"Tại sao lại như vậy?"
Tiếng hét lớn của Thái Mộc Nhi sau khi túi cầm tay của Lâm Ngọc Yên được kiểm tra xong, bên trong ngoại trừ đồ dùng cá nhân của Lâm Ngọc Yên thì không có gì nữa, chiếc nhẫn do chính tay Thái Mộc Nhi bỏ vào cũng không cánh mà bay. Sắc mặt cô ta tái mét, những lời khẳng định vừa rồi bây giờ đang thành trò cười của những người có mặt.
Trương Thể Loan nhìn Thái Mộc Nhi, tại sao những kẻ cô ta tìm đều ngu xuẩn như vậy? La Phương Mỹ rồi Thái Mộc Nhi đều là một lũ vô dụng.
Nhưng chuyện này cũng không sao cả, cô ta vẫn còn kế hoạch thứ hai.
Trương Thể Loan nhìn sang Lâm Ngọc Yên đang vui vẻ ăn bánh. Quả nhiên không uổng công cô ta điều tra sở thichd của Lâm Ngọc Yên, đĩa bánh đó hữu dụng hơn là đám phế vật kia. Thời gian cho kế hoạch thứ hai sắp đến rồi.
Trương Thể Loan thong dong cười nhạo.
"Cô Thái, sao rồi? Cô xin lỗi tôi hay tôi xin lỗi cô đây?"
Lâm Ngọc Yên đặt đĩa bánh xuống, đi đến gần Thái Mộc Nhi tươi cười hỏi.
"Tôi..."
Thái Mộc Nhi câm nín, cô ta tìm kiếm sự trợ giúp của Trương Thể Loan nhưng đáp lại là thái độ dửng dưng của cô ta, Thái Mộc Nhi còn đang bị cô ta nắm thóp nên cũng không tiện vạch mặt ở đây, đành cúi đầu chịu đựng mọi sự dè bĩu của người xung quanh.
"Cô Thái, lúc cô vu khống tôi, cô rất lớn tiếng, tại sao bây giờ lại không nói nữa? Tôi với cô vốn không thù không oán, sao cô lại hại tôi?"
Lâm Ngọc Yên lạnh lùng tra hỏi, lúc dịu dàng thì cô rất dịu dàng, lúc lạnh nhạt thì đến Phó Thần cũng không lạnh nhạt bằng cô.
Đối mặt với sự truy hỏi của Lâm Ngọc Yên, Thái Mộc Nhi im lặng rất lâu không nói được lời nào, thật ra cô ta cũng không biết trả lời ra sao và đang cố nặn ra lý do hợp lý.
Lâm Ngọc Yên không gấp gáp chờ Thái Mộc Nhi trả lời, cô có rất nhiều thời gian để nghe cô ra xảo biện.
"Cô Thái, sao cô không trả lời em gái tôi?"
Lâm Khánh Xuyên không muốn chờ đợi nữa thấp giọng hỏi.
"Tôi... tôi ganh tị với cô Lâm nên khi phát hiện bản thân bị mất nhẫn đã không kiềm chế được vu oan cô ấy!"
Thái Mộc Nhi nghĩ hơn nửa ngày mới nặn ra lý do để nói.
"Tôi có gì khiến cô ganh tị với tôi?"
Lâm Ngọc Yên lại hỏi.
"Cô xinh đẹp, gia thế tốt, lại được nhiều người yêu thương cô... nên tôi ganh tị..."
Cái lý do này của Thái Mộc Nhi vô cùng gượng ép, nhưng cô ta không còn cách nào khác, không thể khai ra Trương Thể Loan xúi giục, bằng không cái thóp Trương Thể Loan đang nắm sẽ bị tung ra cho mọi người cùng biết.
Một khi bị cái thóp kia hủy hoại, sự nghiệp của cô ta xem như xong.
"Lý do này của cô dùng gạt trẻ con thì được, còn muốn gạt chúng tôi thì không được đâu."
Phó Thần lên tiếng.
"Tôi... nói thật..."
Thái Mộc Nhi bị khí thế của Phó Thần làm cho sợ sệt, đối mặt với người khác, cô ta không hề cảm thấy áp lực bằng việc đối diện với Phó Thần và Lâm Ngọc Yên.
"Phó Thần, không cần hỏi nữa, cô ta sẽ không nói thật đâu." Lâm Ngọc Yên nói: "Người xúi giục chắc chắn đang nắm điểm yếu, bằng không với sự làm ngơ của người đó, cô ta đã khai ra rồi, dù sao trong lòng chúng ta đều biết ai là kẻ chủ mưu mà, phải không cô Trương?"
Nghe gọi đến tên mình, tim Trương Thể Loan thót lên một cái, cô ta vẫn giữ sự bình tĩnh nhìn Lâm Ngọc Yên cươig đáp: "Đúng vậy, ai là người chủ mưu, cô Lâm đều biết hết."
"Nếu chuyện này đến đây kết thúc thì đừng cản trở mục đích chính của bữa tiệc nữa, dù sao lát nữa Thể Loan cũng phải xin lỗi cô Lâm, chi bằng cô Thái cùng Thể Loan nói xin lỗi một lượt đi, cô Lâm sẽ không có ý kiến gì chứ?"
Trương Giác khó chịu hỏi.
Đứa con gái Trương Thể Loan này đúng là chỉ biết gây tai họa, chẳng bù cho Trương Thể Phụng lúc nào cũng hiểu chuyện. Nếu Trương Thế Bảo và Trương Thể Phụng không rời Trương gia thì nhà này đâu đến lượt Trương Thể Loan làm loạn.
Nhắc đến hai đứa con này, Trương Giác khó tránh đau lòng.
"Trương tổng mở lời rồi nếu tôi không đồng ý thì tôi sẽ thành người nhỏ mọn phải không? Cho nên Trương tổng cứ quyết định là được."
Lâm Ngọc Yên mỉm cười.
"Phó tổng và Lâm tổng không phản đối chứ?"
Trương Giác dò hỏi.
"Không có!"
Phó Thần và Lâm Đình Vũ cùng đồng thanh nói. Lâm Ngọc Yên đã đồng ý thì bọn họ cũng không phản đối làm gì, đằng nào Thái Mộc Nhi cũng phải xin lỗi, nhân cơ hội này diễn tuồng cùng Trương Thể Loan chắc sẽ có thêm một màn kịch hấp dẫn nữa.
"Quyết định vậy đi!"
Trương Giác bực dọc liếc nhìn Trương Thể Loan cảnh cáo lần nữa, nếu bữa tiệc này không thể suông sẻ tiến hành thì Trương Thể Loan chuẩn bị ra khỏi nhà họ Trương. Nhà họ Trương không thể chứa chấp loại người bại hoại được.
Trương Thể Loan cũng biết bố mình tức giận nên không dám nhìn thẳng ông ta, cô ta cố chịu đựng, một chút nữa thôi là có thể trả được toàn bộ mối thù này rồi.