc cỏ đồng tiền, sau khi tự chọn hồ, hoặc sông xong thì khu vực hoạt động cũng cố định ở gần đó. Cùng lắm là đến linh chùa ở xa nghe cao tăng giảng thiền.
Càng chẳng phải nói đến việc bọn nhỏ còn là cây chanh, mướp đắng, sơn trúc.
Trước kia Ngôn Án có quen một chị chanh. Mười năm như một, ngày nào cũng ở một chỗ, không thèm nhúc nhích.
Lúc gọi chị đi nghe thiền, chị cũng từ chối.
Trời sinh tính thực vật vốn là trạch mà.
Kỳ Duyên nghĩ thầm định nói gì đó nhưng lời đến cửa miệng lại nuốt ngược vào.
Lời nói tổn thương người khác. Cảm giác của người khác thế nào, hắn chẳng quan tâm, chẳng để ý.
Nhưng Ngôn Án không phải người khác.
Bây giờ, nói lý không thông, cô căn bản không hiểu, còn tự có lý luận của mình. Hắn có nói nữa cũng chẳng khác gì đàn gảy tai trâu.
Kỳ Duyên trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Trúc Trúc đã biết anh là ba nó, dù em có muốn giấu cũng không được. Tối nay em về định nói sao với con đây?"
Chuyện này Ngôn Án còn chưa nghĩ kỹ, làm sao trả lời Kỳ Duyên được?
Hắn thấy vẻ mặt do dự của cô, trong lòng cũng hiểu rõ, liền nói: "Em cứ nói thẳng với con là được rồi. Chuyện khác cũng không cần nói thêm. Nhưng mà đừng có bôi đen anh với con."
Ngôn Án vô thức phản bác, lầm bầm: "Tôi không có bôi đen anh......"
"Vậy sao?" Hắn cười lạnh, "Ba xuất ngoại, không cần con, không phải là em nói?"
Cô cứng người, ngượng ngùng nói: "À thì, lúc con hỏi tới, tôi cũng đành phải....."
"Em xem, Ngôn Án." Kỳ Duyên ngắt lời cô, "Con hỏi đến sự tồn tại của anh, chứng minh là trong lòng Trúc Trúc có để ý. Không phải sao?"
Ngôn Án không nói nữa, cúi đầu, cắn môi.
Trong đầu rối như tơ vò. Lúc con hỏi, Ngôn Án căn bản chẳng nghĩ gì nhiều.
Nhưng hình như cũng có lý.
Vì sao mấy đứa nhóc lại hỏi đến sự tồn tại của ba? Con của cỏ đồng tiền căn bản sẽ không hỏi loại vấn đề thế này, bởi vì họ đều biết không có cha.
Có lẽ là vì con cô thật sự không phải sinh sản vô tính mà là cùng nhân loại sinh ra, nên có chút giống với nhân loại?
Cho nên mới giống như Kỳ Duyên nói, con của nhân loại bọn họ cần có cha mẹ cùng chăm sóc?
Ngôn Án cũng không chắc lắm. Cô cảm thấy ba năm nay, Mông Mông và Khốc Khốc ở bên cô cũng sống khá tốt mà.
Đầu cô khẽ lắc, ép xuống những nghi hoặc này, sau đó nhìn về phía Kỳ Duyên, muốn nói lại thôi.
Kỳ Duyên nhấc mày: "Có việc gì em cứ nói."
Ngôn Án mím môi, đem lo lắng lớn nhất trong lòng trực tiếp nói ra: "Anh sẽ cướp Trúc Trúc đi sao?"
Nếu trả lời phải, cô sẽ ôm con cao chạy xa bay.
Nếu trả lời không, vậy thì quan sát kỹ trước rồi hẵng nói tiếp. Dù sao đầu năm nay cơ hội kiếm tiền cũng không dễ có. Nếu kéo dài được thì cứ cố gắng. Chờ cô kiếm đủ tiền rồi thì về sau cũng không cần lo.
Kỳ Duyên cảm thấy công sức nãy giờ nói chuyện với Ngôn Án dường như đều vô nghĩa.
Cô vẫn còn băn khoăn vấn đề này. Rốt cuộc là ai dạy cho cô cái loại tư tưởng đó? Chính tại vì lo sợ cái chuyện này nên cô vẫn luôn tránh hắn, lừa hắn, không cho hắn biết sự tồn tại của đứa bé?
Bên cạnh Ngôn Án không có bạn bè nào, dù sao hắn cũng chưa từng gặp ai. Chỉ có duy nhất một lần nghe về bạn của cô. Người bạn này lúc trước ký hợp đồng còn xúi giục Ngôn Án đừng ký với hắn.
Cho nên ắt hẳn cũng là cái người được gọi là bạn này đã bảo Ngôn Án cẩn thận kẻo bị hắn cướp con?
Trong mắt Kỳ Duyên cuồn cuộn lạnh lẽo. Thầm nghĩ tốt nhất đừng để hắn biết người bạn này là ai.
Trong thôn, Lương Bạch Vũ đang quay "Nhân gian pháo hoa vị" đột nhiên cảm thấy phát lạnh.
Không được rồi, hình như có người muốn hại hắn?
Lương Bạch Vũ thảnh thơi nhổ cỏ dê, nghĩ bụng.
Kỳ Duyên tạm gạt chuyện bạn của Ngôn Án sang một bên, trong mắt là một mảnh sâu thẳm, nhưng ngữ khí của hắn vẫn coi như là ôn hoà: "Không đâu. Trúc Trúc là con em, chuyện này không ai thay đổi được. Con vẫn sẽ ở cùng với em, chuyện này anh không can thiệp."
Ngôn Án yên tâm hơn nhưng trong lòng vẫn còn do dự: "Vậy anh muốn can thiệp vào chuyện gì?"
Kỳ Duyên: "Cha mẹ có nghĩa vụ nuôi dưỡng con cái. Anh thân là cha ruột, tất nhiên cũng có trách nhiệm. Chuyện anh nên làm thì anh đều sẽ làm."
Cái hiểu cái không, cô hơi phát ngốc: "Chuyện gì là chuyện anh nên làm?"
Kỳ Duyên im lặng một lát, tuỳ tiện lấy ví dụ: "Mua đồ chơi, dẫn con đi công viên giải trí, đưa con đi học, những chuyện giống vậy."
"Ồ." Ngôn Án gật gật đầu, thầm đánh giá trong lòng.
Mua đồ chơi đương nhiên là được. Bọn nhỏ rất thích, cô cũng thích.
Công viên giải trí thì cô chưa từng dẫn bọn nhỏ đi. Trước đó cũng chưa nghĩ tới, nhưng giờ nghe Kỳ Duyên nhắc đến, cũng hơi tò mò. Để hắn dẫn Trúc Trúc đi cũng không phải không được. Nhưng mà cô phải đi theo, đỡ cho con bị bắt cóc. Cái người Kỳ Duyên này cũng không phải người tốt gì.
Đi học thì...... cô vẫn còn đang phát sầu chuyện này đây. Tính như ở tu tiên giới thì Trúc Trúc kết quả rồi, cũng nên cho đi học.
Nhưng mà trường học của nhân loại có chút phiền phức, rất nhiều thủ tục.
Nghĩ đến đây, Ngôn Án tự nhiên buột miệng thốt lên: "Nhưng mà đi học rất phiền đó."
"Anh sẽ lo liệu tốt." Kỳ Duyên nhàn nhạt nói, "Có vài giấy tờ cần phải chuẩn bị, đến lúc đó mong em phối hợp."
Ngôn Án nhìn hắn, chạm đến biểu cảm căn bản chẳng để tâm của hắn, chần chờ một lát rồi cũng gật đầu.
Nếu hắn đã nói không cướp con, vậy thì trước tiên cứ quan sát đã.
Trong lòng cô đại khái đã có quyết định, mở cửa xuống xe, vẫn còn cẩn thận để lại thêm một câu: "Bất kể anh muốn làm gì cũng phải qua sự đồng ý của tôi."
Kỳ Duyên quét mắt nhìn cô một cái, thuận miệng nói: "Được."
Suất diễn hôm nay chia làm hai tổ thực hiện.
Một tổ là cảnh đấu quyền anh. Kỳ Duyên tiếp tục quay những cảnh liên quan.
Một cảnh khác là phòng tập vũ đạo. Ngôn Án và nhóm năm người Lưu Tử Đồng, thêm cả mấy diễn viên quần chúng.
Phòng tập vũ đạo, không khí không ổn lắm.
Lúc Ngôn Án thay xong phục trang, chuẩn bị trang dung ổn thoả, từ phòng hoá trang đi vào đã nhạy bén cảm nhận được điều này.
Trước kia, khi luyện múa ở Khang Hằng cùng Lưu Tử Đồng các cô, không khí cũng đây đến mức giương cung bạt kiếm như vậy.
Sao lại thế này? Hôm nay Lưu Tử Đồng có bà dì đến thăm hả? Hay là có ai không sợ chết đi nhổ lông ——ngỗng trắng?
Thế thì ăn no rửng mỡ quá. Ngỗng trắng không dễ chọc đâu.
Người qua đường vô tội đi ngang còn bị đuổi theo mổ, huống chi là kẻ dám trêu chọc?
Tất nhiên, cô chính là người qua đường vô tội, còn Lưu Tử Đồng chính là ngỗng trắng.
Chị ngỗng trắng là biệt danh Ngôn Án thầm đặt cho Lưu Tử Đồng.
Bởi vì thật sự giống y chóc.
Ngôn Án thầm nghĩ, cầm kịch bản đọc kỹ, bắt đầu xây dựng cảm xúc.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô đóng phim. Cảnh quay này không có lời thoại, chỉ là quay các cô gái luyện múa ballet.
Ngôn Án đã thuộc lòng các động tác múa, cũng đã luyện nhuần nhuyễn.
Về điểm này thì Kỳ Duyên còn hiểu rõ cô hơn cả bản thân cô nữa. Thật sự rất có thiên phú vũ đạo.
Có lẽ là nhờ chủng tộc. Tuy rằng tộc cỏ đồng tiền không giống tộc rong biển, bẩm sinh đã có tài vũ đạo nhưng dù gì cũng là "cỏ", cũng có chút quan hệ họ hàng, học hành cũng có ưu thế hơn những nhân loại này nhiều.
Nhưng mà chỉ biết múa thôi cũng không được. Trên kịch bản viết phải bộc lộ được cảm giác giương cung bạt kiếm.
Điệu múa không chỉ yêu cầu cảnh đẹp ý vui mà còn phải cho khán giả sau màn hình cảm giác được quan hệ giữa cô và bạn múa không được tốt đẹp lắm.
Trong lúc Ngôn Án đang thầm cân nhắc, nhóm người Lưu Tử Đồng cũng đi về phía cô.
Ngại thân phận nên ngoài mặt, năm người Lưu Tử Đồng sẽ không nói lời khó nghe gì với Ngôn Án nhưng mà thái độ và giọng điệu có thể nhìn rõ được phần nào khó chịu và mỉa mai.
"Chị Ngôn Án đến rồi này. Tối hôm qua ngủ có ngon không?" Một kẻ tuỳ tùng nho nhỏ của Lưu Tử Đồng cười hỏi, "Tỉnh rượu rồi chắc là sẽ đau đầu lắm nhỉ?"
Ngôn Án gấp kịch bản lại, gật gật đầu: "Lúc sáng mới dậy thì có một chút nhưng giờ thì không còn cảm giác gì nữa."
"Thế cơ à? Vậy chị Ngôn Án còn nhớ hôm qua sau khi uống say đã làm gì không?" Một người khác nghiến răng nghiến lợi tiếp lời.
Ngôn Án chớp chớp mắt, nghe người này nhắc tới cô mới nhớ đến chuyện đó.
Vừa ngủ dậy đã hớt hải phát sầu vì chuyện Kỳ Duyên phát hiện ra con trai. Hôm qua sau khi say mình đã làm gì thì quả thật là không chút ấn tượng.
Cô lắc đầu rồi tò mò hỏi: "Tôi đã làm gì?"
Người nọ nghẹn lại: "Ha ha, chị Ngôn Án thật đúng là quý nhân hay quên! Đầu tóc chị Tử Đồng bị chị giật chắc hôm nay vẫn còn đau lắm!"
Lúc này Lưu Tử Đồng mới khinh khỉnh tiếp chuyện: "Thôi, dù sao cũng là chị Ngôn Án uống say. Không phải Kỳ lão sư đã nói rồi đó sao? Hà tất phải so đo với người say. Chẳng qua là chị Ngôn Án này, nếu tính chị khi say không tốt thì lần sau tốt nhất đừng có uống nhiều thế. Ai không biết còn tưởng chị mượn cớ say rượu trêu cợt người khác đấy."
Trong lời hàm ý, Lưu Tử Đồng căn bản chẳng tin Ngôn Án thật sự không nhớ gì. Cô ta chắc chắn mượn cớ uống say mà xuống tay với cô! Đáng tiếc là lúc cô định đánh trả thù Kỳ Duyên lại ra mặt mang người đi.
Ngôn Án khó tin chỉ vào mình: "Tôi giật tóc cô á?!"
Giả vờ giống lắm rồi đấy. Trong mắt Lưu Tử Đồng hiện rõ sự phẫn nộ, không thèm nói gì, quay gót đi luôn.
Bốn người còn lại không nối gót theo sau ngay mà trả lời vấn đề của Ngôn Án trước.
"Chẳng lẽ bọn em còn dám lừa chị Ngôn Án? Chị không tin thì có thể đi hỏi mấy người đạo diễn ấy, toàn bộ người ở đó ai cũng thấy cả!"
"Chị Tử Đồng thật là đáng thương. Hảo tâm kính rượu chị, kết quả lại bị chị vò rối tung cả đầu, bị bao người chế giễu."
"Chẳng qua, tuy nói không nên so đo với người say, nhưng chị Ngôn Án cũng nên có một lời xin lỗi cho chị Tử Đồng chứ nhỉ?"
Ngôn Án: "......"
Vì sao sau khi cô say lại muốn giật tóc Lưu Tử Đồng? Không phải vì lấy cái trang sức hình thiên nga trắng trên tóc chứ?
Tiệc khai máy tối qua, lúc cô thấy Lưu Tử Đồng đã thầm nghĩ ngỗng trắng kiêu ngạo đeo trang sức hình thiên nga trắng hợp quá.
Cô còn cân nhắc một chút, hay là cũng mang một con ngỗng mái về làm vợ con gà trống nhà mình nuôi.
Chẳng qua nghĩ lại, gà trống nhà cô e là đánh không lại ngỗng đâu, nên thôi đi. Nhưng mà mua trang sức hình thiên nga trắng giống của Lưu Tử Đồng về thì có thể.
Những điều này chỉ là ý tưởng thoáng qua trong thời gian ngắn. Chẳng ngờ, sau khi uống say cô vậy mà thật sự hành động, trực tiếp xé tóc Lưu Tử Đồng sao?
Trừ chuyện này ra thì cô còn làm gì nữa không?
Ngôn Án khóc không ra nước mắt nghĩ, nhưng thật sự không nhớ ra được.
Nhưng mà thật ra cô nhớ được một chuyện. Đó là ——
Quần áo sáng nay cô mặc không phải bộ tối hôm qua mặc. Là ai thay cho cô?!
Đêm qua người đưa mình về là Kỳ Duyên, không phải hắn đấy chứ?!!!
Cái suy đoán này vừa nảy ra, cả ngọn cỏ Ngôn Án đều thấy không xong.
Trong lòng có nghi ngờ, cô lập tức muốn đi chứng thực.
Tiếc rằng cảnh quay sẽ bắt đầu ngay đây nên Ngôn Án đành phải tạm thời đè ý nghĩ trong lòng xuống, tập trung diễn.
Cũng vì việc này nên Ngôn Án vốn đang căng thẳng do đóng phim lần đầu lại không còn căng thẳng vậy nữa.
Cảnh quay này cũng không khó, chỉ cần múa đúng bài bản là thành công hơn nửa rồi.
Đến cả cảm giác giương cung bạt kiếm, căn bản chẳng cần cố tình tạo ra cũng bộc lộ được ngay.
Một tháng tập luyện, cô và nhóm năm người Lưu Tử Đồng đều có không khí giương cung bạt kiếm thế này.
Không thể không nói, năm người Lưu Tử Đồng được đạo diễn Lục tuyển chọn có khác. So với mấy nữ phụ tự đào hố trong bộ điện ảnh hoàn toàn giống nhau y đúc.
Vậy nên diễn cảnh này quả là nhẹ nhàng ngoài mong đợi. Ngoại trừ việc cô không tìm được góc quay, vị trí cũng không được chuẩn lắm, đạo diễn phải kéo cô ra ngoài mấy lần.
Nhưng vấn đề này không to tát gì. Đạo diễn hướng dẫn vài câu, cô cũng đã sửa được rồi.
Cuối cùng, kết quả vẫn khiến đạo diễn rất vừa lòng. Đáy mắt nhìn về phía Ngôn Án đều có sự tán dương.
Tuy Ngôn Án thiếu kinh nghiệm diễn xuất, có vẻ non nớt ngây ngốc, nhưng trùng hợp lại khớp với hình tượng, khí chất của nữ chính, nên nét diễn lại thành tự nhiên.
Hiệu quả đạt được rất tốt.
Sau khi kết thúc cảnh quay, trước khi chuẩn bị vào cảnh tiếp theo, Ngôn Án lấy điện thoại ra nhắn tin cho Dương Thân.
Nghĩ đi nghĩ lại, người cô có thể hỏi cũng chỉ có anh ta.
Án Án rất cần tiền: Trợ lý Dương, tối qua là anh lái xe đưa tôi về hả?
Dương Thân trả lời rất nhanh.
Young: Đúng là tôi lái xe, nhưng nói một cách chính xác thì là Kỳ lão sư đưa cô về.
Trong lòng Ngôn Án có chút cảm thán.
Án Án rất cần tiền: Chỉ vậy, không có ai khác nữa chứ?
Young: Không có.
Ngôn Án vỗ một cái vào trán mình, thật muốn khóc quá đi mà.
Xem ra cũng là Kỳ Duyên thay quần áo cho cô. Sao hắn lại làm vậy chứ? Không hiểu phi lễ chớ nhìn sao? Đã là chồng cũ, vợ cũ rồi, sao có thể tuỳ ý nhìn người kia như vậy?
Nhưng mà thôi, dù sao ba năm trước cũng nhìn mãi rồi.....
Bỏ đi, cứ để chuyện này trôi qua, cô không nhớ gì hết.
Bây giờ, cứ học tập các bạn tộc cá vàng đi, học cách lãng quên. Đây mới chính là con đường đối nhân xử thế đúng đắn.
Ngôn Án đè việc này xuống, hỏi một vấn đề khác. Lúc cô đang gõ chữ, vẻ mặt có vẻ rất cẩn thận.
Án Án rất cần tiền: Đúng rồi, trợ lý Dương này, sau khi tôi uống say, chắc là không làm ra hành động gì quá đáng chứ? [Cute.jpg]
Bên tổ quay phim đối diện, Dương Thân vô thức liếc nhìn Kỳ Duyên đang được chuyên viên trang điểm chỉnh trang.
Kỳ Duyên cảm nhận được ánh nhìn, hơi đảo mắt sang, thuận miệng nói: "Chuyện gì?"
Dương Thân nghĩ một chút, đưa điện thoại tới: "Vâng, là tin nhắn của cô Ngôn."
Mi mắt Kỳ Duyên giương lên, nhận lấy nhìn một cái, khoé môi mang theo ý cười rất nhẹ.
Hắn đẩy điện thoại lại.
Dương Thân nhận lại, trong lòng tự cân nhắc một hồi.
Young: Chuyện này hẳn là nên để Kỳ lão sư trực tiếp nói với cô.
Ngôn Án:???
Không phải chứ? Cô đâu có hỏi Kỳ Duyên, sao Kỳ Duyên lại muốn nói với cô? Anh ta không nói trực tiếp cho cô được hả? Anh ta cũng ở trên xe mà???
Hơn nữa, làm sao Kỳ Duyên lại biết cô đi hỏi?
......
Tên phản đồ Dương Thân này!!!
Trong lòng Ngôn Án vô cùng bi phẫn. Chẳng phải đã nói rằng Dương Thân cũng là người đại diện của cô, cô có vấn đề gì cũng có thể hỏi sao?
Người đại diễn chẳng lẽ không nên giữ bí mật giúp nghệ sĩ dưới tay à?
Tuy Kỳ Duyên là ông chủ của anh ta nhưng anh ta không thể học tập một chút phẩm chất tốt đẹp của cỏ đầu tường ư?
Y: [video.mp4]
Di động rung lên một cái. Ngôn Án dừng nội tâm đang phun trào lại, nhìn nhân viên công tác xung quanh, lấy tai nghe chạy vào toilet.
Có dự cảm không tốt lắm.
Cô do dự chốc lát, cân nhắc qua lại giữa "không biết thì không có tội" và "có chết cũng phải chết cho minh bạch", cuối cùng vẫn run run tay click phát video.
Bối cảnh rõ ràng là ở trên xe, người trong video là Ngôn Án.
Cô đang gấp chân ngồi rúc vào ghế, sờ sờ đầu mình, gào khóc: "Không còn nước, tôi sắp khô héo rồi. Tôi sắp chết. Huhuhuhu. Không ai cứu lấy tôi, đưa tôi xuống nước huhuhuhu"
Ngôn Án:..................
Sao lại là cô được? Không không không không không thể nào! Video này là giả! Tất cả đều là giả! Là Kỳ Duyên cho người dựng lên lừa cô!
Ngôn Án giật tai nghe xuống, xoá video, huỷ thi diệt tích.
Vừa rồi cái gì cô cũng chưa thấy, tối qua cô cũng chưa từng uống say.
Cô vẫn là cô trước kia.
Ừm, đúng, chính là như vậy, không sai.
Ngôn Án lê từng bước nặng nề, khó nhọc từ trong toilet ra ngoài. Phảng phất cứ như ngọn cỏ to béo nặng 500 cân.
Toilet nằm ở tầng dưới, sau khi ra cửa vài bước thì có ngã rẽ.
Cô vô thức bám vào tường, vừa quay người sang thì gặp phải Kỳ Duyên.
Người kia dựa vào tường, tuỳ ý khoác chiếc áo sơ mi, chỉ cài đại mấy cúc.
Hắn cúi đầu, một tay còn đang gõ chữ.
Nghe thấy tiếng động, Kỳ Duyên nghiêng đầu, trên mặt chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên, giọng nói cũng vang lên: "Xem video chưa?"
Ngôn Án: "......"
Xem gì mà xem!
Chưa xem, cái gì cũng chưa xem!
Chạy một đoạn đường xa như vậy, đến ngoài cửa toilet chặn cô vì muốn trêu ngươi cô đấy phỏng?
Không có cửa đâu!
Ngôn Án nghiến răng, giả trang vô tội: "Video gì? Tôi không biết."
Sóng mắt Kỳ Duyên chuyển động, tầm mắt dừng trên tai nghe màu trắng nằm trong tay cô.
Cô giấu tay ra phía sau.
Hắn khẽ cười, mở album trong di động, sau đó chọn một tấm ảnh, đưa ra trước mặt Ngôn Án.
Ồ, là ảnh chụp cô sau khi say. Tại vì quơ chân múa tay nên lúc chụp ảnh bị nhoè, biến cô thành cái bóng mờ. Thêm chữ vào nữa là được một cái meme rất sống động rồi.
Chẳng qua cô chỉ uống say, phát rồ tí thôi, sao hắn lại phải quay video, còn chụp ảnh. Muốn giở trò gì đây?
Tống tiền cô hả? Cô cũng đâu có tiền!
Ngôn Án cắn môi, nhìn chằm chằm di động ba giây, trực tiếp nhào lên muốn cướp bằng được.
Xoá hết, xoá hết toàn bộ!
Tay Kỳ Duyên cầm di động lập tức giơ lên cao, Ngôn Án vồ hụt.
Vì gấp quá nên suýt nữa thì cả người cô đâm xuống đất. Trong lúc quýnh quáng đã giơ tay níu một cái, thế là túm được áo sơ mi của hắn.
Chất lượng áo rất tốt, cô kéo như vậy mà cũng không rách, ngược lại còn giúp cô đứng vững.
Hơn nữa vì có lực tác động, cô chồm tới, khoảng cách với Kỳ Duyên lập tức được thu hẹp.
Hơi thở đàn ông lan tràn trên đầu mũi, mang theo hương vị quen thuộc trong trí nhớ, lại thêm chút xa lạ.
Như ngày xuân tháng ba, tơ liễu bên hồ bay tán loạn, thỉnh thoảng có mấy sợi rơi lên phiến lá cỏ đồng tiền trên mặt hồ.
Ngứa.
Mặt Ngôn Án đỏ lên, chưa kịp buông tay thì...
Kỳ Duyên đã cúi đầu, khẽ nói bên sườn tai cô: "Sao em vẫn hay động tay động chân thế?"
Ngôn Án mở to mắt, vội buông áo trong tay ra, sợ tới mức lui mấy bước ra sau, thẹn quá hoá giận: "Tôi không có. Rõ ràng người động tay động chân là anh ——"
Lời này cô nói là nói chuyện đêm qua hắn nhân lúc cô say, thay quần áo cho cô. Nhưng vừa mới nói ra đã cảm thấy không đúng, ngậm miệng lại.
Không được nói, nói chính là thừa nhận.
Kỳ Duyên cũng nói tiếp, ngữ khí có chút nghi hoặc: "Anh?" Hai mắt hắn nhướng lên: "À, em nói chuyện đêm qua ấy hả?"
Ngôn Án: "......" Tôi không phải, tôi không có.
"Nếu không phải em làm loạn, nhảy xuống hồ bơi ướt hết quần áo, anh cũng không cần phải thay quần áo cho em." Hắn rất thản nhiên nói: "Yên tâm, anh chẳng chạm vào gì cả."
Ngừng hai giây, lại bổ sung thêm: "Tất nhiên cũng không quay video."
Lúc này Ngôn Án thật sự rất muốn mắng người.
Hắn đã thay hết rồi còn gì!
Nhưng mà chuyện này không thể tiếp tục dây dưa với hắn!
Ngôn Án nắm chặt tay, thở hổn hển: "Tôi không nói với anh nữa, tôi phải về tiếp tục đóng phim!"
Nói xong liền quay gót đi thẳng.
Kỳ Duyên sửa sang lại quần áo bị kéo loạn: "Ngôn Án ——"
Cô bịt tai lại, bước nhanh hơn, rồi bắt đầu chạy.
Trong mắt Kỳ Duyên tràn đầy ý cười, lắc lắc đầu.
Sau đó nhắn cho cô một tin rồi mới quay lại phim trường.
Y: Về sau đừng uống say nữa.
Y: Muốn uống cũng được nhưng đừng uống ở ngoài.
Ngôn Án chạy đến mức thở hồng hộc, nhìn thấy hai tin nhắn này, không nhịn được mà nhắn lại.
Án Án rất cần tiền: Anh đừng hòng quản tôi. Tôi thích uống bao nhiêu thì uống, ở đâu thì ở.
Án Án rất cần tiền: Còn video và ảnh chụp tôi, anh mau xoá hết cho tôi. Nếu không tôi không cho anh hấp Trúc Trúc nữa!
Án Án rất cần tiền: [loạn côn đánh chết.jpg]
Y:......
Y: Đúng rồi, tối nay quay xong, anh đưa em về.
Tin lúc đầu nhắn qua còn bình thường, nhưng tin thứ hai gửi qua một cái đã thấy hắn không còn là bạn bè của Ngôn Án.
Ngôn Án đã hủy kết bạn với hắn.
Tác giả có lời muốn nói: Ngôn Án: Hê, tạm biệt ngài!