Tác giả: Miêu Giới Đệ Nhất Lỗ
Edit: Cánh Cụt
Mộc Dương vẫn luôn run rẩy, Giải Biệt Đinh đi rất vững, một tay nâng bắp đùi cậu, một tay vỗ nhẹ phần lưng của cậu.
Nếu là ngày thường thì nhất định Mộc Dương sẽ cảm thấy đó là một tư thế mạo phạm, nhưng giờ phút này lại như một người sắp cái chết đuối đang bám chặt lấy cái rơm cứu mạng, dán lên người Giải Biệt Đinh để hấp thụ một chút ấm áp cuối cùng.
Trở lại cửa khách sạn, cổ áo Giải Biệt Đinh hầu như đã ướt đẫm.
Mộc Dương khóc mà không để lộ chút âm thanh nào, sắc mặt trống rỗng mà chết lặng, từng giọt nước mắt cứ rơi xuống.
Toàn bộ hành trình Giải Biệt Đinh chưa từng buông cậu, thẳng đến trở lại trong phòng mới đưa Mộc Dương phóng tới trên giường, cấp trước đài gọi điện thoại.
Mộc Dương cuộn tròn ở đệm chăn, chinh lăng mà nhìn phía trước.
Tiếng chuông cửa cũng không thể làm cậu dao động, Giải Biệt Đinh nhận nước muối sinh lí cùng băng gạc người phục vụ đưa lên: “Cảm ơn.”
“Mộc Dương.”
Không có tiếng trả lời.
Giải Biệt Đinh không nói nữa, anh ngồi vào mép giường, cho tay vào đệm chăn nắm lấy mắt cá chân của Mộc Dương, Mộc Dương co người lại, giọng nói âm hơi khàn: “Tay anh lạnh.”
“……” Giải Biệt Đinh đứng lên, “Anh đi ủ ấm.”
Anh đi vào phòng vệ sinh, mở vòi nước ấm ra rửa tay, khi ngón tay thon dài trắng nõn vuốt ve nhau vài cái thì lòng bàn tay bắt đầu nóng lên.
Giải Biệt Đinh lại tới mép giường một lần nữa, nắm lấy chân Mộc Dương kéo ra khỏi đệm chăn, Mộc Dương ôm gối đầu kháng nghị một cách im lặng, Giải Biệt Đinh vỗ thân thể cậu: “Đừng nghịch nữa, xử lý miệng vết thương trước đã.”
Thân thể Mộc Dương cứng đờ, Giải Biệt Đinh đã vỗ vào mông cậu cách lớp đệm chăn.
Hẳn là cẳng chân của cậu bị trầy do đụng phải chân bàn ở tiệm ăn, chỗ bị trầy không hề nhỏ mà còn chảy máu.
Giải Biệt Đinh dùng bông dính nước muối sinh lí rửa sạch miệng vết thương của cậu. Động tác rất nhẹ, hầu như Mộc Dương không cảm nhận được cơn đau, cho đến lúc bôi thuốc thì mới thấy hơi nhói đau.
Mắt cá chân Mộc Dương vừa thon lại vừa trắng nõn, cách phân bố của xương rất đẹp mắt, không có chút thịt thừa nào, đặt ở lòng bàn tay thì đúng là cảnh đẹp ý vui, Giải Biệt Đinh nắm hồi lâu mới buông tay.
Hơn nửa khuôn mặt của Mộc Dương chôn trong đệm chăn, bị bóng đen che khuất.
Sau khi dán băng gạc xong thì Giải Biệt Đinh mới nhét chân Mộc Dương vào trong đệm, thuận tiện kéo chăn lên.
Anh hỏi: “Gặp ai đấy?”
“…… Anh không quen đâu.” Qua một hồi lâu Mộc Dương mới nói một cách nghẹn ngào.
Giải Biệt Đinh đã có suy đoán, anh lật thân thể Mộc Dương lại, đỡ sườn mặt cậu hướng về phía mình: “Sao lại khóc?”
Mộc Dương bĩu môi, dù sao chân tướng cũng sẽ bị vạch trần dù sớm hay muộn: “Tôi đụng phải một người phụ nữ —— bà ấy là mẹ ruột của tôi.”
Giải Biệt Đinh: “……”
Mộc Dương lật thân lại, không muốn tiếp xúc với Giải Biệt Đinh, cũng không nhìn anh: “Nói cho anh một chuyện cười nhé, ta người mà tôi gọi là ba mẹ hơn hai mươi năm, thật ra là ba mẹ của người khác.”
Cậu nắm chặt đệm chăn, cả người co thành một mẩu: “Sao bà ấy có thể……”
Bà ấy dựa vào điều gì mà tùu ý bóp méo cuộc đời của cậu, sau đó bỗng dưng có một ngày chân tướng bị bại lộ, phá hủy tất cả những gì cậu từng lấy làm tự hào?
Điều đáng buồn như vậy chỉ cần trải qua một lần là đủ rồi, nhưng vận mệnh lại khiến cậu trải nghiệm thêm lần nữa.
Giải Biệt Đinh nhíu mày lại, bắt đầu rồi.
Trong ngực xuất hiện cơn đau không rõ nguồn gốc, nhưng lần này là cảm giác hoàn toàn mới, không hề giống với cơn đau từ từ, chậm rãi, mà đau như thể đột nhiên bị kim đâm.
Anh đặt tay lên tay Mộc Dương cách lớp đệm chăn: “Đừng buồn.”
“Bà ấy đã hại thật nhiều người.” Mộc Dương nhìn khoảng không phía trước, ánh mắt không có tầm nhìn, “Bà hại ba mẹ, hại Kiều Viện…… Cũng hại anh.”
Giải Biệt Đinh ngừng lại.
Giọng nói Mộc Dương rất nhỏ: “Nếu không phải do bà, chắc hiện tại tôi sẽ sống ở thành nhỏ này, chứ không phải tùy ý tiêu xài đồ vật của người khác.”
Người gọi là mẹ đẻ của cậu đã khiến Mộc Nam Sơn và Diêu Diên phải xa cách con gái ruột hơn hai mươi năm, kể cả sau khi đoàn tụ thì cũng có thể trở mặt thành thù. Hại Kiều Viện phải sống một cuộc sống không bình đẳng hơn hai mươi năm, mất đi tất cả tài nguyên vốn có.
Còn hại Giải Biệt Đinh bị Mộc Dương quấn lấy suốt 5 năm.
Giải Biệt Đinh không cần nghĩ nhiều đã có thể đưa ra đáp án: “Bà ấy không hại anh.”
Mộc Dương đang chết lặng về cảm xúc thì không rảnh để hiểu hàm nghĩa của câu trả lời này, thân thể cậu chỉ cứng lại, qua một khoảng thời gian, cậu cảm thấy việc bản thân thở trước mặt Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên cũng là không có đạo lý.
Cậu không dám nhìn bọn họ, dù có là nhớ nhung cũng thành mạo phạm.
Kiếp trước khi đến Tết Âm Lịch, Giải Biệt Đinh từng hỏi cậu có muốn về nhà cùng anh không thì đã bị cậu từ chối không chút do dự.
Không ai biết qua Tết Âm Lịch cậu đã không ngủ cả một đêm, không phải cậu không muốn trở về, mà là không dám.
Cậu sợ phải đứng trước mặt Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên, nhìn thấy sự căm hận trong mắt bọn họ, nhìn thấy sự phiền muộn cùng trách cứ của bọn họ.
Kể cả cậu biết cậu phải nhận lấy điều đó, nhưng vẫn sẽ co rúm lại trong góc như một kẻ nhát gan.
“Giải Biệt Đinh, lạnh.”
Giải Biệt Đinh đang đứng dậy đổ nước bỗng nghe vậy thì đi đến mép giường, bấm điều khiển điều hoà: “27 độ có được không?”
Mộc Dương không lại đáp lại, cậu nhắm mắt, chưa một khắc nào mà cậu có cảm giác mãnh liệt như vậy, rằng cậu tồn tại để làm gì chứ? Trở lại 5 năm trước làm gì?
Cậu không có cái gì, mang một thân đầy tội nợ, cái gì cũng không giữ được, cái gì cũng không thể vãn hồi.
Giải Biệt Đinh đi đến bên kia mép giường, đưa cái ly tới bên miệng Mộc Dương: “Uống một ít đi.”
Mộc Dương mở đôi môi một cách thong thả, thịt môi khô khốc đụng vào nước ấm mới chậm rãi ấm lên, hiện ra màu sắc hồng hào.
Màu môi Mộc Dương bình thường đã rất hồng rồi, dáng môi cũng rất đẹp, thuộc loại nhìn thôi mà đã muốn hôn rồi.
Nhưng Giải Biệt Đinh chỉ duỗi tay lau đi vệt nước bên môi cậu: “Muốn để họ tìm được à?”
Mộc Dương ngẩn ra một giây, chậm rãi ngước mắt nhìn về phía Giải Biệt Đinh.
Giải Biệt Đinh nhìn đôi mắt của cậu, dường như có thể khống chế mọi thứ: “Nếu em không muốn thì bọn họ sẽ không tìm được.”
“……” Mộc Dương thấy khinh thường khi bản thân đã giật mình.
Đã vô số lần vào kiếp trước, cậu đều nghĩ nếu tất cả đã sai thì sao lại không thể sai hết luôn?
Vì sao nhất định phải để mọi người biết chân tướng, khiến cậu khó khăn tới mức không chỗ dung thân?
Khoảng thời gian bị bệnh nặng kia, thậm chí cậu còn từng hối hận rằng nếu khi trước mình không làm xét nghiệm ADN, không để Giải Biệt Đinh hỗ trợ tìm Kiều Viện, nói không chừng mọi thứ còn có thể duy trì hoà bình ở bề ngoài, được chăng hay chớ*.
• Được chăng hay chớ: Mặc kệ mọi thứ, kết quả ra sao cũng được
Bởi vì quá để ý cho nên chỉ muốn chiếm hữu, chỉ muốn giấu đi, không muốn đối mặt với sự thật.
Có lẽ câu của Giải Chi Ngữ đã ứng nghiệm, chỉ có người yêu thương bản thân mình nhất mới muốn chiếm hữu.
Cậu yêu bản thân nhất ư?
Có lẽ từng là vậy.
Nhưng hôm nay, ai Mộc Dương cũng yêu, ai cũng chưa buông, ngoại trừ bản thân.
Cậu có thể buông thả hoàn toàn.
Mộc Dương nhắm mắt lại, giọng rất nhẹ: “Bịt tai trộm chuông đúng là hành động ngu xuẩn.”
Điện thoại vang lên một tiếng, là điện thoại của Mộc Dương.
Giải Biệt Đinh liếc nhìn, bên trên ghi là người liên hệ Kiều Viện đã gửi một tin nhắn tới: Ba lô của anh để quên ở chỗ tôi này, có thời gian thì tới lấy nha.
“Em quên ba lô kìa.”
Hô hấp của Mộc Dương đều và nhẹ, gần như không thể nghe thấy: “Bỏ đi.”
Bỏ hết đi.
Hơn hai mươi năm này, không một thứ nào là thuộc về cậu, hay là cậu có thể muốn.
Thái dương chậm rãi lặn từ đỉnh về phía tây, ánh mặt trời chuyển từ màu sắc tươi đẹp sang mờ nhạt, chưa bao giờ Mộc Dương cảm thấy khốn đốn như vậy: “Giải Biệt Đinh……”
“Anh đây.”
“Nhớ phải ăn cơm……”
Giải Biệt Đinh hơi giật mình, anh quay đầu nhìn về phía đồ ăn được đóng gói mang về, hoá ra là mang cho anh.
*
Khi tỉnh lại lần nữa đã là đêm khuya, Mộc Dương im lặng nhìn sự tăm tối ngoài cửa sổ, điều hoà 27 độ vẫn làm cho cậu cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, sự yên tĩnh xung quanh khiến tim cậu đập nhanh không ngừng, hoảng hốt đến mức ngạt thở.
Đầu giường có một chiếc đèn màu vàng ấm, điều này cũng không làm Mộc Dương cảm thấy ấm áp hơn, mà còn giống như một tia sáng cuối cùng sắp bị bóng đêm cắn nuốt.
Cậu chậm rãi bò xuống giường, Giải Biệt Đinh cũng không thấy đâu.
Khi đầu óc đang mỏi mệt hỗn loạn thì cậu vẫn chậm rãi nhận ra rằng, Giải Biệt Đinh cũng đi rồi.
Tất cả đều không cần cậu.
Mộc Dương đi vào phòng tắm, lại một lần nữa nhận ra nơi này không có bồn tắm một cách muộn màng.
……
“Mộc Dương!”
Giải Biệt Đinh nghiêm nghị gọi, kéo Mộc Dương hỏi: “Em đang làm gì thế?”
Một giọt nước trong suốt chảy xuống từ trên mặt Mộc Dương, cậu ngẩn người: “Rửa mặt.”
Giải Biệt Đinh nói chậm lại: “Rửa mặt không cần phải vùi cả khuôn mặt vào nước đâu.”
Mộc Dương chậm rãi à một tiếng: “Làm vậy thì sẽ rửa sạch hơn.”
Giải Biệt Đinh nhăn mày lại, bế Mộc Dương lên giường: “Mộc Dương…… Em đừng nghịch.”
Anh không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể dùng câu em đừng nghịch để hình dung.
Khi nhìn thấy cảnh tượng vừa nãy, nhịp tim của Giải Biệt Đinh có xu thế ngừng trong nháy mắt, anh không rõ liệu Mộc Dương có thật sự muốn làm gì hay không, chỉ có thể nói chậm lại: “Em phải ngoan một chút.”
Mộc Dương nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái: “Anh đi đâu?”
Giải Biệt Đinh cầm khăn lông xoa khuôn mặt đầy nước của Mộc Dương: “Đi lấy ba lô của em, thêm cả cơm tối nữa.”
Mộc Dương vẫn không nhúc nhích, qua lúc lâu mới nói: “Tôi không cần nó.”
“Ừm.” Giải Biệt Đinh nâng cằm cậu lên, lau đi vệt nước chảy xuống cổ cậu, “Không cần thì cho anh đi.”
Anh dừng một chút: “Chờ đến lúc em muốn thì hãy lấy về.”
Mộc Dương không nói gì, cậu nằm vào trong ổ chăn, giống như con chó hoang đang cố thủ ở lãnh địa, chăm chú trông coi phần lãnh địa cuối cùng.
“Giải Biệt Đinh, có phải em rất đang ghét đúng không?”
“Không phải.” Giải Biệt Đinh trả lời rất nhanh, tựa như thật sự giống với lời của anh.
“Vậy tại sao…… tại sao đều không cần tôi?”
Giải Biệt Đinh bỗng bế cậu lên đi đến trước bàn: “Không ai không cần em cả, Mộc Dương ——”
Anh nói: “Bác trai bác gái sẽ luôn yêu em.”
“Không phải, bọn họ không cần tôi……” Mộc Dương bị đặt ở trên ghế, bỗng cậu dùng sức nắm lấy cổ tay áo Giải Biệt Đinh: “Anh thì sao?”
“Anh cần.”
Giải Biệt Đinh trả lời rất bình tĩnh, Mộc Dương không cảm thấy chân thực chút nào.
Thậm chí cậu cảm thấy khi Giải Biệt Đinh nói những lời này còn không dao động hay mang theo chút tình cảm nào.
“Là tôi không cần anh.”
Bỗng cậu cong khóe miệng, cứng đờ như con rối gỗ bị giựt dây, cậu lẩm bẩm cường điệu thêm một lần: “Tôi từ bỏ.”
Giải Biệt Đinh ngừng một lúc lâu, lần đầu tiên không tiếp lời.
Anh yên lặng mở nắp hộp cơm cho Mộc Dương, đồ ăn chỉ dành cho một người.
“Ăn xong thì gọi anh.”
Giải Biệt Đinh không đi xa, khép hờ cửa đi vào hành lang, khẽ tựa vào cửa phòng đối diện nhìn khe cửa nhỏ kia.
Anh nghe thấy tiếng tim đập của mình, bình bịch một cách nguy hiểm mà mạnh mẽ.
Tựa như lần trước thấy điện tâm đồ của Mộc Dương chuyển thành một đường thẳng tắp.