Mùa thu tháng mười, mặt trời lên cao.
Khương Hiểu Nhiên và Lưu Sảng ở phòng nghỉ của khách sạn, Lưu Sảng rút điếu thuốc, đốt lửa, sương khói lượn lờ dâng lên.
Khương Hiểu Nhiên mặc không lên tiếng cũng lấy một điếu, rít được một ngụm,hứa là không quá lâu, nhưng đột nhiên xộc vào làm sặc.
Cô che mũi, ho khan đứng lên.
Lưu Sảng đoạt lấy điếu thuốc, “Cậu không biết còn hút làm gì?”.
Dần dần ngừng ho, Khương Hiểu Nhiên cũng cướp thuốc của cô ấy, dí đầu thuốc vào gạt tàn, sau đó xòe hai tay, “Như vậy mới công bằng”.
“Cậu cố ý”. Lưu Sảng tức giận trừng mắt nhìn cô.
“Tốt lắm, tiểu thư à, hôm nay là ngày mừng của cậu, chẳng lẽ cậu lại để người khác đều nói cậu là người nghiện thuốc hay sao”.
“Kẻ bất chính, người nghiện thuốc, phối màu sắc quỷ, trời sinh một đôi”.
“Đôi khi tớ tự hỏi, có lẽ cuối cùng đầu bạc đến già, gắn bó nương tựa nhaulà cậu và Tô Tuấn. Cái thế giới hoàn mỹ quá mức đó, liệu có thể lâudài”.
Lưu Sảng cẩn thận nói: “Hôm nay Tiếu Dương sẽ đến”.
Khương Hiểu Nhiên gượng cười, “Xa cách chín năm, tớ nghĩ anh ấy hẳn sẽ không gây phiền phức gì cho tớ”.
Thời gian thật sự có thể quên đi tất cả mọi thứ sao ? Nhưng vì sao thời khắc bắt đầu biết Tiếu Dương sẽ trở về, lòng của cô lại trở nên thấp thỏm lo âu.
Khương Hiểu Nhiên ngồi vào bàn, đều là bạn học đại học. Bêncạnh là Lỗ Lệ Lệ bạn cùng phòng, hai người câu được câu không nói chuyện phiếm.
Nói một hồi, Lô Lệ Lệ bỗng im lặng. Khương Hiểu Nhiênnhìn theo tầm mắt của cô ấy, trước mặt không phải Tiếu Dương thì là ai ? Chín năm không gặp, thời gian chưa từng để lại trên mặt anh bất kì dấuvết gì, chỉ có ánh mắt hơi thâm trầm.
“Đó là bạn gái anh ta ?”. Lỗ Lệ Lệ nhỏ giọng nói.
Lúc này Khương Hiểu Nhiên mới chú ý bên cạnh anh có một người con gái trẻ,ước chừng hai ba hai tư tuổi, mái tóc đen dài, mặt trái xoan, da trắngnõn, bộ dáng có vài phần còn thấy đáng tiếc.
Tiếu Dương kéo ghế ra, người con gái thuận thế ngồi vào, mỉm cười duyên dáng với anh.
Tay Tiếu Dương vuốt mái tóc của cô ấy, ánh mắt mang nhiều nét dịu dàng.
Cả bàn hết nhìn Tiếu Dương, lại nhìn Khương Hiểu Nhiên, nhất thời tịch mịch không tiếng động.
Khương Hiểu Nhiên cầm chặt đôi đũa, ánh mắt nhìn chằm chằm bàn ăn trước mặt.Cô vươn chiếc đũa, gắp chính xác miếng chả bỏ vào miệng, ngẩng đầu nóivới Lỗ Lệ Lệ, “Rất giòn”.
Lỗ Lệ Lệ đang tìm tòi nghiên cứu, ánhmắt thoáng chốc trở nên kinh ngạc, cũng dường như không có việc gì liềngắp tiếp, phụ họa nói : “Không sai, không hổ là khách sạn top sao”.
Trong lòng bất mãn với Tiếu Dương dấy lên, biết rõ hôm nay đụng mặt HiểuNhiên, còn cố ý mang bạn gái đến, tính làm chuyện gì ? Khi đọc sách,thấy hai người yêu nhau, kì thật trong lòng Lỗ Lệ Lệ rất ghen tỵ KhươngHiểu Nhiên. Mọi người đều có điều kiện không kém là bao nhiêu, dựa vàocái gì cô ấy có thể tìm được Tiếu Dương ? Về sau, nghe nói hai người họly hôn, lòng của cô có gì đó buồn bã không nói lên lời.
Sau nàycô tìm được bến đỗ, lại nghe nói Khương Hiểu Nhiên vẫn lẻ loi một mình,trong lòng hỗn loạn đồng tình với cô ấy. Phụ nữ mà, thực tế là một loạiđộng vật phức tạp, tựa như Lỗ Lệ Lệ bây giờ.
“Này Tiếu Dương, cậu đúng thật tìm được, tìm được cây cỏ mềm”. Giọng điệu cô mang vẻ châmchọc, “Còn không giới thiệu mọi người đi”.
Người con gái không biết làm sao nhìn về phía Lỗ Lệ Lệ rồi lại nhìn Tiếu Dương.
“Đây là Lỗ Lệ Lệ”. Anh ấy đơn giản giới thiệu rõ ràng.
Người con gái đứng lên, gật đầu nói, “Xin chào, gọi em là Quách Doanh “.
Lỗ Lệ Lệ ngồi đĩnh đạc, “Xin chào, vừa rồi Tiếu Dương còn quên không nói, tôi và bạn gái đại học của anh ta cùng một phòng ngủ”.
Người con gái mỉm cười, “Thật không chị, em cảm ơn chị đã nhắc nhở”.
Khương Hiểu Nhiên thấy bầu không khí căng thẳng, khẽ cười nói, “Tốt rồi, rồisau cũng là chị em của chúng tôi, Lệ Lệ, sau này không cho phép cậu bắtnạt người khác”.
Quách Doanh nhìn Hiểu Nhiên giúp cô ta giải vây, cười ngọt ngào.
Lỗ Lệ Lệ dùng ánh mắt hận thép không thành gang nhìn cô, Khương Hiểu Nhiên vội vàng cúi đầu, gắp miếng thịt bò cho vào miệng.
Không đợi cô kịp nuốt trôi, phía bên đối diện bỗng truyền đến giọng nói không hề gợn sóng. “Tiểu Doanh, quên giới thiệu, vị vừa rồi chính là bạn gáitrước kiêm vợ trước của anh”.
Khương Hiểu Nhiên mắc nghẹn, xấu hổ ngẩng đầu, rõ ràng thấy mắt cô sóng ngầm di động, nhưng đảo mắt lại thấy đáy trong suốt.
“Dương, người ta nên gọi cô ấy là gì ?”. Quánh Doanh mềm mại nói.
“Tên cô ấy là Khương Hiểu Nhiên”. Tiếu Dương nói từng chữ từng chữ rành rọt.
“Chị Hiểu Nhiên, không ngại nếu em gọi như vậy chứ ?!”.
Khương Hiểu Nhiên nhanh nuốt miếng thịt, “Không có gì, đơn giản thế là tốtrồi”. Cũng do nuốt quá nhanh, thịt nghẹn ở thực quản, chặn nửa vời. Cônhanh che miệng lại, vội vàng chạy đến hướng toilet.
Cô cố gắngnôn ra ngoài, nhưng cũng không ra được. Đành phải móc tay vào họng lấyra, dạ dày dường như bị kích thích, " Ách " một tiếng, toàn bộ những gì ở thực quản nôn hết ra.
Cô bật vòi nước, súc miệng thật sạch. Lại dùng nước rửa mặt. Sau đỏ cả người vô lực dựa vào góc tường.
Là ai đã từng nói, vợ chồng chia tay vẫn là bạn bè ? Cô còn cố tình ngâyngốc tin tưởng. Khi Tiếu Dương đi cùng một người phụ nữ khác đứng trướcmặt dùng từ vợ trước để giới thiệu, cô lại cảm thấy nhói đau như vậy. Cô nghĩ cô có thể vân đạm phong khinh (mây thưa gió thoảng) mà đối diệnvới anh, nhưng khi nhìn thấy anh từng dịu dàng với cô giờ lại với ngườicon gái khác, cô tình nguyện đây chỉ là giấc mơ.
Cô không có tưcách trách anh, cô chính là quá khứ của anh. Thân phận thay đổi, quan hệ thay đổi, có thể dần dần, đã từng trải qua cuộc sống chung, nên đối với cô mà nói là kiệt lực tưởng quên đi lại không thể nào quên được.
Có lẽ cô nghĩ mình đã quên hết, nhưng chỉ trong chốc lát anh anh xuấthiện, nên nhớ không nên nhớ, mọi chuyện chợt đến như hồng thủy, giốngnhư vẫn giữ mãi trong trái tim cô.
Khương Hiểu Nhiên từ từ đứngthẳng lên, rút khăn tay lau nước còn vương trên mặt, động tác thật chậm, giống như lau sạch những gì quý giá.
Cô ra khỏi toilet, theo bản năng rời khỏi khách sạn. Nhưng đi đến nửa đường, mới nhớ tới hôm nay là ngày mừng của Lưu Sảng, nhiều năm giáo dục cùng thói quen thúc đẩy côlộn lại trở về bàn tiệc.
“Chị Hiểu Nhiên, chị đã trở lại”.
Cô theo bản năng gật đầu.
“Chị Hiểu Nhiên, nhân lúc nóng ăn nhanh một chút, nguội rồi ăn không ngon”.
“Cám ơn”.
Cô vừa ngồi xong, chuẩn bị cho cái bánh bao chay vào bụng rỗng, mới gần miệng, đang muốn ăn.
Giọng nói đối diện lại truyền đến, “Chị Hiểu Nhiên, chị cũng thật ăn kiêng,khó trách hơn ba mươi tuổi, dáng người còn đẹp như vậy”.
KhươngHiểu Nhiên nhìn thẳng vào cô nàng, “Phiền cô không cầm một câu chị haicâu chị được không, tôi và cô không quen thân”. Sau khi nói xong, cô cảm thấy vô cùng vui mừng, đây mới chính là cô.
Quánh Doanh oan ức nhìn Tiếu Dương, đôi mắt hơi phiếm hồng,
Mọi người trong bàn đều nhìn về phía hai cô.
Tiếu Dương vuốt mái tóc cô ta, thân thiết trách cứ, “Em đấy, nói chuyệnkhông đúng mực, phụ nữ trưởng thành là không thể tùy tiện nói lungtung”.
Khương Hiểu Nhiên lạnh lùng nhìn hai người họ, không cócảm giác ngon miệng nữa. Cô đột nhiên đứng dậy, chào hỏi mọi người rồiđi vào phòng nghỉ.
Khương Hiểu Nhiên đẩy cửa phòng nghỉ, rõ ràngnhìn thấy một người đàn ông đang tựa người lên trên sô fa, nhắm mắt lại, vẻ mặt mệt mỏi.
Cô cảm thấy kì lạ sao ở đậy lại có thể gặp Cố Thiên Nhân.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ lúc ngủ của anh ấy, giống như diễn viêndỡ bỏ mặt nạ, có chút thiếu hụt, cũng chân thật vô cùng.
Cô đang cầm một cốc nước, im lặng ngồi đối diện với anh ấy.
“Sao em lại ở đây?”. Giọng người đàn ông mang nhiều vẻ buồn ngủ.
“Còn anh?”.
“Tham gia hôn lễ”.
“Em cũng vậy”.
“Tiệc rượu tan chưa?”.
“Sắp rồi”.
Người đàn ông đứng dậy chỉnh lại âu phục hơi nhăn, “Cùng rời khỏi cái nơi quỷ quái này đi”.
Ma xui quỷ khiến thế nào Khương Hiểu Nhiên đi theo sau anh ấy, bước nhanh ra khỏi phòng nghỉ khách sạn.
Khi hai người một trước một sau đi qua đường, đã có một loạt xôn xao.
Cố Thiên Nhân này, là con trai của nhà lão Cố quyền thế tiếng tăm lừng lẫy thành phố B, không có gì bất giờ xảy ra chính là người thuyền trưởngdoanh nghiệp Cố thị.
Tầm mắt bốn phương tám hướng đều tụ lênngười bọn họ, ánh mắt Khương Hiểu Nhiên nhìn thẳng về phía trước, khôngchuyên tâm nhắm mắt theo đuôi đi sau anh. Cố Thiên Nhân bước chậm lại,quay đầu cầm tay cô, bước ra khỏi khách sạn.
Tay anh khô ráokhỏe, mang theo nhiều mạnh mẽ, tựa hồ giống như đã từng quen biết, côhốt hoảng, cho đến khi lên xe mới nhớ rút tay về.
Cố Thiên NHânđi dạo vào ngõ nhỏ rồi dừng lại, bước vào một nhà hàng nhỏ không chútthu hút khách, bên trong rải rác một vài vị khách đang ngồi.
Chủcửa hàng là người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi, tóc hoa râm, trên mặtlưu lại dấu vết năm tháng. Cô nhìn thấy Cố Thiên Nhân bước vào, ông liền ôn hòa tiếp đón, “Cậu đã đến rồi”.
Ngược lại khi nhìn thấy cô, rõ ràng ngẩn ra, dừng lại một lát mới rời đi.
Đồ ăn rất đơn giản, chỉ là dưa chua, đầu sư tử hầm nướng [1], và ba món canh.
Khương Hiểu Nhiên lúc đầu ở bàn tiệc uống rượu chỉ no ba phần, lúc này cơnthèm ăn bắt đầu, một bát cơm giây lát đã cho vào bụng.
Cố ThiênNhân cắn đầu sư tử vào miệng, nhấm nháp hương vị. Tùy tay gắp vào bátcô, “Nếm thử đi”. Ánh mắt mềm mại, thần thái ôn hòa.
Khương HiểuNhiên cảm thấy Cố Thiên Nhân lúc này và lúc bình thường có chút khácnhau, lại không biết là khác chỗ nào. Nơi này thật ra mà nói, cũng không có gì đặc biệt, cùng với các cửa hàng nhỏ bình thường cũng không khácbiệt lắm. Người thường qua đây hàng ngày, mà thích khẩu vị nơi này,không thể không làm cho người ta cảm thấy kì lạ.
Ông chủ bưng đến bát cháo to đậu đỏ nóng hầm hập, “Tiểu cô nương, đây là đồ ăn miễn phí đưa tặng”.
Tiểu cô nương, Khương Hiểu Nhiên bật cười. Cô đã ăn no, không có ý định ăntiếp. Nhưng thấy ánh mắt ông chủ nóng rực, vẫn cố ăn một bát nhỏ. Hươnggạo và đậu đỏ, còn có đường phèn trong veo, cửa vào ngọt mịn. Nhịn không được, cô cho vào miệng một miếng lớn.
Ngẩng đầu lại, chỉ thấy ông chủ ngơ nhác nhìn cô.
Khương Hiểu Nhiên nghĩ chắc dáng vẻ mình ăn quá xấu, cô ngượng ngùng nhìn ông chủ cười cười.
Ông chủ vẻ mặt thoáng kích động, “Ăn ngon không?”.
Ánh mắt cô thành khẩn, “Đây là món cháo đậu đỏ ngon nhất mà cháu đã ăn”.
“Vậy về sau thường đến nhé”.
Cô gật mạnh đầu.
Ngồi trên xe Cố Thiên Nhân, Khương Hiểu Nhiên hỏi, “Anh quen với ông chủ cửa hàng này sao?”.
Ánh mắt anh nhìn thẳng phía trước, không khí trong xe đột nhiên trầm xuống.
“Đó là một câu chuyện xưa rất dài”.
Khương Hiểu Nhiên không phải người tò mò, cô không tiếp tục truy hỏi. Mỗingười đều có bí mật của riêng mình, chôn ở chỗ sâu nhất, coi như mộtvùng tuyết lớn, bề mặt sáng bóng và hoàn mỹ, sai khi tuyết tan, mới lộra bộ dáng ban đầu, quanh co không đồng đều, thậm chí là gồ ghề.
Buổi chạng vạng hoàng hôn, trên bầu trời vạch ra một đường vàng sơn họa thủy, ánh xạ hoàng hôn, khiến lòng người say mê.
Cố Thiên Nhân lái xe ra khỏi thành phố, đường lớn trở nên vắng vẻ, hai bên đường trồng một hàng cây ngô đồng, dưới ánh chiều hoàng hôn, cũng biếtthành màu vàng.
Khương Hiểu Nhiên từ từ nhắm hai mắt, thả lỏngthần kinh căng thẳng cả ngày. Anh cũng không nói gì, cô cũng không cóhỏi. Quen biết hơn một năm, hai người không xa không gần kết giao. Sovới bạn bè bình thường thì nhiều, nhưng so với bạn tốt thì kém một chút. Có lẽ cô đã quản trái tim mình quá kĩ, không muốn mở lòng cho ngườikhác bước vào.
Nhưng lúc này, ngồi trên xe, cả người cô thả lỏng, không có một chút ngụy trang.
Khi cô mở mắt, xe đã đến một con đường núi. Con đường núi quanh co uốnlượn, xe rẽ trái rồi lại rẽ phải, đầu Khương Hiểu Nhiên cảm thấy choángváng hồ đồ.
“Sơn lộ thập bát loan [2] nổi danh, quả nhiên danh bất hư truyền”. Cô cười khổ nói.
“Em đã đến vài lần?”.
Khương HIểu Nhiên nghĩ, vài lần? Hàng năm lên đại học tới vài lần, sợ khôngdưới mười lần trong vài năm. Nhưng sau khi tốt nghiệp, một lần cũng chưa tới, tính đúng ra, đã mười năm rồi chưa tới.
Cô thuận miệng đáp lại. “Không tính được”.
“Anh đã đến đây chín lần, nhưng đã mười năm trôi qua kể từ lần cuối cùng”.
Cố Thiên Nhân dựa đầu vào xe, ánh mắt nhìn chăm chú ánh nắng chiều phươngxa, chậm rãi nói, “Năm mười tuổi anh lần đầu tiên đến đây vào ngày hèValentine (ngày thất tịch ở Trung quốc 7/7 âm lịch), sau đó hằng năm đều đến ngày đó”.
“Cùng bạn gái?”. Khương HIểu Nhiên hiểu rõ.
“Cô ấy là bạn cùng lớp với anh. Anh là đội trưởng, cô ấy không có tiếng tăm gì trong lớp, học tập bình thường, cũng không đặc biệt gì. Lúc đầu anhkhông chú ý cô ấy. Nhưng có lần trong lớp một bạn học bị bệnh nên cả lớp đóng góp tiền, cô ấy lấy ra một đống tiền xu trong túi, lộ vẻ xấu hổ.Sau anh mới biết, vì lần đóng tiền này, chiều nào sau giờ học, cô ấy đều nhặt chai nhựa trên đường, thật vất vả mới bán được năm đồng, toàn bộđều đóng góp ra”.
“Cô ấy thật tốt bụng”.
“Cô ấy không chỉtốt bụng, còn trung thành, dịu dàng, xinh đẹp. Kỳ thật cô ấy rất được,lúc cười có hai núm đồng tiếc, đặc biệt đáng yêu”. Cố Thiên Nhân sóngmắt nhộn nhạo, đường nét khuôn mặt phá lệ nhu hòa.
“Cô ấy thật dễ thương”.
“Chỉ cần mọi người tiếp xúc với cô ấy đều sẽ thích. Em nhất định sẽ khôngtin, cô ấy nhát gan đến cả con tiến cũng không dám bước lên”.
“Có lẽ cô ấy chính là không đành lòng”.
“Em đúng là hiểu cô ấy. Cô ấy là một cô gái đơn thuần, làm cho người ta muốn thương tiếc cô ấy, bảo vệ cô ấy”.
Ban đêm mùa thu gió lạnh phất phơ, thổi tới cơ thể làm người lạnh lẽo, cô không kiềm chế được bắt đầu hắt xì.
Cố Thiên Nhân quay đầu lại, vội vàng cởi âu phục, khoác lên người cô.
Ngón tay anh chạm vào hai má cô, dịu dàng nói : “Lạnh như vậy, còn cùng anh đứng ở đây”.
Khương Hiểu Nhiên cụp mắt, “Có lẽ câu chuyện cũ rất hấp dẫn người”.
Trên đường về, Cố Thiên Nhân không nói thêm chuyện về cô gái kia.
Khương Hiểu Nhiên nhìn con đường mờ tối, nghĩ đến lễ tình nhân thứ hai năm ấy.
Mùa đông năm ấy lạnh khác thường. Tiếu Dương không biết mượn ở đâu mộtchiếc QQ, chở cô lên đỉnh núi tình nhân. Buổi chiều họ lên núi, trên mặt còn lưu lại mấy ngày hôm trước tuyết đọng chưa tan.
Trên đỉnhnúi du khách ít ỏi không có mấy, đều là các cặp tình nhân trẻ. Hai người họ đứng bên cạnh xe, sau giữa trưa ánh mặt trời ấm áp lan tỏa lên mặt,lên người họ, cách đó không xa là rừng trúc rộng lớn, tình cảnh nàygiống như hình ảnh trong bộ phim điện ảnh kinh điển, làm con người mơmộng.
Khương Hiểu Nhiên tháo găng tay, đi lên phía trước vươn tay, như đón nhận ánh mặt trời.
Tiếu Dương sát đến phía sau cô, cánh tay vòng ngang thắt lưng cô, lòng bàntay nâng tay cô lên, “Chúng mình trông giống như Jack và Rose đấy [3]?”.
Khương Hiểu Nhiên nhắm mắt sau đó mở lại, xoay người nhìn thẳng anh, “Nhớ kĩ, em là Khương Hiểu Nhiên, anh là Tiếu Dương”.
Lời nói của cô xúc động, trong ánh mắt chứa một chút khủng hoảng, giống như nai con bị thương, làm cho người ta muốn bảo vệ cô.
Đáy mắt Tiếu Dương ý cười dần mất đi, môi mềm nhẹ gắn lên mí mắt cô, “Ngốc à, yên tâm, chúng mình mãi mãi không rời xa nhau”.
Hai tay Khương Hiểu Nhiên ôm thật chặt anh, “Phải, không rời xa nhau”.
Thực tế bọn họ ban đầu có thể ở cùng nhau mãi mãi, chỉ cần cô không quánghiêm trọng, nhiều nhẫn nại một chút, nói không chừng có thể trở thànhđám cười vàng, thậm chí là đám cưới kim cương.
Nhưng lúc tuổitrẻ, đôi mắt cô không thể chịu đựng được một hạt cát, tình yêu cô nắmgiữ trong lòng bàn tay, hôn nhân dù chưa từng là ác ngôn phải chống đỡ,nhưng chiến tranh lạnh một thời gian dài đã sớm làm trái tim nóng lửacủa cô trở nên đông lạnh. Cô làm sao chịu được sự tương phản như vậy,chỉ có rời đi, mới là lựa chọn duy nhất lúc ấy.
Hôm nay chín năm sau, nếu để cô một lần nữa lựa chọn, cô có thể lựa chọn rời bỏ anh sao ?
Còn chưa chờ cô hiểu rõ đáp án, bên tai đã truyền đến thanh âm trầm ấm, “Về nhà rồi, khi nào thì mời anh đến nhà em chơi ?”.
Khương Hiểu Nhiên lấy lại tinh thần, khó xử nói, “Trong nhà lộn xộn, sau này có cơ hội”.
Cố Thiên Nhân thâm ý cười, biết rõ đáp án của cô, nhưng vẫn nhịn không được thử.
Cảm giác thế này đã bao lâu chưa xuất hiện, năm năm, mười năm, thời gian lâu đến mức anh nghĩ anh đã là người vô tâm.
Anh còn tư cách có cảm giác rung động sao ?
End
——— ———————-
[1] đầu sư tử hầm nướng: Món này thường ăn trong các dịp lễ Tết ở TQ. Theotớ biết thì được làm từ thịt băm nhỏ, rau xanh, trứng và một số gia vị.Làm như thịt viên, có hình đầu sư tử nên gọi vậy. (Văn hóa ẩm thực củamình cùi quá :-s)
[2] Sơn lộ thập bát loan (山路十八弯): có lẽ là một con đường núi ở Trung Quốc có mười tám khúc quanh co.
[3] Jack và Rose : là nhân vật trong bộ phim Titanic (1997).