Dưới ánh sáng ngọn đèn lờ mờ nơi hành lang, Tiêu Gia Hữu vẫn là bộ dáng Trương Mục quen thuộc. Hắn vừa tròn mười tám, trên người mang theo hơi thở thanh xuân và sự kiêu ngạo bừa bãi của thiếu niên, ngay cả những lời nói lúc nổi giận cũng thật ngớ ngẩn trẻ con.
Quả nhiên vẫn là một đứa nhỏ.
Ngược lại, Trương Mục rất bình tĩnh, cười như không cười nhìn Tiêu Gia Hữu: “Tôi không phải người không biết xấu hổ như cậu, đừng so sánh tôi kiểu đó. Với lại, tôi kết hôn với ai không cần nói với cậu, người kia là ai cậu cũng không cần biết, chúng ta đã không còn quan hệ gì, cậu lấy thân phận nào hỏi tôi?”
Cậu vừa nói vừa bỏ điện thoại xuống: “Về chuyện điện thoại, tôi block cậu. Tôi cứ nghĩ nếu cậu biết một chút xấu hổ thôi thì sẽ không xuất hiện trước mặt tôi, dây dưa không dứt nữa*.”
Tiêu Gia Hữu chột dạ, ánh mắt đảo loạn, một lúc lâu sau vẫn gân cổ đúng tình hợp lý mạnh miệng: “Tại sao tôi lại không có mặt mũi xuất hiện? Ai dây dưa với anh? Anh nghĩ anh là ai, có chỗ nào đáng giá để tôi dây dưa? Tôi muốn tới thì tới, ai cần anh quan tâm! Với lại tôi nói chia tay khi nào? Anh chưa chia tay với tôi đã cùng nam nhân khác kết hôn, tất nhiên tôi có quyền hỏi.”
Hắn nói chuyện kiểu vú lấp miệng em, Trương Mục sững sờ không nói nên lời, cậu từng gặp người mặt dày nhưng chưa thấy ai mặt dày đến vậy: “Tiêu Gia Hữu, cậu có mặt mũi nói những lời này sao? Cậu còn biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào không? Người nɠɵạı ŧìиɦ là cậu, cậu còn dám mặt dày nói với tôi chưa chia tay?” Ngữ khí Trương Mục tràn đầy châm chọc, cậu nhíu chặt mi, sắc mặt càng thêm khó coi, ánh mắt nhìn Tiêu Gia Hữu như nhìn rác rưởi: “ Cậu nghĩ cậu là ai, là gì của tôi? Hay do cậu thử với Lâm Thần rồi, cảm giác tôi tốt hơn, nên muốn quay đầu ăn cỏ cũ? Cậu lấy tự tin ở đâu ra vậy?”
Trương Mục trào phúng, vô cùng chói mắt, tâm tư Tiêu Gia Hữu bị chọc thủng, trong giây lát hắn có cảm giác hoảng loạn và áy náy, nhưng ngay sau đó bị lửa giận thay thế. Hắn có tiền có quyền, từ nhỏ đến lớn được nuông chiều, khen tặng, không ai dám làm hắn chịu nửa điểm ủy khuất, chưa bao giờ bị chế giễu như thế. Tiêu Gia Hữu cảm thấy Trương Mục quả thực không biết tốt xấu!
“Anh đừng dát vàng lên mặt mình, ai cảm thấy anh tốt hơn? Anh vừa dông dài còn phiền phức, quản nọ quản kia, không thú vị, cũng không cho chạm vào, Lâm Thần tốt hơn anh không biết bao nhiêu lần, ôn nhu săn sóc lại nghe lời, tôi kêu y làm cái gì y làm cái đó, không phản bác tôi, quan trọng nhất y còn toàn tâm toàn ý thích tôi. Ở bên y thật tốt, anh nghĩ chỗ nào của anh đáng giá để tôi bỏ y chọn anh? Anh có gì hơn y sao?”
Tiêu Gia Hữu thật sự nổi giận, cộng thêm lòng tự trọng lại lớn nên nói chuyện không lựa lời, chỉ muốn phản kích Trương Mục. Nói xong có chút ảo não, nhưng không có mặt mũi thu hồi.
“Ồ. Nếu như vậy, cậu còn tới tìm tôi làm gì?” Trương Mục tự tin ngạo mạn hỏi lại, giống như nhìn thấu nội tâm Tiêu Gia Hữu: “Cậu có tiền có quyền, muốn tìm người theo mình dễ như trở bàn tay, cậu nếu thật không muốn thì sao lúc trước tốn hết tâm tư theo đuổi tôi? Đúng, Lâm Thần nghe lời cậu, nhưng đó là bởi vì cậu có thể cho y lợi ích, người không cần gì ở cậu, dám mắng cậu chỉ có tôi.”
Trương Mục rất tự tin, trên mặt còn mang theo ánh sáng mê người, kiêu ngạo cùng mị lực, làm Tiêu Gia Hữu nhất thời không rời được mắt.
Trương Mục trào phúng cười lạnh: “Tôi quen ở sạch, nói không cần thì không cần, tôi ngại bẩn. Chuyện của cậu và Lâm Thần hoàn toàn không có quan hệ gì với tôi. Tốt nhất cậu nên tránh xa tôi ra, tôi không muốn gặp các người, cũng hy vọng hai người có chút liêm sỉ, đừng khiến tôi chướng mắt.”
Cậu kiên quyết, không lưu tình chút nào, nhất thời khiến Tiêu Gia Hữu mờ mịt vô lực, hắn không hiểu tại sao trong khi Trương Mục không hề để ý chút nào, hắn lại phẫn nộ. Thậm chí không biết vì sao mình chạy tới tìm Trương Mục, để Trương Mục sỉ nhục như vậy?
Càng nghĩ, càng giận, càng thêm nôn nóng, bản thân chưa từng bị ai đối xử như vậy, ai thấy hắn cũng cung kính, chỉ có Trương Mục dám không kiêng nể gì mà mắng hắn.
Đã vậy hắn còn không làm gì được Trương Mục!
“Ai không có liêm sỉ? Loại chuyện này rất bình thường, chỉ có anh là cổ hủ. Anh tưởng tôi rất muốn gặp anh chắc? Anh đừng vội mạnh miệng, chưa biết cuối cùng là ai muốn gặp ai đâu. Cứ chờ xem, anh chắc chắn sẽ chủ động cầu xin gặp tôi!”
Tiêu Gia Hữu khí thế hung hăng tàn nhẫn, không chờ Trương Mục trả lời đã đi trước, rõ ràng tức giận đến sắp phát điên, từ xa đều có thể nghe thấy âm thanh hắn dùng sức đá tường.
Trương Mục nhíu mày lấy chìa khóa mở cửa, âm thầm mắng một tiếng xui xẻo, cậu thật sự không muốn gặp Tiêu Gia Hữu và Lâm Thần, vừa thấy lại nhớ tới chuyện hôm đó, ngoại trừ ghê tởm vẫn là ghê tởm. Cậu nghiêm túc suy nghĩ đến việc có nên chuyển nhà hay không, cứ như vậy làm chính mình ghê tởm cũng chẳng tốt đẹp gì. Hơn nữa cậu cũng lo lắng Tiêu Gia Hữu đi tìm Tiêu Tiên gây sự, tạo rắc rối cho anh. Bối cảnh của Tiêu Gia Hữu không đơn giản, hắn muốn làm gì cũng rất dễ dàng.
Còn những lời Tiêu Gia Hữu đã nói trước khi rời đi, Trương Mục hoàn toàn không để ở trong lòng. Muốn cậu chủ động cầu xin gặp Tiêu Gia Hữu? Trừ khi mặt trời mọc từ hướng tây.
Không lâu sau đó, Trương Mục hiểu được những lời uy hϊếp của Tiêu Gia Hữu, bởi vì tất cả phỏng vấn của cậu đều đá chìm đáy biển, không có chút tin tức nào.
Đây là chuyện không thể nào, Trương Mục rõ ràng năng lực của mình, huống chi cậu còn nộp đơn vào mấy công ty nhỏ, khi phỏng vấn hai bên đều vừa lòng, ai biết nói thay đổi liền thay đổi.
Trương Mục có chút buồn bực, gọi điện thoại hỏi thì đối phương uyển chuyển nhắc nhở, hỏi cậu có phải đắc tội người nào không. Lúc này cậu mới bừng tỉnh đại ngộ, nháy mắt nghĩ tới Tiêu Gia Hữu.
Từ sau đêm đó, Tiêu Gia Hữu không đến nữa, Trương Mục còn tưởng mọi chuyện đã kết thúc, không nghĩ tới tên nhóc đó chờ cậu ở đây. Trương Mục vô cùng tức giận, cậu không ngờ Tiêu Gia Hữu dám làm vậy, hắn muốn gì? Dùng cách này ép mình cầu hắn? Quả thực không thể nói lý.
Hiện tại đừng nói chuyện phải đi gặp Tiêu Gia Hữu, Trương Mục nghĩ đến hắn đều cảm thấy buồn nôn… Lúc trước cậu bị mù sao, lại coi trọng người như Tiêu Gia Hữu!
Trương Mục vừa nghĩ, theo bản năng xoay nhẫn trên tay, cảm xúc dần dần bình phục, nghĩ thầm vẫn may, gặp được Tiêu Tiên, tất cả đều trở nên đáng giá.
Nghĩ đến Tiêu Tiên, những cảm xúc yếu đuối trong lòng Trương Mục tự dưng vỡ oà.. Cậu dừng xe ven đường, gọi điện cho Tiêu Tiên, bây giờ chỉ cần nói chuyện với Tiêu Tiên, cậu có thể lấy lại can đảm và sức mạnh trong nháy mắt.
Tiêu Tiên nhận điện thoại, giọng nói mang theo ý cười: “Thế nào? Phỏng vấn diễn ra thuận lợi không?”
Trương Mục không giấu anh chuyện tìm việc, Tiêu Tiên cũng nói có thể giúp Trương Mục nhưng bị cậu từ chối, nói muốn dựa vào chính mình. Tiêu Tiên chiều cậu nên cũng không can thiệp nhiều.
“Không thuận lợi lắm.” Trương Mục uất ức, không giấu diếm kể chuyện Tiêu Gia Hữu tìm cậu gây phiền toái, nhưng không nói rõ tên Tiêu Gia Hữu.
Tiêu Tiên nghe xong ngữ khí trầm trầm: “Tôi có thể giúp em.”
Trương Mục nghĩ nghĩ, mỉm cười từ chối: “Không sao, nói cho anh xong em cảm thấy tốt hơn nhiều. Em vừa mới nộp hồ sơ cho Tiêu Đằng, cứ theo quy trình, đừng làm người ta bàn tán lung tung.”
Tiêu Tiên nghe cậu bảo đã nộp hồ sơ, không ý kiến gì nữa, nghiêm túc nói: “Em rất giỏi, nhất định có thể thông qua phỏng vấn.”
Trương Mục cười: “Vậy mượn những lời may mắn của anh, nói chuyện với anh một lúc tâm trạng em tốt hơn nhiều.”
Hai người trò chuyện thêm vài câu, Trương Mục còn chuẩn bị phỏng vấn, cúp điện thoại. Cậu không tự tin sẽ vào được Tiêu Đằng. Dù sao đó là công ty khoa học kỹ thuật tập trung nhiều tài năng xuất chúng trong ngành, yêu cầu tuyển dụng cực kì cao.
Cho dù không vào được cậu vẫn còn có lựa chọn khác. Thật sự không được, liền đến chỗ Từ Thanh Huy đi.