Tần Miện ôm một bó hoa hồng, xách theo mấy hộp đồ bổ cùng trái cây đi vào phòng bệnh, chỉ thấy Lâm Nguyên dựa vào đầu giường lật sách, không thấy bóng dáng Viêm Đình.
Không phải chứ, lúc trước nghe Ngụy Minh nói kia cây vạn tuế già kia lo lắng tới mức nuốt không trôi, lại không canh giữ ở trong phòng bệnh?
"Viêm Đình đâu?" Tần Miện để đồ trong tay xuống, nhìn lướt qua cuốn sách trên tay Lâm Nguyên "Cậu đang xem cái gì?"
"《 Bá tước Monte Cristo . 》" Lâm Nguyên ngắn gọn đáp: "Anh ấy xuống lầu làm kiểm tra."
"Hả ?" Tần Miện không hiểu "Không phải cậu bệnh sao? Chẳng lẽ thật sự vắt khô cậu ta?
Cổ tay Lâm Nguyên run lên, đột nhiên ngẩng đầu mặt lộ vẻ hoảng sợ: "Ai nói cho anh......"
Cậu cảm thấy vô cùng đau khổ, "Tôi đã làm gì đâu mà đem Viêm Đình ép khô ? Anh ấy thậm chí còn không ngủ cùng giường với tôi, mà còn đến phòng khách để ngủ. Tôi muốn vậy lắm chứ, nhưng mà làm gì có cơ hội."
Dù sao thì cũng cùng là người ở dưới, có thể nói năng xỉa xói một chút.
Lâm Nguyên đem những lời nghẹn ở trong lòng một hơi phát tiết ra, lại cúi đầu đọc sách rất bình tĩnh, như thể người vừa rồi lên án vừa rồi không phải là mình.
Tần Miện trầm mặc chốc lát, sau đó lẳng lặng lui về phía sau một bước, có chút hoảng hốt.
Đồng học Lâm Tiểu Nguyên khả ái trước kia, sao biến thành dáng vẻ này?
Dục cầu bất mãn, quả nhiên sự việc thật khủng khiếp.
Tần Miện sống qua mấy năm nay, nhưng chưa từng thử qua loại khô khan này . Nghĩ đến bạn trai nhỏ của mình, hếch cằm tự đắc "Nếu không, tôi sẽ nhờ Chu Tử Mặc giới thiệu giúp một số bạn học của em ấy, tất cả đều học thể thao cơ bụng tám múi, gân guốc khắp nơi. . "
Sáng sớm còn chưa ăn gì đã phải chạy tới chạy lui các phòng khám trên dưới lầu kiểm tra Viêm Đình cuối cùng cũng thở phào một hơi mở cửa phòng, vừa vặn nghe thấy anh em mười mấy năm đang cạy góc tường nhà mình kém chút nữa trực tiếp tắt thở.
Lâm Nguyên và Tần Miện nghe thấy tiếng mở cửa, gần như đồng thời ngẩng lên.
Khuôn mặt xanh đen của Viêm Đình liền như vậy đột nhiên không kịp phòng ngừa đập vào mắt.
Tần Miện đưa tay sờ mũi, giả bộ vừa rồi mình không hề nói gì, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chậc chậc chậc chậc ...... Ánh mắt cây vạn tuế già quá dữ . Quả nhiên là có vợ, liền quên anh em.
Lâm Nguyên xốc lên chăn, dẫm lên dép lê chạy tới. Viêm Đình nghĩ, vẫn là đứa nhỏ mình nuôi tốt, còn biết lo cho chạy lại ôm mình.
Hắn cười giang hai tay cánh tay, nhưng cái ôm tưởng tượng ra đã không đến như mong đợi.
Lâm Nguyên chỉ là nắm ngón tay hắn, tầm mắt rơi vào lỗ kim nhỏ trên mu bàn tay vừa lòng gật gật đầu "Những cái khác kiểm tra xong chưa? Đơn khám đâu, cho em xem."
Viêm Đình: "......"
Bảo bối, tôi cảm thấy em không yêu tôi, em chỉ là yêu thận của tôi
Sáng nay, ngay khi Viêm Đình vừa mở mắt ra đã nhìn thấy đứa nhỏ đang ngồi trên người mình, vẻ mặt nghiêm túc nói giọng điệu căng thẳng, khẳng định hắn sẽ chết sớm.
Viêm Đình vẫn còn mơ hồ đã bị cậu mạnh mẽ đẩy đi kiểm tra sức khoẻ toàn thân . Từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đến cả móng tay cũng không chừa.
Nhưng Viêm Đình luôn cảm thấy việc khám sức khỏe ở những nơi khác chỉ là giả vờ, Lâm Nguyên thực ra chỉ muốn kiểm tra thận của hắn.
Bởi vì mấy ngày nay, hắn không có thỏa mãn nhu cầu của cậu nên bị cưỡng ép như vậy.
Viêm Đình càng nghĩ càng cảm thấy thận ẩn ẩn đau.
Hắn đưa tay lên xoa xoa vị trí của quả thận, bị ánh mắt của Lâm Nguyên bắt gặp liền giả bộ thản nhiên buông ra, vì sợ bị phát hiện.
Đàn ông mà, ai lại có thể nói mình không được.
Lần này, Viêm Đình nghĩ rằng có cái gì đó không ổn.
Lâm Nguyên chỉ là lo lắng trong người hắn có bệnh, lại muốn xác nhận nguyên nhân hắn chết sớm trong sách.
Vừa mới ngồi xuống, chuẩn bị lấp đầy cái bụng trống rỗng của mình bằng thức ăn, Viêm Đình vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy hoa hồng trên bàn kế đầu giường ánh mắt trầm xuống, "Cậu đem tới ?"
Tần Miện đang cúi đầu nhắn tin với người bạn trai nhỏ của mình, thì đột nhiên cảm thấy trên cổ mình như có một lưỡi dao lạnh băng, cả người co rút lại vì lạnh.
Sau khi sửng sốt một chút, Tần Miện nhếch khóe miệng lên nở nụ cười rất mê hoặc, "Tôi chỉ muốn nhắc nhở Lâm Nguyên rằng trên thế giới này có nhiều đàn ông đẹp trai giàu có như vậy, không cần treo cổ trên một cái cây đâu, vòng tay Tần gia của tôi sẽ luôn rộng mở dành cho em ấy và mỗi bông hoa này tượng trưng cho tình yêu của tôi dành cho em ấy. "
"Hơn nữa, Lâm Tiểu Nguyên lớn lên đẹp như vậy. Không có loài hoa nào khác xứng với cậu ấy hoa hồng thì thích hợp hơn, loại hoa mỏng manh mà mạnh mẽ."
Sau khi Tần Miện hết lời khen ngợi, còn cố ý ném một cái nháy mắt về phía Lâm Nguyên, đôi mắt đào hoa rất đa tình, hợp với khí chất lãng tử phong lưu cũng đủ khiến người ta mê muội.
Còn hướng tới Lâm Nguyên mở ra hai tay, chờ tiểu mỹ nhân nhào vào trong ngực.
Viêm Đình lạnh lùng nhìn anh, muốn đem hai tay đang dang ra chặt đi.
Tuy nhiên, Tần thiếu gia người bất bại trăm trận trong quá khứ, lần này lại phải chịu thất bại thảm hại.
Lâm Nguyên chỉ nhẹ liếc anh một cái, tiếp tục thờ ơ lật sách.
Tần Miện: "......"
Những người bị tình yêu làm cho mù quáng không có thẩm mỹ bình thường.
Nhân gian không đáng.
Viêm Đình rất hài lòng, muốn ôm cậu nhóc vào lòng và xoa nắn .
Mọi kết quả khám sức khỏe đều bình thường, sức khỏe Viêm Đình hoàn toàn tốt không có bệnh tật hay có nguy cơ bị tai biến.
Lâm Nguyên đã loại trừ thành công một nguyên nhân dẫn tới cái chết.
Vậy chỉ còn lại có hai nguyên nhân một là ngoài ý muốn, hai là bị mưu hại.
Trong nguyên tác, nhân vật chính Viêm Lang là người thông minh, đẹp trai giàu có lại là một người si tình cuối cùng thành lập nên đế chế kinh doanh của riêng mình.
Nhưng Lâm Nguyên luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Cũng giống như trong phim truyền hình, khi Thái tử trưởng thành và bắt đầu tự mình chấp chính điều mà vị này muốn làm nhất là gì?
Chính là diệt trừ người đã từng phụ tá chính mình lên ngôi, hiện đang nắm giữ triều chính là Nhiếp Chính Vương.
Mà đối Viêm Lang mà nói, chú của hắn Viêm Đình chính là Nhiếp Chính Vương, làm sao có thể để cho một mối đe dọa lớn như vậy lưu lại trên thế giới.
Cách tốt nhất để đối phó với mối đe dọa này là làm cho nó biến mất càng sớm càng tốt.
Lâm Nguyên như suy tư gật gật đầu.
Nghe thấy cửa phòng đóng sầm, vội vàng đi dép lê chạy ra ngoài vừa vặn thấy Viêm Đình từ trong phòng ngủ ra tới, trên người đã mặc quần áo chỉnh tề.
Sau khi giai đoạn thai nhi ổn định, chỉ cần nghỉ ngơi là được.
Ở bệnh viện ở một ngày, Lâm Nguyên đã bị Viêm Đình ôm về nhà.
"Anh đi đâu vậy?" Lâm Nguyên dựa vào khung cửa phòng làm việc, thò nửa đầu ra.
Viêm Đình bước tới, mở rộng cánh tay ôm người vào áo khoác, cúi đầu hôn lên mặt cậu, "Hôm nay là sinh nhật anh cả, anh hai đã về rồi bọn anh phải tụ họp ."
Đại ca, đó chẳng phải là ba của Viêm Lang sao ?
Mấy ngày nay suy nghĩ quá nhiều, khi nghĩ đến Viêm Lang Lâm Nguyên bất giác bắt đầu căng thẳng.
Cậu nắm lấy góc quần áo của Viêm Đình vò vò, sau đó kiễng chân lên chủ động hôn lên khóe miệng người đàn ông, nhỏ giọng nói : "Em có thể đi được không?"
Nếu lúc trước đứa nhỏ làm nũng như thế này, thì Viêm Đình sẽ cưng chiều mà đáp ứng bất cứ điều gì.
Nhưng giờ phút này, hắn hơi do dự.
Đường môi mỏng mím thẳng, ánh mắt hơi lạnh, sau một lúc lâu cũng không có lên tiếng.
Viêm Đình rất muốn đưa Lâm Nguyên đến gặp anh hai và cho hai anh của hắn biết về sự tồn tại của cậu. Nhưng chuyến đi này là đến nhà anh cả và cháu trai Viêm Lang của hắn cũng sẽ ở đó.
Từ đầu đến giờ, Viêm Đình cái gì cũng đều không nói nhưng dục vọng chiếm hữu của đàn ông, làm hắn rất không vui khi để Lâm Nguyên và Viêm Lang gặp nhau.
Nhưng hắn không muốn trực tiếp nói ra, cho dù bình dấm trong lòng có đỗ đầy đất cũng sẽ kìm lại vì sợ Lâm Nguyên nghĩ rằng hắn nhỏ nhen, không có khoan dung và độ lượng của một người đàn ông trưởng thành.
Lâm Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn, ánh sáng phản chiếu vào trong đôi mắt màu nâu nhạt sáng ngời, trong mắt tràn đầy hi vọng.
Chờ một lúc lâu, cổ đều đau nhức cũng không nghe thấy phản ứng gì.
Ánh sáng trong mắt dần dần mờ đi, Lâm Nguyên rũ xuống khóe mắt tuyệt vọng, mím chặt môi ngoan cường không muốn lộ ra vẻ buồn bã.
"Thì ra lúc trước anh nói muốn dỗ dành em thật tốt, đều là giả." Vẻ mặt Lâm Nguyên sa sầm, ngón trỏ và ngón cái cách nhau một chút, tự nhủ: "Em chỉ có một điều ước nhỏ nhoi như vậy. Cũng không thỏa mãn, em thực sự rất buồn. "
Lâm Nguyên chẹp khóe miệng, vỗ vỗ cái bụng to như dưa hấu, "Con à, nói cho con một sự thật, chúng ta không thể nghe lời hứa hẹn. Về sau, con phải mở to mắt ra đừng như ba ba của con có thai trước khi kết hôn còn bị lừa dối. Khỉ thật. "
"Haizz......" Cậu thở một hơi, "Cái nhà này, sớm muộn gì cũng không chứa hai cha con chúng ta , ba ba mang con đi."
Lâm Nguyên xoay người, cố ý dựng thẳng bụng tay phải đỡ ở bên hông vụng về mà đi phía trước.
Tư thế đó, giống như một người mang thai tám tháng bị bỏ rơi.
Bóng dáng cực kỳ thê lương, lại cô độc.
Viêm Đình đứng ở tại chỗ, bất đắc dĩ mà đỡ trán, "Cùng nhau đi "
Lâm Nguyên dừng lại tâm trạng trong phút chốc trở nên u ám, nét buồn trong mắt mờ nhạt, nụ cười tươi tắn lạ thường "Được rồi, em đi thay quần áo ngay."
Diễn xuất ấy mà, cậu là dân chuyên nghiệp.
Viêm Đình ở ngoài cửa phòng ngủ đợi năm phút, rồi nhìn thấy một vệ sĩ nhỏ mặc đồ đen bước ra.
Áo đen quần đen, kính râm đen, mũ đen và găng tay bằng da màu đen.
Thoạt nhìn, còn nghĩ cậu đang quay 007.
Lâm Nguyên cảm thấy chính mình toàn thân thật ngầu, lại còn có có thể giấu mình ở chỗ tối, trộm quan sát hành động của cha con Viêm Lang .
Nhưng Viêm Đình lại không nghĩ vậy, đưa tay lên sờ cằm lịch sự nhắc nhở: " Nguyên Nguyên, chúng ta là đi sinh nhật anh cả, không phải đi đóng phim."
Lâm Nguyên: "......"
Ôi, người đàn ông này thật thẳng thắn, đúng là không biết thưởng thức.
Lâm Nguyên trợn mắt, lại đi thay quần áo.
Áo hoodie, quần hưu nhàn, giày thể thao, thoải mái khỏe khoắn và năng động rất hợp với phong cách của lứa tuổi cậu.
Nhưng Lâm Nguyên cảm thấy một chút cá tính đều không có, từ phòng ngủ ra tới mãi cho đến lên xe, bĩu môi một câu đều không muốn cùng Viêm Đình nói.
Trên ghế phụ, Lâm Nguyên đã bọc cái chăn nhỏ ngủ.
Một chút nữa đi tới nhà Viêm Lang , khẳng định sẽ xảy ra một trận chiến nên trước tiên cậu nghỉ ngơi dưỡng sức cái đã.
Thời gian mang thai mà thích ngủ là hiện tượng bình thường, Viêm Đình đã hỏi qua bác sĩ liền yên tâm, ở mọi nơi từ nhà đến xe đều chuẩn bị chăn nhung mềm, để phòng ngừa Lâm Nguyên ngủ bị lạnh.
Xe vững vàng chạy về phía nhà Viêm đại ca.
Trong xe an an tĩnh tĩnh, tiếng hít thở nhẹ nhàng của Lâm Nguyên quanh quẩn .
Mây đen che kín bầu trời đêm, gió thổi từng cơn lá kêu xào xạc.
Trong quảng trường trống trải, một bóng người gầy gò vội vàng đi tới chính điện.
Lâm Nguyên phất phất cây phất trần trong tay .
Ủa rồi cây phất trần từ đâu ra ?
Mặc kệ, chạy trước đã.
"Nhiếp Chính Vương, chuyện lớn không tốt Thái Tử hắn bức vua thoái vị, chạy mau."
Trong Kim Loan Điện, Nhiếp Chính Vương mặc áo choàng đen bằng vàng ngồi trên long ỷ, khuôn mặt tuấn tú và lạnh lùng giống y như Viêm Đình.
Lâm Nguyên vén áo choàng lên và quỳ xuống.
"Tiểu Nguyên Tử, ngươi từ khi nào mà hoảng sợ như vậy ?"
"Vương gia, tọa kỵ Thái Tử đã đến ngoài cửa cung, hắn muốn độc chết ngài ."
"Ha ha ha." Viêm · Nhiếp Chính Vương · Đình đột nhiên nện một phác vào long ỷ, "Nực cười, tên thái giám như ngươi sao lại có thể xen vào chuyện của chú cháu ta.Người đâu, lôi hắn ra chém"
Những người lính mặc quân phục bằng sắt xông tới, giơ một con dao sắc nhọn và bổ xuống đầu Lâm Nguyên.
"A! Tôi không phải thái giám, tôi là Nhiếp Chính Vương phi!"
Lâm Nguyên hô to, đột nhiên bừng tỉnh .
Viêm Đình đang cúi xuống để giúp cậu thắt dây an toàn, hai người họ nhìn nhau.
Lâm Nguyên chớp chớp mắt, ý thức còn chưa thanh tỉnh, trừng lớn hai mắt đỏ hồng ủy khuất mà nhỏ giọng lẩm bẩm "Tôi thật sự Nhiếp Chính Vương phi, không phải thái giám."
Viêm Đình: "?"
Viêm Đình có chút bối rối, hắn cũng không biết đứa nhỏ đang hát vở kịch nào, cũng không biết chính mình nên tiếp hay không tiếp.
Hắn trầm ngâm một lát, sau đó trịnh trọng nói: "Bổn vương chuẩn."