1.
Tại thảm đỏ lễ trao giải.
Tôi và nam chính của bộ phim mới liên tục được các phóng viên phỏng vấn. Gần đây, CP của chúng tôi được giang cư mận đẩy thuyền rần rần.
"Tần Thi, mẫu bạn trai lý tưởng của cô là gì?"
Phóng viên còn chưa dứt lời, đến tôi còn chưa kịp phản ứng, nam chính bên cạnh đã bật cười.
Bầu không khí trở nên náo nhiệt hơn hẳn, phóng viên cũng không nhịn được mà ồn ào.
Bình tĩnh nào, thời khắc dùng hết vốn liếng để diễn xuất là đây.
Tôi vừa định giả vờ phối hợp, ngẩng đầu lập tức đối mặt với An Khả Ngưỡng cách đó không xa đang đi tới.
Nụ cười tôi lập tức trở nên cứng đờ.
"An Khả Ngưỡng đến!"
Một đám phóng viên vội vàng quay đầu vây quanh vị ảnh đế mới tới này.
Anh ta đi ngang qua tôi với khuôn mặt vô cảm, đến một ánh mắt cũng không thèm bố thí cho người xung quanh.
Anh ta vẫn luôn như vậy.
Dù tôi có dính bê bối với người nào trong giới đi chăng nữa thì anh ta cũng chẳng hề đoái hoài.
Kết hôn được 5 năm nhưng anh ta vẫn một mực không chịu công khai, cứ như tôi là một vết nhơ trong sự nghiệp vĩ đại của anh ta vậy.
"Hỏi em đấy, hình mẫu lý tưởng của em là ai?"
Nam chính của bộ phim mới vẫn tiếp tục diễn, mập mờ nhìn tôi một cái.
Tôi vội thu hồi ánh mắt, lấy lại tinh thần.
Nghĩ đến tập tài liệu trong thư phòng của An Khả Ngưỡng kèm theo tờ đơn ly hôn kia, tôi nở nụ cười:
“Chắc là An Khả Ngưỡng nhỉ.”
Nhờ vào việc chăm chỉ tập luyện đọc thoại, tôi điều chỉnh giọng nói không lớn cũng không nhỏ, nhưng vẫn đủ để người nào đó đang đứng trên thảm đỏ nghe thấy.
Hiện trường đứng hình vài giây, sau đó cánh phóng viên lia máy ảnh vào tôi và An Khả Ngưỡng chụp liên tục hòng bắt được khoảnh khắc đắt giá giữa chúng tôi.
Mặt anh ta không đổi sắc, bình tĩnh nhận lấy bút từ người dẫn chương trình.
Cũng đúng, trong cái giới này ai mà không muốn nịnh bợ An Khả Ngưỡng kia chứ. Tôi cũng chẳng phải người đầu tiên muốn cọ nhiệt với ảnh đế.
"Nhưng mà tôi cũng không chắc lắm."
Tôi cười nhạt một tiếng, "Dù sao thì lòng người hay thay đổi, không chừng ngày mai tôi lại thích người khác ấy chứ."
Dưới ánh đèn nhấp nháy của ống kính, hiếm khi chiếc bút trên tay An Khả Ngưỡng khựng lại.
"Vậy... ví dụ như?"
Phóng viên trở nên phấn khích trước câu trả lời thẳng thắn của tôi, cố ý đổ dầu vào lửa.
"Như là...".
Xem nào, nói bừa một cái tên vậy.
Ánh mắt đảo xung quanh, tôi chợt nhìn thấy khuôn mặt thiếu đòn trên bảng quảng cáo khổng lồ bên ngoài hội trường.
Ấy chà, cũng được đấy, đỉnh lưu giới giải trí. Fans của anh ta đông nhất ở thời điểm hiện tại còn gì.
Nhưng mà tên anh ta là gì nhỉ?
Ồ, đúng rồi.
“Trần Tứ.”