"Không hổ là ảnh hậu quốc tế, diễn xuất đặc sắc không ai sánh bằng."
Giọng mỉa mai của một nữ diễn viên ở phía sau Trương Thể Loan vang lên, liền sau đó là hình ảnh của chủ nhân giọng nói xuất hiện, cô ấy đang từ từ đi đến gần, trên tay cầm ly rượu đỏ.
Nữ diễn viên này Lạc Hạ Tâm, diễn vai nữ hai trong bộ phim lần này. Lạc Hạ Tâm có ngoại hình đẹp, gương mặt ưa nhìn và giọng nói rất ngọt. Cô ấy rất nổi tiếng với những vai diễn ngọt ngào, nữ chính đáng yêu. Tuy nhiên tính cách của cô ấy lại chua ngoa, đanh đá, đối với những người khiến cô ấy chướng mắt, thì cô ấy không hề ngần ngại nói chuyện móc mỉa đến khi đối phương khóc lóc bỏ chạy mới thôi.
Từ khi Trương Thể Loan vào đoàn, Lạc Hạ Tâm đã không có thiện cảm, cộng thêm việc cô ta hống hách, sai khiến trợ lý của Lạc Hạ Tâm còn hơn người ở nên Lạc Hạ Tâm ghi hận trong lòng, chờ cơ hội để đáp trả.
"Hạ Tâm, cô nói vậy là có ý gì?"
Trương Thể Loan vừa thút thít vừa nói, giọng nấc nghẹn đáng thương.
"Đang khen diễn xuất của cô đó!" Lạc Hạ Tâm thẳng thắng: "Không phải cô đang tự viết một kịch bản ngôn tình thanh mai trúc mã, ngược luyến để diễn với Phó tổng sao? Diễn xuất của cô rất hay nhưng kịch bản thì cũ rích."
"Hạ Tâm, tôi biết cô không thích tôi nhưng cũng không cần nghĩ xấu tôi như vậy, tôu không có diễn, tôi thật lòng muốn cùng anh Thần làm bạn như hồi đó."
Trương Thể Loan duy trì bộ dáng mỏng manh yếu đuối như đóa hoa cần được che chở, bộ dạng này của cô ta đúng là rất động lòng người, tuy nhiên Lạc Hạ Tâm hay Phó Thần đều không thèm để ý.
"Mở miệng, ngậm miệng cứ gọi anh Thần, cô không biết xấu hổ khi Phó tổng năm lần bảy lượt rạch rõ ranh giới với cô à? Da mặt của cô rốt cuộc dày cỡ nào vậy? Hay là tôi lấy thước đó giùm cô nhé!"
Lạc Hạ Tâm cười khinh nói, lời này của cô ta khiến cho người xunh quanh phải bụm miệng để kiềm chế không cười lớn. Vốn biết Lạc Hạ Tâm ăn nói không kiêng nể nhưng lần này cách nói chuyện của cô ta đúng là làm người ta hả dạ.
"Hạ Tâm, tôi đắc tội gì với cô mà cô lại đối xử với tôi như vậy?"
Trương Thể Loan càng tỏ ra chịu uất ức, cô ta len lén nhìn Phó Thần, cô ta muốn xem Phó Thần có phản ứng gì khi cô ta bị bắt nạt không? Nhưng trái với những gì cô ta kỳ vọng, Phó Thần không thèm nhìn cô ta một cái.
"Cô ngưng diễn được rồi, ở đây không ai rảnh xem kịch bản máu chó này của cô đâu."
Lạc Hạ Tâm chán ghét.
"Tôi không..."
"Diễn đủ rồi thì tránh ra, tôi không rảnh ở đây xem trò khỉ." Phó Thần lạnh nhạt: "Trương Thể Loan, nếu cô còn không biết phân biệt tôn ti, thượng hạ thì đừng trách tôi đem chuyện cô bám lấy tôi nói với Trương gia. Xét bối phận ở Trương gia, chưa đến lượt cô gọi tôi là anh Thần đâu."
Phó Thần cảnh cáo, Phó gia và Trương gia có quan hệ thông gia, anh trai Phó Hoàng của hắn kết hôn với cô ruột của Trương Thể Loan nên tính theo vai vế, cô ta phải gọi hắn là chú.
Phó Thần nói xong liền bỏ đi, hắn nóng lòng tìn kiếm Lâm Ngọc Yên, ở đây ồn ào như vậy mà cô còn không xuất hiện thì chắc chắn đã gặp chuyện không lành, trống ngực của hắn đập liên hồi như tiếng trống trận ra quân.
Trương Thể Loan bị Phó Thần lẫn Lạc Hạ Tâm làm cho ê mặt, nhưng cô ta sẽ không tức giận đâu, cô ta mới vừa thấy La Phương Mỹ ra hiệu thành công, Lâm Ngọc Yên không còn cơ hội xuất hiện trước mặt Phó Thần nữa. Chỉ cần không có cục đá cản đường đó, cô ta sẽ càng có cơ hội tiếp cận Phó Thần. Trước mắt, cô ta cố gắng làm cho Phó Thần gạt bỏ thành kiến, ấn tượng xấu với cô ta.
Còn về Lạc Hạ Tâm, sẽ không thiếu cơ hội để cô ta trả đũa.
Nghĩ vậy, Trương Thể Loan cười đắc ý, cô ta kín đáo che giấu nụ cười đó dưới mái tóc đang rũ xuống.
Phó Thần tìm kiếm khắp nơi vẫn không thấy Lâm Ngọc Yên, hắn gọi điện thoại nhưng đáp lại là giọng nói máy móc "hiện không liên lạc được". Linh cảm xấu càng ngày càng rõ rệt, Phó Thần trở lại sảnh, lần này, hắn điện thoại cho Lương Tuấn.
Sảnh du thuyền thoáng chốc lại náo nhiệt, chuyện mất mặt của Trương Thể Loan đã bị lãng quên, mọi người tiếp tục vui chơi ăn uống mặc kệ bên ngoài trời mưa ngày càng nặng hạt hơn.
Một mình Trương Thể Loan ngồi nhâm nhi ly rượu ở bàn tiệc, tâm trạng của cô ta cực kỳ vui vẻ, cô ta cũng ăn mấy món ngọt được dọn ra trên bàn, cô ta đang chờ đợi thời khắc Lâm Ngọc Yên hoàn toàn bị bôi đen.
"A!!!!!"
Tiếng hét lớn vọng ra từ phòng nghỉ của du thuyền khiến mọi người sửng sốt, ngay sau đó, tất cả mọi người kể cả Phó Thần vừa cúp điện thoại cũng chạy đến xem, trong phòng ngủ là nữ chính của bộ phim Hồng Minh Châu đang hoảng loạn, quần áo trên người cô ta lộn xộn, tóc tai bù xù, gương mặt có một vài vết xước.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"