Sau Khi Ly Hôn Cùng Giản Tổng

Chương 3: Ba Mươi Năm Hà Đông, Bà Mươi Năm Hà Tây*



*Ngạn ngữ Trung Quốc: sông Hoàng Hà có chữ kì 60 năm, cứ 30 năm đổi hướng một lần, nếu bên này là phía Tây thì sau 30 năm nó lại chuyển sang phía Đông. Ý nói sự đời thay đổi. ( Nguồn: https://touch.linkhay.com//link984741/dung-gio-anh-chua-giau-nhung-anh-thu-hoi-lan-sau-gap-nhau-ai-se-cuoi-ai-day.)

Mặc dù nửa đêm mới ngủ, ngày hôm sau Tô Tân theo thói quen đúng bảy giờ thức dậy.

Nhưng cô nằm trong phòng của khách, cô không đứng dậy, một mực chờ tiếng đóng cửa vang lên, xác định Giản Diệc Thận đi, lúc này mới chậm rãi rời khỏi giường. Trong phòng bếp sạch sẽ, đoán chừng Giản Diệc Thận không ăn sáng liền.

Từ khi người giúp việc đi về sau, Giản Diệc Thận ở nhà điểm tâm đều là Tô Tân tự mình làm, trang trí đẹp mắt, trong vòng hai tuần không lặp lại món ăn nào.

Tô Tân vô ý thức cầm điện thoại di động lên, gọi cho trợ lý của anh, mua cho anh một phần ăn sáng đến công ty. Ấn số điện thoại được một nửa, cô mới tỉnh táo lại, lập tức ném điện thoại qua một bên.

Chăm sóc Giản Diệc Thận cẩn thận dường như đã trở thành thói quen của cô. Mỗi lần cô mệt mỏi muốn từ bỏ, chỉ cần Giản Diệc Thận liếc nhìn một cái, tất cả lý trí và ý muốn phản kháng đều sụp đổ tự khắc quăng mũ cởi giáp, quân lính tan rã.

Cẩn thận nhớ lại ba năm kết hôn, hai người từng cãi nhau hai lần.

Không, nói một cách nghiêm túc, không phải cãi nhau, mà là chiến tranh lạnh, Giản Diệc Thận căn bản không buồn cãi lại cô.

Ngay sau khi hai người kết hôn không lâu, lễ đại thọ của Tô Đình Doãn diễn ra, Giản Diệc Thận lấy cớ ra nước ngoài thảo luận về hạng mục quan trọng, chưa từng xuất hiện. Thời điểm đó, những người trong giới kinh doanh và chính trị của thành phố An Châu cơ hồ mỗi người gặp mặt đều sẽ hỏi một câu: "Tô đổng, con rể ông đâu?"

Tô Tân gọi điện thoại cho anh rất nhiều lần, nói Giản Diệc Thận đang ở đâu cũng phải về nhà, chỉ cần có mặt là được. Lúc ấy mọi người đều biết Giản Diệc Thận đối với cuộc hôn nhân này không cam tâm tình nguyện, Tô Tân không ngại lời ra tiếng vào, nhưng cô không muốn để cho cha mình bẽ mặt, chỉ cần Giản Diệc Thận xuất hiện ở đây, đã có thể ngăn cản nhiều lời đàm tiếu không hay.

Nhưng Giản Diệc Thận vẫn không đến.

Cô không còn mặt mũi nào đối mặt với Tô Đình Doãn, tiệc mừng thọ kết thúc cô liền xách vali ra nước ngoài du lịch một mình.

Một tuần sau, điện thoại của trợ lý của Giản Diệc Thận - Đàm Phi gọi đến, Giản Diệc Thận hỏi qua một câu: "Chơi đủ chưa?"

Cô ngoan ngoãn trở về nhà.

Lần thứ hai là lễ tình nhân năm ngoái, Tô Tân cầu xin anh cùng đi trượt tuyết ở một khu du lịch, Giản Diệc Thận cũng đáp ứng, kết quả anh bỏ lỡ chuyến bay vì một cuộc họp, Tô Tân một mình đi đến núi tuyết.

Tô Tân đến giờ phút này không rõ Giản Diệc Thận khi đó là cố ý hay công ty thật sự xảy ra vấn đề, cô ở trong một ngôi nhà gỗ nhỏ đợi hai ngày, cuối cùng lẻ loi trơ trọi trên núi tuyết. Sau đó vì ngã trên đường trượt mà bị thương.

Ngồi trên tuyết, thẫn thờ nhìn xung quanh. Tô Tân nghiến răng nghiến lợi trong lòng, thề rằng lần này sẽ dứt khoát cùng Giản Diệc Thận cắt đứt quan hệ.

Kết quả, một tuần sau, chuyến bay về nước đúng vào thời gian rảnh của Giản Diệc Thận, giữa biển người ở sân bay, hai người gặp lại nhau. Khoảng khắc ấy khi chạm phải ánh mắt anh, Giản Diệc Thận ngây người hai dây, nụ cười ẩn hiện nơi khóe miệng.

Tất cả quyết tâm trước đó vì nụ cười của anh mà quên sạch sành sanh.

Nụ cười ấy, được cô cẩn thận cất giữ trong lòng như vật báu, càng làm cho cô chìm đắm trong mộng tưởng của bản thân. Dù Tô Tân cảm thấy Giản Diệc Thận không yêu cô nhưng chí ít vẫn có chút tình cảm đối cô. Hai người bắt đầu từ một sai lầm, chỉ cần cô kiên trì cố, đối xử thật lòng với anh, sớm muộn cũng có ngày Giản Diệc Thận để ý tới cô, tâm đầu ý hợp, hôn nhân hòa hợp.

Nhưng hiện tại cô đã tỉnh mộng.

Chỉ có điều Giản Diệc Thận luôn dùng những lời lẽ tàn nhẫn để cười nhạo cùng chế giễu cô. Còn cố tình tính toán kỹ lưỡng chọn chuyến bay cùng giờ với cô, tự tìm cho mình một đường lui.

Không biết lần này có thể duy trì sự tỉnh táo trong bao lâu? Một tuần lễ chăng?

- ----------

Trong hai ngày tiếp theo, Giản Diệc Thận chưa từng xuất hiện.

Điều này hiển nhiên quên thuộc với Tô Tân, mỗi lần cô làm Giản Diệc Thận không thoải mái, liền bị đối xử lạnh nhạt, mà cô giống như bị Giản Diệc Thận nắm được điểm yếu, qua một thời gian ngắn sẽ chủ động giảng hoà, kết quả thu được ít ỏi đến đáng thương.

Không biết lần này so với mấy lần trước có gì khác nhau?

Cuối tuần Tô Tân đến giải trí Tinh Hà một lần, trong công ty mặc dù lòng người thay đổi, nhưng vẫn còn một số thành phần nhỉ ngờ năng lực của cô. Những năm gần đây nền tảng của công ty chưa mất, có thể tường bước tường bước vượt qua thời gian khó khăn này.

Uy danh của cô tuy chưa bằng Tô Doãn Đình nhưng khi Tô Tân xuất hiện vẫn có thể trấn an tâm lý mọi người.

Từ công ty ra về, cô lái xe chạy tới Giản gia, nửa đường tại quảng trường bên cạnh mua mấy bó hoa tú cầu, mấy món điểm tâm ngọt.

Cuối tuần, giao thông thành phố hỗn loạn khiến người ta bực mình. Tô Tân đi từ trung tâm thành phố A đến hồ phía đông mất gần một tiếng. Khi sắc trời nhạt dần mới đến trước cổng biệt thự Giản gia.

Hít một hơi thật sâu, Tô Tân tự khích lệ tinh thần mới vào cửa.

Mẹ chồng cô, Trịnh Mính Tiêu đang cắm hoa trong phòng khách, vừa thấy được Tô Tân, Trịnh Mính Tiêu liếc mắt nhìn nàng: "Con đã đến, Diệc Thận không đi cùng sao?"

"Anh ấy còn đang ở công ty" Tô Tân đem một chùm tú cầu hoa đặt ở vào tay Trịnh Mính Tiêu "Mẹ, con thay anh ấy mang sản phẩm mới của mật ngữ phòng, dừa tơ phiếm mỏng, rất ngon ạ.

"Để xuống bàn đi" Trịnh Mính Tiêu thản nhiên nói: "Một tuần nay làm gì mà không đến? Bận rộn sao?"

Tô Tân không có tự mình đa tình cho rằng Trịnh Mính Tiêu nhớ cô. Quan hệ "mẹ chồng nàng dâu" từ trước đến nay luân xảy ra những chuyện không vừa ý. Khi chưa kết hôn, Trịnh Mính Tiêu rất thích cô, luôn miệng khen cô thông minh,xinh đẹp, cũng không biết ai có phúc khí cưới cô làm dâu. Sau khi kết hôn, mọi ưu điểm của cô đều trở thành khuyết điểm.

Thật xinh đẹp, quá thông minh, tâm tư quá nhiều, quá dính con trai tôi làm cho Giản Diệc Thận khó chịu. Và rất nhiều điều khác nữa, nhiều khi bà còn ám chỉ cô khi nói về sai lầm nào đó.

Cô luôn tự nhắc mình rằng: "Đây là mẹ của Giản Diệc Thận", không dám có nửa điểm lạnh nhạt, lời nói luôn mang theo vài phần cẩn trọng lấy lòng, điều này khiến mỗi lần cô đến Giản gia đều phải tự kiềm chế bản thân.

"Không có bận gì ạ! Mỗi ngày đều đi dạo phố, mua sắm, làm đẹp, lúc rảnh rỗi lại học nấu vài món ăn." Tô Tân xem thường thì thầm dời đi chủ đề: "Mẹ, mẹ cắm bình hoa này thật đẹp."

Trịnh Mính Tiêu lui lại một bước đánh giá vài lần tác phẩm của mình, hài lòng nói: "Mẹ cũng cảm thấy như vậy. Chị Trương, mang bình hoa này đến phòng của Diệc Thận đi, khi nó về hẳn sẽ vui."

Bên trong bình cắm vài bông bách hợp, Tô Tân kỳ thật có chút dị ứng với mùi hương, mùi hoa quá nồng khiến cho chứng viêm mũi xuất hiện, cô đã ám chỉ hai lần, nhưng Trịnh Mính Tiêu lại không chút để ý, theo thường lệ đưa bình hoa vào phòng của bọn họ như bình thường.

Tô Tân đã quen, đôi mắt không có chút nào gợn sóng mà nhìn chị Trương, sau đó ngồi xuống ghế sa lon mở TV.

Trịnh Mính Tiêu rửa tay, ngồi gần góc ghế theo đối diện Tô Tân, bên cạnh là người giúp việc đang giúp bà đắp mặt nạ dưỡng da. Bà năm nay đã hơn năm mươi, vẫn còn khí chí chất hơn người, khi xưa, vốn xuất thân từ dòng dõi thư hương lại ưu nhã, ứng dung.

"Tuần trước, mẹ nhìn thấy La Trân Huệ, bà ấy thế mà được mời tham gia một cái tiệc rượu, thật buồn cười." Trịnh Mính Tiêu có chút xem thường: "Một y tá nhỏ mà vọng tưởng một bước lên trời, con nên nhắc nhở cha con nhiều một chút, đừng để của dã tâm của bà ta ngày một lớn."

Tô Tân ngơ ngác một chút, uyển chuyển nói: "Dì ấy đối xử với cha con rất tốt."

"Thế nào, chẳng lẽ con còn muốn để La Trân Huệ làm mẹ kế?" Trịnh Mính Tiêu không vui nói, "Vậy mặt mũi mẹ để ở đâu? Lần trước mẹ bị đám phu nhân kia chê cười, nếu mẹ cùng La Trân Huệ thành thông gia, tương lai sẽ không dám ra ngoài mất. Tiểu Tân à, không phải mẹ nói con rất thông minh sao? Lúc này cần lại biến đi đâu hết rồi?"

"Mẹ, chuyện này, con tôn trọng lựa chọn của cha." Tô Tân kìm nén bực bội, cố gắng để cho âm thanh của mình phát ra bình thản nhất có thể.

Trịnh Mính Tiêu xé mặt nạ ra chuẩn bị nói vài câu, khóe mắt quét qua thoáng nhìn, sắc mặt khôi phục bình thường: "Diệc Thận, con về rồi."

Giản Diệc Thận đi đến, lên tiếng chào hỏi: "Mẹ."

Trịnh Mính Tiêu tức giận một chút: "Còn biết tôi là mẹ anh, một tuần nay không về nhà, điện thoại cũng không có lấy một cuộc. Một bóng người cũng không có, chỉ biết làm việc điên cuồng ở bên ngoài, cha và con thì bận rộn, con dâu cũng không thấy qua, mẹ còn không bằng một người qua đường."

Bà càng nói càng tủi thân, nhịn không được thở một cái thật dài.

Chị Trương bên cạnh cũng hùa theo: "Đúng vậy, thiếu gia và lão gia đều bận rộn, tiểu thư lại luôn rảnh rỗi, đáng ra phải thường xuyên đến trò chuyện cùng phu nhân mới phải."

Giản Diệc Thận cau mày, không vui nhìn Tô Tân: "Em rất bận sao?"

Trước kia khi Trịnh Mính Tiêu "ngậm máu phun người", Giản Diệc Thận hầu như không để ý. Nhưng thái độ hôm này lại khác hẳn, trước mặt Trịnh Mính Tiêu và người giúp việc chất vấn cô.

Máu nóng chạy khắp người, Tô Tân bất ngờ đứng lên, nhìn thẳng vào mắt Giản Diệc Thận, cánh môi run nhẹ.

"Bỏ đi, không nói nữa, tiểu Tân còn trẻ có nhiều bạn bè, không thể nói chuyện cùng mẹ, thật hâm mộ dì Lý, suốt ngày có người..." Trịnh Mính Tiêu tỏ vẻ không để ý "Thôi bỏ đi, không nói nữa, con bận cả ngày mệt không? Chị Trương, lấy cho Diệc Thận một bát chè đậu xanh giải nhiệt."

Chị Trương rất nhanh đi lấy.

Tô Tân đứng lên.

"Em đi đâu sao?" Giản Diệc Thận nhìn xem cô, ánh mắt cố gắng kiềm chế.

"Có chút không thoải mái, đi ra vườn hoa ngồi một lúc." Giọng nói run run, không quay đầu lại, đi ra.

Mặt trời ngả về tây, sắc trời đã tối, dưới ánh sáng của ngọn đèn đường, một lũ côn trùng bay dưới ánh đèn, cực kỳ giống dập lửa bươm bướm.

Tô Tân yên lặng nhìn một lúc lâu.

Tất cả đều là tự làm tự chịu, từ bỏ tự tôn, vì tình yêu mà "ủy khúc cầu toàn"[1], ở trong mắt Trịnh Mính Tiêu, cô chính là người phụ nữ si mê Giản Diệc Thận đến đáng thương, thản nhiên mắng mỏ, chê cười, không dám nói lại.

[1]Ủy khúc cầu toàn: 13. (Phó) Miễn cưỡng, gượng. ◎Như: “ủy khúc cầu toàn” 委曲求全 nhẫn chịu để giữ toàn mạng sống. Khúc trong miễn cưỡng, gắng gượng; ủy trong ủy khuất; cầu toàn: an toàn. ( Nguồn:https://hvdic.thivien.net/hv/kh%C3%BAc).

Một lát sau, chị Trương gọi cô vào ăn cơm.

Trong nhà ăn Giản Thành Trạch ngồi đầu trên bàn ăn kiểu Tây, Giản Diệc Thận cùng Trịnh Mính Tiêu ngồi hai bên, chỉ còn trống vị trí của em gái Giản Diệc Thận. Tô Tân ngồi xuống cạnh Giản Diệc Thận, chào một tiếng: "Cha."

"Sao vậy? Diệc Thận bắt nạt con?" Ánh mắt sắc bén của Giản Thành Trạch nhìn vào mắt cô.

"Không phải." Tô Tân ra sức phủ nhận, mỉm cười dịu dàng: "Cha, mấy ngày trước, con đến phòng tài chính kinh tế hỏi thăm nhìn thấy cha. Cha nói: "sản nghiệp mới phải gắn kết với sản phẩm cũ" rất triết lý, con nghe nó rất nhiều lần."

Giản Thành Trạch cười: "Chỉ là thuận miệng nói ra, không trở thành làm trò cười cho thiên hạ là tốt rồi."

Chủ đề được chuyển sang hương khác, bầu không khí thoáng chốc trở dễ chịu.

Tô Tân không cảm thấy đói, cố gắng cho mình ăn nhiều một chút, không cho Giản Thành Trạch nhìn ra điểm khác lạ, tránh để Trịnh Mính Tiêu có cơ hội công kích, trước mặt Giản Diệc Thận nói lung tung, nói cô châm ngòi vợ chồng bọn họ, cả quan hệ cha con trong đó nữa. Cố gắng ăn thật nhanh cho xong.

Giản Thành Trạch chợt nhớ tới cái gì: "Đúng rồi, cha nghe nói gần đây Tinh Hà biến động, không sao chứ?"

Tô Tân sửng sốt một chút, hời hợt nói: "Cũng không có chuyện gì to tát, bị người ta đồn thổi lên."

Sản nghiệp Giản gia trong ngành giải trí không lớn, Giản Thành Trạch chỉ mới nghe qua, thấy vậy cũng không hỏi thêm chỉ dặn dò một câu: "Vậy là tốt rồi, nếu cần giúp đỡ, con cứ nói, chúng ta là người một nhà không cần khách khí làm gì."

"Con biết rồi, cám ơn cha." Tô Tân nói.

Từ trước đến nay Giản Thành Trạch luôn đối xử với cô rất tốt, nói câu này cũng không ngoài dự đoán của cô. Nhưng mà cô cũng không mang tình cảnh khó khăn hiện tại của Tô gia phơi bày để cho người ta nói này nói nọ. Nhất là trước mặt Giản Diệc Thận.

Xưa có câu "Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây", đến nay hiển nhiên vẫn là chân lý.

Bốn năm trước, Tô gia cường thịnh, Tinh Hà đứng đầu nhiều năm liền trong ngành giải trí, thành tích rất ấn tượng. Khi ấy Giản gia gặp khó khăn, cần số vồn lớn trong thời gian ngắn. Đến tìm cha cô giúp đỡ, Tô Đình Doãn dứt khoát vấn đề tài chính nhưng lại đưa ra yêu cầu, hi vọng đem Tô Tân có thể kết hôn với Giản Diệc Thận. Lúc ấy mọi người đều biết Tô Tân đang theo đuổi Giản Diệc Thận, Tô Đình Doãn trước nay cưng chiều con gái bảo bối, giấu cô, dùng "thủ đoạn mềm dẻo"[2] đối với Giản Diệc Thận, cuối cùng thay con gái cưỡng cầu[3] cuộc hôn nhân này.

[3]cưỡng cầu: miễn cưỡng cầu hôn. Cưỡng trong miễn cưỡng; cầu trong cầu duyên, cầu hôn

[2] Thủ đoạn mềm dẻo: chiêu trò bất chính khéo léo. Thủ đoạn: phương pháp bất chính; mềm dẻo: Dễ thích nghi một cách khéo léo và không như nhược với ý muốn của người khác, của mọi người, với những đòi hỏi của tình huống phức tạp.

(Nguồn: google.)

Hiện nay, Giản gia dưới sự lãnh đạo của Giản Diệc Thận dần trở nên hùng mạnh, sản nghiệp[4] cũ và mới kết hợp, trở thành một trong những doanh nhân giỏi nhất An Châu thậm chí là cả nước. Lần này Tô gia vì một số lí do mà ngày càng sự suy yếu, nếu như cô nhờ Giản Diệc Thận giúp đỡ, sẽ tỏ thái độ ra sao? Trào phúng, thờ ơ?

[4] sản nghiệp: (từ cổ) Tài sản để sinh sống, kinh doanh nói chung.

(Nguồn: wikipedia.)

Tô Tân nghĩ tới cảnh tượng đó, đã cảm thấy lạnh thấu xương, cả người như bị ngâm vào hồ nước lạnh ngàn năm.

_________

Lời editor muốn nói: phúc lợi đầu năm cho những người bạn đáng yêu đã follow và ủng hộ chúng tớ. Xin chân thành cảm ơn

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv