Hiếm khi có ngày rảnh rỗi, Ngôn Cảnh Huyên dự định sẽ đến trung tâm thương mại để mua sắm thoả thích. Buổi sáng khi ánh mặt trời vừa ló dạng, cô đã thức dậy vệ sinh cá nhân, thay quần áo và đích thân chuẩn bị bữa sáng.
Đã lâu lắm rồi Ngôn Cảnh Huyên không nấu nướng nhưng tay nghề của cô không hề thuyên giảm, mùi thức ăn thơm lừng toả ra khắp nhà bếp và phòng khách của biệt thự. Một vài người hầu phụ giúp để cho cô nhanh chóng hoàn thành bữa sáng của mình.
Ngoại trừ lần Lý Hương gây chuyện, thì tất cả những người giúp việc khác đều thân thiện với Ngôn Cảnh Huyên.
"Bữa sáng xong rồi, chồng à, anh đến đây ăn sáng đi!"
Ngôn Cảnh Huyên cười nói với Diệp Quân Vũ đang ngồi đọc báo sáng.
Sáng nay lúc biết cô sẽ là người chuẩn bị bữa sáng, hắn đã rất ngạc nhiên và khá mong đợi. Mấy ngày gần đây nhiều chuyện liên tiếp xảy ra khiến hắn không có tâm trạng ăn uống là mấy. Việc đối phó với nhà họ Ngôn đang tiến hành, theo dự tính thì đường làm ăn của họ sẽ sớm gặp chút rắc rối.
"Em đảm bảo có thể ăn được chứ? Tôi không muốn phải nhập viện sau khi ăn chúng đâu đó!"
Diệp Quân Vũ cười đùa nói.
Hắn gấp tờ báo lại sau đó đứng lên đi bàn ăn nhìn bữa sáng được chuẩn bị kỹ lưỡng hỏi tiếp: "Món nào là của em làm vậy? Để tôi còn tránh không ăn chúng!"
"Món nào cũng là tôi làm đó! Anh đừng xem thường tài nghệ của tôi vậy chứ? Anh ăn thử đi, đảm bảo anh sẽ thích đồ ăn tôi nấu!"
Ngôn Cảnh Huyên chống hông bĩu môi đáp.
"Vậy sao? Em tự tin vậy à?"
"Tất nhiên rồi!" Ngôn Cảnh Huyên cũng ngồi xuống: "Không ăn thì đừng hối hận."
Nói xong, mặc kệ Diệp Quân Vũ có ý định ăn hay không, cô cũng tự thưởng thức bữa sáng của mình, mặc dù theo khẩu vị của cô là hơi nhạt nhưng cũng không hề khó ăn như lời chồng hờ của cô đã nói.
Trong đầu Ngôn Cảnh Huyên đã nghĩ nếu hắn không ăn thì cô sẽ ăn luôn phần của hắn.
Nhìn cô ăn ngon lành, Diệp Quân Vũ cũng không trêu chọc thêm nữa, hắn động đũa đĩa thức ăn trước mặt. Hương vị món ăn không tệ, dù biết bữa sáng chưa chắc đã bằng đầu bếp hay làm, nhưng tài nghệ của Ngôn Cảnh Huyên được thế này cũng là giỏi lắm rồi. Thi thoảng muốn đổi khẩu vị cũng có thể nhờ cô nấu nướng.
Bàn ăn bình yên, mấy người hầu đi đi lại lại dọn dẹp và chuẩn bị ăn bữa sáng của mình. Thi thoảng bọn họ cũng để ý xem Ngôn Cảnh Huyên và Diệp Quân Vũ hoà thuận nói chuyện. Bầu không khí đầm ấm, ôn hoà khiến ai cũng muốn tìm cho mình một mái ấm để yêu thương.
Reng reng!
Tiếng chuông điện thoại của Ngôn Cảnh Huyên reo lên cắt ngang bữa sáng. Mới sáng mà Hạ Ngữ Tâm đã gọi đến chắc chắn có chuyện chẳng lành.
"Huyên Huyên, em đã xem tin tức chưa? Có người tung tin lên mạng bảo em dùng thân phận bà Diệp cướp tài nguyên của Lục Sương Mai và Thái Yến. Họ còn bôi nhọ em bằng mấy hình ảnh cắt ghép bằng Al, khiến cả cộng đồng mạng đang thi nhau mắng chửi em thậm tệ. Không chỉ vậy, hai người đó còn like bài viết đó nữa."
Hạ Ngữ Tâm nói một tràng dài ngay khi Ngôn Cảnh Huyên vừa bắt máy.
"À, vậy là hai người đó không chịu đựng được nữa nên bắt tay nhau tấn công em à? Chị đợi chút, để em lên mạng xem đã?"
Nghe giọng điệu của người quản lý, Ngôn Cảnh Huyên đoán việc này không chỉ nằm trong phạm vi cô đoạt tài nguyên, mà chắc chắn còn bị thêu dệt thêm nhiều chuyện khác.
Quả nhiên như Ngôn Cảnh Huyên đã đoán, người đăng bài ám chỉ cô sẽ dùng quyền lực nhà họ Diệp chiến hết tài nguyên tốt và dần loại bỏ những người chống đối. Cách thức sẽ là dùng tiền mua chuộc, nếu không mua chuộc được thì âm thầm đóng băng hoạt động... Người đó càng viết càng ra thêm nhiều câu chuyện viển vong, cổ tích mà lại có khối người ùn ùn tin tưởng.
Trong số những chuyện mà người đó đề cập, có nhắc đến chuyện cô và Lý Hi từng đối chọi với nhau, nhưng sau đó hắn lại nhún nhường, người này khẳng định Lý Hi đã bị Diệp Quân Vũ mua chuộc để không làm khó Ngôn Cảnh Huyên, vì với trình độ của cô thì làm sau quay ra quảng cáo đẹp như Thái Yến được.
Đọc đến dòng này, Ngôn Cảnh Huyên vừa tức giận, vừa buồn cười vì cố gắng của bản thân bị điều bịa đặt này phủi bỏ.
"Sao vậy? Lại có rắc rối sao?"
Diệp Quân Vũ ngẩng đầu hỏi.
"Đúng vậy, tôi lại lên hot search nè. Từ khi kết hôn với anh, vị trí no.1 này luôn là của tôi đó!"
Ngôn Cảnh Huyên đưa điện thoại cho Diệp Quân Vũ, cười cợt khoe khoang.
"Tự hào lắm à? Em có muốn mình ở vị trí này một tháng không?"
Diệp Quân Vũ liếc sơ bài viết trầm giọng.
"Dĩ nhiên là không rồi! Lúc chưa kết hôn đến tôi là ai còn không có người biết, giờ được nổi tiếng kiểu này phải để tôi vui vài tiếng chứ? Nhưng mà vui đến một tháng thì không còn vui nữa đâu..."
Ngôn Cảnh Huyên lắc đẩu, xụ mặt.
"Biết vậy thì tốt. Có muốn tôi giúp em xử lý chuyện này không?"
"Để tôi xem đã. Nếu không tự dàn xếp ổn thoả được thì tôi sẽ nhờ anh. Nhưng đến lúc đó anh đừng kiếm cớ thoái thác đó nha ông chồng yếu dấu!"
Ngôn Cảnh Huyên lại cười.
Trong đầu cô đã nghĩ ra cách để phản kích, mấy điều bịa đặt này mà bị vạch trần sớm quá thì uổng cho hai cái like của Thái Yến và Lục Sương Mai rồi. Cô đoán hai ngày tới bọn họ sẽ cùng nhau diễn một vở kịch lớn hơn. Đến lúc đó, cô lật ngược tình thế mới càng thêm kích thích.
"Tôi chỉ tính lãi chứ không tìm cớ thoái thác đâu!"
Diệp Quân Vũ mỉm cười.
Sống lưng của Ngôn Cảnh Huyên run lên, lanhn toát. Cách lấy lãi của Diệp Quân Vũ vô cùng độc đáo và hiển nhiên là cô không muốn bị hắn tính lãi chút nào. Mỗi lần như vậy là cô chỉ muốn ngủ cả ngày mà thôi.