Sau Khi Mang Thai, Tôi Được Người Giàu Có Và Quyền Lực Cưng Chiều

Chương 22



Viêm Đình đang đứng trước bồn rửa mặt cạo râu, nước từ vòi chảy ra ào ào .

Kem cạo râu quanh cằm khiến hắn thoạt nhìn như là ông già phát lễ vật đêm Giáng Sinh .

Trong tay còn cầm dao cạo râu, có chút ngốc.

Lâm Nguyên sững sờ đứng ở cửa.

Viêm Đình quay đầu lại thấy cậu đứng ở nơi đó, cười cười, "Làm sao vậy?"

Yên lặng thu lại bàn chân phải vừa mới duỗi ra, giọng Lâm Nguyên đều đều nói: "Không có việc gì, tùy tiện nhìn xem."

Mặt không biểu tình mà xoay người, nhưng vành tai đã đỏ bừng vì xấu hổ.

Hóa ra chỉ là đang cạo râu, chính mình suy nghĩ quá là không trong sáng.

Cởi giày bò lên giường, Lâm Nguyên khoanh chân ngồi xuống. Một lúc sau, kéo chiếc gối lại tay mình và ôm lấy, nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt không chớp mắt trong một lúc lâu.

Một cái gì đó dường như đang được ấp ủ.

Viêm Đình tắm xong ra tới, trong phòng ngủ đã không nhìn thấy bóng dáng đứa nhỏ.

Trên chiếc giường lớn, tấm chăn phẳng phiu được uốn cong ở giữa, thỉnh thoảng rung lên hai cái.

Rất nhiều quần áo bị vứt trên tấm thảm cạnh giường.

Viêm Đình cúi xuống và nhặt từng cái một, một chiếc áo khoác nhỏ, áo sơ mi, quần tây và một chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ màu đen.

Đem chính mình lột sạch, rồi trốn ở trong chăn.

Năm nay 30 tuổi, Viêm Đình không phải là kẻ ngốc không hiểu cậu đang làm chuyện gì, hắn biết cậu đang nghĩ gì khi đem quần áo cởi ra ném đi.

Muốn mà lại xấu hổ không dám nói thẳng, lại lớn mật ám chỉ như thế.

Viêm Đình nghĩ về điều đó, thực chờ mong kéo chăn bông ra và nhìn thấy một bức tranh đầy quyến rũ và câu nhân.

Hắn cầm quần áo đặt xuống chiếc ghế sô pha nhỏ bên cạnh, đi qua đi vỗ vỗ nhẹ lên cái đầu đen nhánh lộ ra trên gối.

Lâm Nguyên người đang trốn dưới chăn bông, thân thể không kiểm soát được mà rùng mình một chút.

Viêm Đình càng khẳng định suy đoán của mình và không hề vội vàng, mà hắn dự định từ từ mở món quà đặc biệt này.

Hắn lười biếng ngả người ra sau, lòng bàn tay đặt trên mặt chăn bông, vuốt xuống từng tấc một theo đường vòng cung.

Sống lưng thon gầy yếu của thiếu niên, dù cách qua một lớp chăn bông mỏng, nhưng như cũ ở trong lòng bàn tay hắn mà run lên.

Hơi thở của hắn nhỏ đến khó phát hiện , cũng trở nên dồn dập lên.

Lâm Nguyên ló ra nửa cái đầu, chủ động cúi người cọ cọ lòng bàn tay Viêm Đình , hai má ửng đỏ, ngoan đến không chịu được.

"Chú đã tắm rồi sao?"

"Ừm, tôi đã tắm sạch." Viêm Đình ôn nhu mà vuốt mái tóc lộn xộn trên trán cậu , đôi môi mỏng cong lên, nở một nụ cười nhàn nhạt.

Hắn biết đứa trẻ đang giở trò gì, nhưng cũng không định vạch trần.

Viêm Đình mặc một chiếc áo choàng tắm rộng rãi, làn da bởi vì thường xuyên tiếp xúc với ánh nắng mặt trời và tập thể dục nên có một màu lúa mạch.

Bình thường thoạt nhìn cũng không phải là đen.

Nhưng Lâm Nguyên thật sự quá trắng, làn da như là bị ngâm trong sữa, vừa non vừa mềm, hơi dùng sức một chút chạm vào cũng sẽ để lại vết đỏ.

Càng như vậy, người ta càng muốn hung hăng khi dễ , làm cho trên người cậu đều có dấu vết của chính mình.

Tính chiếm hữu của đàn ông đặc biệt mạnh khi họ ở trên giường.

Đầu lưỡi chạm vào má, Viêm Đình dùng ý chí mạnh mẽ kiềm chế sự kích động muốn trực tiếp vén chăn bông lên.

Lâm Nguyên không nhận ra rằng hơi thở của người đàn ông khác với mọi khi, duỗi vài ngón tay ra khỏi chăn bông, nắm lấy dây của áo choàng tắm, cố ý kéo mạnh.

Chiếc áo choàng tắm ban đầu không được buộc chặt đã được nới lỏng, cơ bụng tám múi hiện ra không chút cản trở.



Lâm Nguyên: "..."

Như thế nào lại có cảm giác ở tự rước lấy nhục ?

Mặc dù trước đây cậu không có cơ bụng 8 múi nhưng ít nhất có hai cơ.

Chỉ từ khi trong bụng lòi ra một đứa nhỏ , cơ bụng đều biến thành một hình cong.

Lâm Nguyên mếu máo, một chút đều không có thèm muốn cơ bụng của Viêm Đình , cũng không bị sự nam tính của hắn dụ dỗ.

Bực mình, nhanh chóng buộc chặt dây áo choàng tắm một lần nữa.

Còn thuận tiện giúp Viêm Đình đem cổ áo áo tắm quấn chặt lại , chỉ còn lại phần cổ lộ ở bên ngoài.

Lâm Nguyên giống như còn chưa hết giận, nhìn chằm chằm trái cổ căng phồng rõ ràng của hắn , răng nanh nghiến ken két, như thể đang có ý đồ xấu.

Trái cổ, cơ bụng, gương mặt cương nghị và điển trai ...... Những yếu tố tràn đầy hormone nam tính là những gì Lâm Nguyên đã từng mong muốn có được.

Chỉ nghĩ về nó thôi cũng khiến adrenaline* tăng vọt.

Nhưng mà, cậu lười.

Đi phòng tập thể thao, câu cá ba ngày và phơi lưới hai ngày, không chỉ không luyện ra cơ bắp, còn lên ba kí.

Còn về trái cổ và ngoại hình hoàn mỹ này , trừ khi cậu đi phẫu thuật thẩm mỹ, nếu không thì ...

Baby face thì baby face, ít ra thì trông trẻ tuổi, cũng chậm già đi.

Lâm Nguyên tự an ủi mình như vậy, dùng ngón tay nắm lấy trái cổ Viêm Đình.

Bộ phận dễ bị tổn thương nhất bị người khác khống chế ở trong tay, Viêm Đình trực tiếp đè ép nó ngay lúc phản ứng xuất hiện.

Rũ mắt, nhìn mu bàn tay trắng nõn của đứa nhỏ , giọng hắn khàn khàn và từ tính , rất mê người "Ngoan bảo bối, em có thể hôn nó."

Lâm Nguyên như là bị bỏ bùa, thật sự duỗi thẳng nửa người trên, lại gần hôn lên trái cổ nhô lên.

Chăn mỏng theo sống lưng chảy xuống, để lộ chiếc áo sơ mi trắng đang mặc trên người.

Viêm Đình liếc mắt một cái liền nhận ra đó là quần áo của mình, cảnh tượng trước mắt càng không thể kiềm chế hơn là không mặc gì.

Đôi mắt đen láy nhiễm màu đỏ tươi, cánh tay rắn chắc linh hoạt ôm lấy vòng eo mềm dẻo kia , nhưng chưa kịp ôm vào.

Lâm Nguyên thoát ra khỏi vòng tay của Viêm Đình , co chân ngồi bên cạnh, cong ngón chân lấy từ quần áo ra một tờ giấy.

Hai giây sau, lại lấy ra một cây bút.

Cậu chỉ mặc một cái áo sơmi, rũ đến đùi, che khuất tất cả cảnh vật.

Một sợi dây đen buộc vào mắt cá chân mảnh mai của cậu và một chiếc chuông nhỏ treo trên dây, leng keng theo chuyển động của cậu.

Sợi dây đen và chiếc chuông vàng càng khiến da thịt cậu thêm trắng nõn như miếng đậu phụ thơm phức mềm mịn, ai nhìn thấy cũng muốn cắn một miếng.

Vừa rồi giấy và bút đều là do Lâm Nguyên lấy ra từ trong người, lúc lấy ra Viêm Đình cảm thấy trên đó vẫn còn nhiệt độ cơ thể của đứa nhỏ, thậm chí còn có chút ghen tị với cây bút.

Hắn còn chưa có chạm vào, đã bị thứ khác nhanh chân đến trước.

Lão nam nhân ăn dấm khiến trong lòng thực khó chịu.

Lâm Nguyên đem giấy bút đẩy đến trước mặt hắn, nhếch miệng cười, lộ má lúm đồng tiền nhỏ phía bên phải ,"Chú ký cái này đi."

Lúc cầm bút lên, Viêm Đình xoa phần nắp trơn bóng, nghĩ rằng chắc chắn da trẻ em không có gì trơn trượt.

"Đây là cái gì?" Hắn hỏi.

" Hợp đồng viện trợ lẫn nhau." Lâm Nguyên đáp.

Viêm Đình: "......"

Sau khi ký bao nhiêu hợp đồng trị giá hàng chục triệu, thậm chí vài tỷ, hắn chưa từng thấy văn bản nào có cái tên lạ lùng như vậy.

"Nói đơn giản, là hợp đồng bạn giường." Lâm Nguyên nghiêng đầu, cảm thấy có chút buồn ngủ.

Hai chữ "bạn giường" vừa ra, ánh mắt Viêm Đình đột nhiên chìm xuống, như bị dội một chậu nước lạnh vào đầu, trong lòng lạnh lẽo.



"Bạn giường?" Hai từ đơn giản mang theo nghiến răng nghiến lợi.

Lâm Nguyên bị vẻ mặt đột nhiên u ám của Viêm Đình làm cho hoảng sợ, lại nhích mông về phía sau, " Còn gì nữa? Chú muốn cùng tôi yêu đương à?"

Biểu hiện của cậu thập phần bình tĩnh, như thể không quan tâm chút nào.

Nhưng những ngón tay sau lưng lại xoắn vào nhau đầy lo lắng.

Mau trả lời đúng vậy!

Chỉ cần chú cùng tôi yêu đương, là tôi có thể danh chính ngôn thuận làm Viêm Lang cùng Lâm Kỳ cặn bã kia kêu tôi là thẩm.

Tuy rằng cái này xưng hô, cậu cũng không quá vừa lòng. Nhưng có thể nhìn đến hai người bọn họ ăn mệt, kêu thẩm cậu cũng miễn cưỡng có thể tạm chấp nhận.

Lâm Nguyên ở trong lòng chửi thầm liên tiếp, thậm chí còn luyện tập tư thế ngồi uống trà để Lâm Kỳ kính trà, nhưng lại không nghe thấy câu trả lời nào từ Viêm Đình .

Trái tim còn đang hưng phấn ban nãy trong phút chốc tan vỡ.

Tra nam!

Ngủ đều ngủ, còn không tính toán chịu trách nhiệm.

Quả nhiên nam nhân trên đời đều không phải thứ tốt.

Lâm Nguyên nói thầm xong, mới ý thức rằng mình cũng đã tự mắng mình.

Cậu không thèm chỉnh sửa, cậu thực sự không phải suy nghĩ nhiều.

"Chú rốt cuộc có ký hay không ?" Lâm Nguyên dùng ngón chân giậm lên trang giấy trước mặt , khuôn mặt nhỏ tràn ngập sự không kiên nhẫn, "Còn có phải đàn ông hay không , nhanh ký đi."

Viêm Đình chậm rãi đặt bút xuống, giọng điệu hơi lạnh lùng, "Tôi sẽ không làm bạn giường với em."

"Hả? Đánh rắm! Chẳng lẽ là anh trai sinh đôi của chú đã ngủ với tôi nhiều lần như vậy trước đây sao?" Lâm Nguyên nghĩ lầm hắn là muốn chối bỏ quan hệ phát sinh của hai người , vốn tâm tình đang tốt , lập tức liền cảm thấy mất mát.

Ủy khuất tràn ngập trong lòng, Lâm Nguyên có chút muốn khóc.

Nhưng lại cảm thấy nam nhân rơi lệ quá giống con gái. Liền ngậm miệng lại , ngạo kiều mà chịu đựng.

"Tôi không có anh em sinh đôi, là tôi ngủ với em" Viêm Đình thừa nhận rất thản nhiên.

Lâm Nguyên buồn bực mà trừng hắn một cái, "Vậy chú mẹ nó...... Ngô......"

Khi tức giận,cậu không thể không chửi thề. Trước khi cậu chưa hét lên, miệng đã bị che lại.

Viêm Đình duỗi tay đem tiểu sư tử tạc mao ôm vào trong lòng ngực, vừa định buông lòng bàn tay đang che miệng lại thì bị cắn.

Lâm Nguyên không nương tay chút nào, cắn mạnh một cái.

Trong lòng bàn tay rộng có một vòng dấu răng lõm xuống rõ ràng.

Dường như Viêm Đình không cảm thấy đau đớn, còn chủ động đưa tay trước mặt đứa trẻ để cậu tiếp tục trút giận.

Lần này, Lâm Nguyên không có hứng thú tiếp tục cắn.

Có ý cười giữa đôi mày nghiêm nghị của hắn, lời nói của Viêm Đình ôn nhu tràn đầy dung túng, "Anh đã nói chúng ta không phải bạn giường, bởi vì anh luôn nghĩ rằng hai chúng ta đã yêu nhau rồi."

Lâm Nguyên sửng sốt một chút, khó hiểu nhìn hắn, "Cái gì?"

Vẫn luôn............ Yêu đương!?

Phải không? Cậu như thế nào không biết?

----------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Bởi vì Nguyên Nguyên tiểu đồng giày, ngươi không quá thông minh.

Chỉ số thông minh đều bị ngươi trong bụng nhãi con ăn luôn lạp!

*là hormon có có tác dụng dựa trên hoạt động của thần kinh giao cảm, sản xuất từ cơ thể những lúc con người có cảm giác sợ hãi, tức giận hay là cảm giác hạnh phúc, thích thú... làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh, được chuẩn bị để phản ứng chống lại sự tăng lên nhanh chóng của nhịp tim.

* Khuôn mặt cân đối, gò má không cao, cằm nhỏ, góc hàm không rộng, khuôn mặt không có góc cạnh, mắt to, lông mi dài, chân mày cong, môi đầy đặn, khuôn mặt tròn, mũi nhỏ xinh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv