"Cô làm gì vậy?"
La Phương Mỹ hét lớn, sau đó cô ta chạy đến muốn đánh Lâm Ngọc Yên lại bị Lâm Ngọc Yên chặn lại và đáp trả bằng một cái tát khác.
"Cô..."
"Mấy cái tát này là trả lại cho chủ tớ hai người đó."
Lâm Ngọc Yên lạnh nhạt, bình thường cô rất hiền lành như mèo con nhưng khi nổi giận lại giống một con sư tử uy quyền khiến đối phương phải khiếp sợ.
"Cô Lâm, tôi không hiểu lời nói và hành động này của cô lắm!" Trương Thể Loan ngân ngấn nước mắt: "Tôi làm gì có lỗi với cô à?"
"Có làm gì có lỗi với tôi hay không trong lòng cô tự biết. Vừa rồi không phải có người muốn tôi đối chấp về đoạn video tôi bị tấn công ở boong du thuyền sao? Vậy giờ chúng ta giải quyết việc đó trước nhé!"
Lâm Ngọc Yên lấy ra một usb sau đó nhờ Lương Tuấn khởi động màn hình máy chiếu trong sảnh, du thuyền của Phó Thần quả thực đầy đủ tiện nghi như phòng họp thu nhỏ, màn hình máy chiếu, máy tính kết nối... mọi thứ cần có để thực hiện việc trình chiếu đều có. Lâm Ngọc Yên đưa usb cho Lương Tuấn, bên trong usb đó là đoạn phim đầy đủ từ lúc cô nói chuyện với Trương Thể Loan, Trương Thể Loan giả vờ khóc lóc với La Phương Mỹ, lúc Lâm Ngọc Yên bị bắt và bị tấn công trên boong, đoạn phim kết thúc sau khi Lâm Ngọc Yên rơi xuống biển.
Đoạn phim này sắc nét, âm thanh rõ ràng, sắc mặt của La Phương Mỹ càng hoảng sợ. Ban đầu cô ta cho rằng không có Lâm Ngọc Yên thì vẫn xảo biện được, nhưng tình thế bây giờ có lẽ cô ta không thoát khỏi tội mưu sát.
La Phương Mỹ nhìn qua Trương Thể Loan cũng đang tái mặt, nếu đem đoạn phim này lên tòa án thì chủ của cô ta sẽ chịu tội xúi giục người khác, cô ta không thể để chuyện này xảy ra. Trương Thể Loan có ơn với cô ta, cô ta không thể lấy oán báo ân.
Những người có mặt đều là người thông minh, xem xong đoạn phim liền biết Trương Thể Loan độc ác ra sao, vốn dĩ có lời đồn không hay về cô ta, chuyện này chỉ càng thêm khẳng định những lời đồn đó. Họ cũng không thể không công nhận diễn xuất giả tạo đó không ai có thể so sánh được.
Đạo diễn và nhà sản xuất là những người lựa chọn Trương Thể Loan vì danh tiếng ở hải ngoại, nhưng với nhân phẩm thế này, vào đoàn e là càng thêm sóng gió.
"Cô Lâm, tôi không dám nghĩ cô lại là người như vậy, quay lén để hãm hại người khác bây giờ lại còn ở đây đánh người."
Trương Thể Loan ấm ức lên tiếng.
Nhưng lời buộc tội này của cô ta không hề nhận được sự đồng tình nào khiến cô ta cảm thấy xấu hổ.
Sự thật là cô ta chỉ đang chống chế và muốn tẩy trắng cho bản thân thôi.
"Tôi hãm hại cô và trợ lý thế nào? Là tôi ép cô kể lể với trợ lý của mình à? Là tôi ép trợ lý của cô đẩy tôi xuống biển sao? Cô Trương, muốn tẩy trắng thì hãy tìm một lý do hợp lý một chút."
Lâm Ngọc Yên cười khẩy nói.
"Tôi..."
Trước khí thế của Lâm Ngọc Yên, Trương Thể Loan chỉ có thể nín nhịn, cô ta không có bất kỳ lời phản bác nào có thể bác bỏ những gì Lâm Ngọc Yên đã nói, chứng cứ rành rành, cả đoạn video từ đầu đến đuôi không hề cắt ghép. Nếu bị chỉnh sửa thì ở đây còn có đạo diễn kia mà, lẽ nào đạo diễn lại không bênh vực cô ta nếu video này có vấn đề, tất cả mọi người ai cũng có mắt, không ai bị mù có thể bị cô ta lừa gạt.
"Rõ ràng là cô lập bẫy hãm hại tôi và chị Thể Loan, video kia nói không chừng là cô biên tập, cắt ghép lại thì sao? Cô nói tôi đẩy cô xuống biển, vậy sao bây giờ cô còn đứng ở đây? Lúc nãy tôi nhớ Phó Tổng có nói cô không biế bơi, vậy cô ngã xuống nước rồi làm sao lên lại thuyền? Cô rõ ràng là đang vu khống!"
La Phương Mỹ chống chế. Cho dù phải nói nhăng nói cuội cô ta cũng không để Lâm Ngọc Yên có cơ hội làm hại đến Trương Thể Loan, bất quá là cô ta sẽ nhận hết mọi tội lỗi.
"Cắt ghép, biên tập video? Cô trợ lý, cô nói vậy là đang xem thường các vị đạo diễn, quay phim, tổ biên tập của đoàn làm phim à? Nếu đoạn phim là giả thì chắc chắn đã có người lên tiếng rồi. Còn về chuyện Phó Thần nói tôi không biết bơi là thật, nếu tôi không có chuẩn bị chắc bây giờ đã chết đuối thật rồi." Lâm Ngọc Yên cười hỏi: "Cô trợ lý có biết vì sao tôi có sự chuẩn bị này không?"
Nghe Lâm Ngọc Yên hỏi, La Phương Mỹ chau mày lại, cô ta không hiểu câu hỏi này của Lâm Ngọc Yên là có ý gì.
"Để tôi nói cho cô biết nhé!" Lâm Ngọc Yên duy trì nụ cười trên môi: "Cách đây mấy ngày, cô Trương có đến chỗ tôi diễu võ giương oai, sau đó bị một paparazzi phá hỏng, nên khi nghe cô Trương mời Phó Thần lên du thuyền và tôi cũng đi cùng, tôi biết chắc chắn khi gặp lại tôi, cô Trương chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tôi dễ dàng, tôi theo bản năng phòng ngừa bất trắc nên mới nhờ Phó Thần sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi chuyện và đảm bảo an toàn cho tôi."
"Có... có chuyện như vậy nữa sao? Tôi không nghe chị Thể Loan nói..."
La Phương Mỹ buộc miệng nói.
Ngay lập tức, cô ta bụm chặt miệng mình, hành động này không khác gì thừa nhận cô ta làm mọi chuyện vì nghe sai khiến, ám chỉ của Trương Thể Loan.
Mọi người ở trong sảnh lại được một phen giải trí.
Phó Thần im lặng quan sát, hắn không ngờ Lâm Ngọc Yên lại có khí thế áp đảo như vậy, hắn còn nghĩ sẽ trợ giúp cô nếu như cô yếu thế, nhưng nhìn vào tình hình bây giờ, người yếu thế là chủ tớ Trương Thể Loan.
"Không còn gì để nói nữa phải không? Vậy thì phiền cô Trương hãy giải thích tại sao lại gâu sự với tôi, còn muốn hại tôi như vậy? Hay là để tôi nói luôn nhé?"
Lâm Ngọc Yên lại cười hỏi.
"Cô Lâm, là tôi không đúng, là tôi ganh tị anh Thần tốt với cô nên mới đi nói vài câu với Mỹ Mỹ, tôi không ngờ Mỹ Mỹ lại vì vậy mà hại cô, còn đám vệ sĩ đó tôi sẽ đuổi việc hết. Còn chuyện ở quán cà phê là do tôi chưa rõ đầu đuôi, nghĩ cô là người chen vào giữa anh Thần và Lôi Vân. Cô cũng biết tôi, anh Thần và Lôi Vân cùng lớn lên với nhau mà, nếu anh Thần không yêu tôi thì chỉ có thể đang yêu đương với Lôi Vân, lúc tôi về nước, cô ta có đến tìm tôi nói về cô nên tôi mới nghĩ xấu cô."
Trương Thể Loan giành lên tiếng. Ngay lúc này cô ta phải biết tiến lui, không thể để chuyện này truyền ra ngoài, ảnh hưởng sự nghiệp sau này của cô ta.
Đổ lỗi được cho ai thì cô ta sẽ đổ lỗi lên người đó, miễn là cô ta đứng ngoài chuyện này.
Trương Thể Loan nghẹn giọng nói tiếp: "Cô Lâm, chuyện cô bị rơi xuống biển, xin cô rộng lượng bỏ qua Mỹ Mỹ, Mỹ Mỹ hồ đồ như vậy chỉ muốn trút giận thay tôi thôi. Mỹ Mỹ vẫn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện lắm."
"Lúc muốn giết tôi, trợ lý của cô có nghĩ đến tha cho tôi không? Giả sử tôi không đề phòng từ trước thì bây giờ tôi chẳng những bị các người vu khống còn chôn thây dưới đáy biển. Đừng bắt tôi phải nhân từ, cũng đừng dùng lý do trợ lý của cô còn nhỏ chưa hiểu chuyện, sai là sai, xin lỗi, tôi không phải thánh mẫu có thể tha cho người muốn lấy mạng tôi."
Không đợi Trương Thể Loan lại nói chuyện, Lâm Ngọc Yên nói tiếp: "Âm mưu giết người tội không nhẹ đâu, còn cô cố ý xúi giục người khác thì cũng chờ ngồi tù đi.
Lời lẽ của Lâm Ngọc Yên đanh thép khiến Trương Thể Loan ngã khụy xuống sàn du thuyền, La Phương Mỹ vội vàng đỡ cô ta lêb nhưng cô ta lại gạt tay La Phương Mỹ và nhìn ả với ánh mắt căm hận. Chưa bao giờ La Phương Mỹ bị Trương Thể Loan dùng thái độ ghét bỏ, lần này, cô ta tự giác né tránh.
"Chuyện này xong rồi, vậy chúng ta sang chuyện khác nhé!"
Lâm Ngọc Yên đi đến trước mặt Đường Lệ, Đường Lệ bất giác lùi về sau mấy bước, khí thế và hành động của Lâm Ngọc Yên khi nãy khiến cô ta sợ hãi. Không phải ai cũng nói tiểu thư Lâm gia hiền lành sao? Lâm Ngọc Yên như thế này mà hiền lành à? Gạt ai vậy chứ.
"Cô định làm gì?"
Đường Lệ hoảng hốt khi thấy Lâm Ngọc Yên đưa tay lên, mấy cái tát vừa rồi làm cô ta bị ám ảnh.
"Vừa rồi cô khăng khăng buộc tội tôi, cô cũng là đồng bọn với họ à?"
"Không... không phải."
"Vậy sao cô lại vu khống tôi trong khi cô mới là người làm chứ?"