Từ nhà cũ Trịnh gia đi về, Chử Tiểu Du rầu rĩ không vui.
Nói thẳng ra là Sở Tiểu Mộc còn nhỏ cũng không làm được việc gì, nhưng người đến quá đáng ghét. Chử Tiểu Du đối với cậu em trai này cũng không có cảm xúc gì nhiều, nhưng lúc này cũng không thích nó được.
Trịnh Tranh vẫn như cũ, dáng vẻ bình chân như vại: “Chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó thì đi chụp ảnh cưới.”
Chử Tiểu Du ánh mắt hơi sáng: “Như vậy buổi tối có thể đến đón chú Lâm, Đỉnh Đỉnh được chụp ảnh cùng không?”
“Được”
Để bảo mẫu đưa Chử Trịnh đến, Trịnh Tranh phân phó tìm khách sạn ăn cơm. Chử Tiểu Du từ ngày quen hắn đã ba năm mà đây là lần đầu tiên ra ngoài ăn cơm, không khỏi có chút khẩn trương.
Cậu giống như con mèo cảnh giác đi vào khách sạn, nhìn xung quanh không có người cậu mới kéo Trịnh Tranh đi nhanh.
Trịnh Tranh vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng để cậu kéo đi, ánh mắt cưng chiều.
Cân nhắc đến tình huống đặc biệt của Chử Tiểu Du, Trịnh Tranh định bao một căn phòng nhỏ lãng mạn, bên trong có ánh đèn lờ mờ, mang người vào lại càng mỹ lệ hấp dẫn.
Trịnh Tranh gọi một bàn đầy đồ ăn, Chử mèo con nghiêm túc gắp một miếng thịt bò, lại gắp rau xanh vào trong bát, trong lòng thầm đếm một hai ba.
Thói quen ở trại mồ côi là tranh giành đồ ăn. Bây giờ Chử Tiểu Du không đến nỗi như vậy, nhưng theo bản năng vẫn gắp nhiều thứ, cậu cầu nguyện xong lại phát hiện ra mình biến thành con mèo buồn bực không muốn ăn.
Trong lòng không được vui vẻ, đấy là 20% cổ phần công ty đó, rất rất rất nhiều tiền đấy!
Trịnh Tranh biết con mèo nhỏ tham tiền này đang tiếc thương chỗ cổ phần kia, trong lòng dở khóc dở cười.
Hắn hôn Chử Tiểu Du một cái: “Mèo con muốn chủ nhân bồi em ăn cơm?”
Chử Tiểu Du nghĩ bĩu môi, cũng không hùa theo hắn: “Trịnh Tranh, em mang đến phiền phức cho anh có phải không?”
Trịnh Tranh nhướng mày: “Muốn anh nói thật?”
Chử Tiểu Du căng thẳng trong lòng, mắt mèo đầy lo lắng: “Muốn nghe nói thật.”
“Nói thật sớm hay muộn lão thái thái cũng phải ngả bài theo anh, anh với bà cũng không có khả năng bàn bạc trong hòa bình.” Trịnh Tranh bỗng nhiên cười, không đứng đắn mà khàn giọng nói bên tai Chử Tiểu Du: “Nhưng với em thì có một chút khác biệt, mỗi ngày anh đều muốn làm em đến chảy nước.”
Lần này nước ở miệng trên sẽ chảy xuống miệng dưới.
Chử Tiểu Du xấu hổ hai tai đỏ bừng, ánh mắt mềm nhũn: “Ừm… Vậy em cũng nhớ anh… Ừm, gậy quấy rối.”
Bữa cơm này Trịnh Tranh không ăn chút nào, kiềm chế muốn đè Chử Tiểu Du ở trên salon hung hăng chà đạp, ngược lại Chử Tiểu Du ăn đến đâu đói đến đấy, bụng trống rỗng không được lấp đầy.
Cuối cùng Chử Trịnh được đưa đến, phá vỡ nguy cơ trận này.
Trịnh Tranh sắp xếp một chỗ là một studio, trang trí mang đậm chất Gothic. Chử Tiểu Du cảm thấy chỗ này không khác thí nghiệm quỷ là bao, không khỏi ngạc nhiên: ” Tại sao chúng ta lại chọn nơi này, trông không ấm áp chút nào.”
Trịnh Tranh nói: “Bạn bè.”
Chử Tiểu Du lập tức hiểu, bạn bè là người có thể giúp đỡ giữ bí mật.
Chử Đỉnh Đỉnh sinh ra tới giờ mới ra ngoài lần thứ hai, nhìn cái gì cũng tò mò, mắt nhìn bên này bên nọ, dường như đối với không gian quái dị này cảm thấy thích thú.
Chử Tiểu Du cảm thấy thật vừa lòng với phản ứng của Chử Đỉnh Đỉnh: “Bảo bối thích ra ngoài chơi, về sau mỗi ngày ba đưa con đi dạo.”
Trịnh Tranh nhìn hai ba con, trong mắt như biến thành một dòng suối nước nóng: “Được, mèo con nói được thì làm được.”
Chử Tiểu Du gật đầu, trong mắt đầy kiên định: “Dạo phố thôi mà, vì Đỉnh Đỉnh cái gì em cũng có thể làm hết!”
Trịnh Tranh cảm thấy thật buồn cười.
Chụp ảnh cưới đổi đến mấy bộ quần áo, Chử Tiểu Du tự mình mặc đồ, bộ thứ nhất là âu phục trắng tinh. Chử Tiểu Du không đủ cao để đi làm người mẫu đi catwalk nhưng dáng người cân xứng lại xinh đẹp, hơn nữa lên hình mặt mũi lại vô cùng rạng rỡ, xinh đẹp.
Ngay cả bạn của Trịnh Tranh vừa nhìn đã chảy nước miếng, thầm nghĩ ảnh này mà bị lộ ra ngoài khẳng định không ít thiếu nữ hai mắt tỏa sáng.
Chử Tiểu Du đã từng chụp hình phông trơn và truyền hình, đã quen thuộc kiểu chụp này, biểu cảm thoải mái đáng yêu, ngược lại Trịnh Tranh mặt mũi nghiêm túc trông như chuẩn bị đi đánh giặc tới nơi.
Thợ chụp ảnh vô cùng bối rối: “Trịnh tiên sinh, anh cười được không?”
Trịnh Tranh cười lạnh một cái.
Thợ chụp lập tức hành nghề, không dám nói tiếp nữa, Chử Tiểu Du bỗng nhiên nhanh trí, mắt mèo trong sáng long lành nhìn Trịnh Tranh cười: “Trịnh Tranh, anh đừng nhìn ống kính nữa, nhìn em, nhìn em đi.”
Trịnh Tranh con ngươi bao trùm băng tuyết nhìn Chử Tiểu Du, lập tức biến thành xuân về hoa nở, môi khẽ cong lên thể hiện sự cưng chiều.
Thợ chụp nhanh tay chụp được khoảnh khắc này.
Có lần này nên ảnh chụp trông tốt hơn nhiều, dù sao Trịnh Tranh đối mặt nhìn ống kính, Chử Tiểu Du cũng luyến tiếc nhìn ống kính, hai người vẫn còn chìm đắm trong thế giới riêng chứa đầy tình ý riêng của mình, bốn mắt nhìn nhau đầy ôn nhu lưu luyến, kết quả làm tất cả ảnh chụp đều là góc nghiêng của hai người.
Chụp xong, Chử Trịnh khinh thường.
Đại vương Đỉnh Đỉnh còn khinh thường đồ chơi của nhân loại, chụp ảnh lại càng chống đối nhưng lại không khóc, chỉ cần không nhắm mắt nhìn máy ảnh, Chử Tiểu Du ở bên cạnh vừa cầm trống bỏi vừa cầm cuộn len, toàn bộ đều bị Đại vương Đỉnh Đỉnh coi thường ( ̄_, ̄)
Chử Tiểu Du buồn bực: “Tại sao con còn nhỏ mà lại không thích cười, hơn 40 ngày phải biết cười rồi mà? Em muốn đi tìm bách khoa toàn thư tấu hài cho con cơ? Đông Bắc Nhị Nhân Chuyển(*)?”
[(*)Nhị Nhân Chuyển (二人转) là một loại hình nghệ thuật dựa trên các điệu ca dân gian ở vùng Đông Bắc Trung Quốc. Nó thường có 2 người biểu diễn, 1 nam 1 nữ, họ hát và nhảy, sử dụng quạt giấy hoặc khăn tay màu đỏ trong suốt quá trình biểu diễn.]
Trịnh Tranh không biết Chử Trịnh có thích Nhị Nhân Chuyển hay không nhưng hắn cũng không muốn ở nhà làm việc mà phải nghe thứ âm thanh tuyệt vọng kia, đáy lòng thở dài, Trịnh Tranh sai người đi tìm một tờ giấy màu đỏ tới.
Chử Tiểu Du thật sự không hiểu gì.
Trịnh Tranh mặt không chút biểu tình cầm tờ giấy màu đỏ đưa cho Đại vương Chử Đỉnh Đỉnh nhìn, hai mắt Đỉnh Đỉnh bỗng nhiên mở to ra, giống như lần đầu tiên nhìn thấy một vật gì đó thú vị, bỗng dưng nhếch miệng cười vui vẻ, nụ cười đơn thuần của trẻ con luôn vô cùng đáng yêu.
Chử Tiểu Du cứng họng, lại bị dáng vẻ Chử Đỉnh Đỉnh tươi cười làm lòng cậu mềm nhũn, đi đến hôn Đỉnh Đỉnh một cái.
Chử Đỉnh Đỉnh tâm tình tốt vô cùng, mở miệng “A” mấy tiếng muốn hôn Chử Tiểu Du.
Chử Tiểu Du mắt sáng rực, hôn miệng Chử Đỉnh Đỉnh một cái, nó cười đến hạnh phúc, ánh mắt vui vẻ ngắm tờ giấy màu đỏ.
Chờ đến khi chụp ảnh xong, Chử Tiểu Du còn hiếu kỳ lấy làm lạ, hỏi Trịnh Tranh: “Sao anh lại biết Đỉnh Đỉnh thích màu đỏ?”
Trịnh Tranh trầm mặt nói: “Vì ngày bé anh cứ nhìn thấy màu đỏ là ngây ngô cười, trăm thử trăm thiêng, khi còn bé cứ đến tết anh đều bị lôi ra làm trò cười.”
Chử Tiểu Du cười, trong đầu bắt đầu tưởng tượng hình dáng Trịnh Tranh khi còn bé, có lẽ còn tè dầm nữa ><
Vẫn là con trai của Trịnh tiên sinh nha.
Hơn nữa, bọn họ đều là người mà, Trịnh Tranh cũng không đáng sợ đến vậy.
Chử Tiểu Du hạnh phúc bế Chử Đỉnh Đỉnh cùng Trịnh Tranh đi đón Lâm Cận Ngôn.
Lâm Cận Ngôn tới một mình.
Chử Tiểu Du không gặp y một tháng, nhìn thấy Lâm Cận Ngôn kéo vali lập tức vui vẻ, ra sức vẫy tay gọi y.
Sau khi đi đón người chính là đi ăn cơm, Trịnh Tranh chuẩn bị một bữa tiệc gia đình. Lâm Cận Ngôn ngồi xe rồi ngồi máy bay một ngày đã rất mệt nên cũng không ăn được nhiều. Chử Tiểu Du lại luôn gắp đồ ăn cho y, Lâm Cận Ngôn trong nóng ngoài lạnh, miệng độc như rắn: “Cháu còn gắp thêm nữa, chú lập tức ném cháu với tất cả chỗ này vào thùng rác.”
Chử Tiểu Du đen mũi, lấy lòng nói: “Nhiều phiền phức lắm, đến lúc đấy chú còn phải nhặt cháu ra.”
Lâm Cận Ngôn trừng cậu, còn Trịnh Tranh nghe không nổi nữa, nhìn Chử Tiểu Du cười: “Không cần nhặt, anh đây là thùng rác không tồi, em cứ đợi đi.”
Lâm Cận Ngôn khinh bỉ, đúng là thời buổi ngược cẩu độc thân thật tuyệt vọng.
Cơm nước xong, Lâm Cận Ngôn kéo Chử Tiểu Du ra nói chuyện riêng, hỏi về chuyện Sở Tiểu Mộc, Chử Tiểu Du nói từ đầu đến cuối không bỏ một chút nào: “Chú nói hiện giờ Trịnh Quốc Lương chăm sóc Sở Tiểu Mộc, lại lấy 20% cổ phần công ty, chuyện này cháu nghĩ như thế nào cũng không đúng.”
Lâm Cận Ngôn nhướng mày: “Lúc cháu mang thai Trịnh Tranh để Trịnh Quốc Lương đến chăm sóc cháu, chứng tỏ quan hệ hai người đó khá tốt. Chuyện này chú nghĩ không nghiêm trọng như cháu nghĩ, với tính cách này của Trịnh Tranh, nói không chừng đã kết bè với Trịnh Quốc Lương từ lâu rồi.”
Chử Tiểu Du hoàn toàn không nghĩ tới điều này, Lâm Cận Ngôn nói cậu mới thấy có khả năng, nhưng 20% cổ phần công ty Trịnh thị cũng không phải là một số tiền nhỏ, quan hệ giữa Trịnh Tranh và Trịnh Quốc Lương tốt đến vậy sao?
Nhưng nghĩ lại bản tính của Trịnh Quốc Lương, người này đúng thật là không có khả năng bảo vệ được số tiền kia.
Ngày hôm sau, Trịnh Tranh đến công ty từ sáng, trong nhà chỉ còn Chử Tiểu Du và Lâm Cận Ngôn. Buổi chiều Chử Tiểu Du có tiết, qua việc mấy hôm trước Chử Tiểu Du do dự không biết có nên đợi trường học đàn áp dư luận xong xuôi rồi mới đi hay không.
Vì thi học kỳ của năm ba xong là kết thúc, tình hình của Chử Tiểu Du bây giờ thật sự rất xấu hổ.
Đại học học năm tư vốn phải đi thực tập là chính hoặc là thi nghiên cứu sinh, muốn sửa tín chỉ cũng rất ít. Bạn học Chử Tiểu Du đều đã tìm được chỗ làm, chỉ còn cậu vẫn chưa đủ tín chỉ, Chử Tiểu Du là người luôn dành được học bổng, đối với kì thi vốn không lo lắng, cậu lo là cậu không thể bước vào xã hội.
Chử Tiểu Du học ngành công tác xã hội chuyên nghiệp, học chủ yếu về an sinh xã hội, giải quyết vấn đề, làm việc nhóm, thậm chí là công việc cộng đồng. Học cái này không dễ tìm được việc làm. Chử Tiểu Du xem qua một bản thống kê, số lượng sinh viên ước tính có thể tìm được việc làm là ít hơn 80%.
Nhưng Chử Tiểu Du cũng có hứng thú đối với lĩnh vực này, cậu muốn thử xem sao.
Ở nhà do dự cho tới trưa, Chử Tiểu Du vẫn quyết định đến trường. Bây giờ đi học là thành tựu lớn nhất của cậu, Chử Tiểu Du không nghĩ chỉ vì mấy lời đồn đại vớ vẩn mà phải từ bỏ.
Nhưng cậu còn chưa ra khỏi cửa Sở Tiểu Mộc đã tới, Chử Tiểu Du nhìn qua màn hình kết nối thấy là nó, níu mày nói: “Cậu tới làm gì? Tôi không muốn gặp cậu.”
Sở Tiểu Mộc trong hình trông khá vô cảm, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy nó là một đứa trẻ lãnh đạm, bướng bỉnh, không trị được: “Tôi cũng chả muốn đến, là bà nội anh bảo tôi tới.”
Chử Tiểu Du chưa hiểu mô tê gì: “Bà nội tôi? Bà nội nào?”
Sở Tiểu Mộc cười nhạo: “Anh và Trịnh Tranh không phải là quan hệ chồng chồng sao? À, là vợ chồng?”
Chử Tiểu Du trực tiếp tắt màn hình kết nối, nhưng vừa mới quay người thì lại có tiếng chuông cửa. Chử Tiểu Du bực mình quay đầu lại: “Sở Tiểu Mộc! Cậu đừng coi thường tôi không làm gì được cậu!”
Sở Tiểu Mộc mắt không gợn sóng cũng không sợ hãi: “Tôi là đang xem anh như chị của tôi, chẳng lẽ tôi đánh không lại anh?”
Hai anh em mắt đều bốc lửa rừng rực.
Chử Tiểu Du tức đến hận không thể lao ra sống chết đến cùng với nó, nhưng nghĩ đến đối phương mới chỉ mười mấy tuổi. Tuổi này đánh người hay mắng chửi người khác sẽ cảm thấy thật oai. Chỉ trách miệng cậu không độc địa như Sở Tiểu Mộc, không biết nói chuyện.
Chử Tiểu Du quyết định không để ý tới nó, để nó chờ dưới trời nắng.
Nhưng Sở Tiểu Mộc nói: “Tôi tới đây chẳng có việc gì lớn, chỉ là chụp ảnh con trai anh, xem nó ra sao. Tôi nói rõ chưa, là Trịnh lão phu nhân muốn chứ không phải tôi không phải anh, bà ấy là muốn cháu tôi, à, là chắt trai đi?”