"Tôi biết anh đã giúp anh tôi được minh oan rồi, anh ấy cũng được cảnh sát trả tự do ngày hôm qua."
Lâm Ngọc Yên vừa gọt táo vừa nói.
Thật ra cô muốn trêu đùa Phó Thần thêm một chút nhưng chợt nghĩ đến giữa cô và hắn không quá thân thiết nên không cần làm vậy, nói ra hay không thig bản thân Phó Thần cũng biết rõ. Ngay từ ngày đầu tiên Lâm Đình Vũ bị cảnh sát bắt hắn đã âm thầm điều tra.
Chuyện này cô được nghe Lâm Đình Vũ kể lại.
Ngày hôm qua sau khi được thả ra, anh trai cô về nhà mới biết trong nhà đang gà bay chó chạy thế nào, tắm rửa tẩy trần sạch sẽ, Lâm Đình Vũ liền đến bệnh viênh cùng Lâm Hà Hoa báo bình an, sau khi biết được cô chăm sóc Phó Thần ở phòng bệnh đặc biệt, anh trai cô đã đến.
Lúc gặp Lâm Đình Vũ cô cũng rất kinh ngạc, cảm xúc vui mừng khiến cô vỡ òa ôm chầm lấy anh trai, Lâm Đình Vũ theo cô vào phòng thăm Phó Thần, lúc này anh trai cô mới nói tình hình mấy ngày qua.
Từ ngày đầu tiên bị bắt, Phó Thần sắp xếp cảnh sát bảo vệ Lâm Đình Vũ và Lâm Hà Hoa kỹ lưỡng, ngoài mặt nói là họ đang bị tình nghi nhưng thực ra là không cho người hại họ có cơ hội ra tay diệt khẩu, chết không đối chứng, mấy lần ám sát trong tù không thành, kẻ chủ mưu cắt ghép một video gửi đến tòa thị chính, chuyện này cũng bị Phó Thần chặn lại, Lương Tuấn mất một đêm điều tra video cuối cùng nhờ video này minh oan cho Lâm Đình Vũ, khoảng thời gian này có lẽ hắn đã được tự do nhưng còn vướn vài vấn đề với bên tòa thị chính nên mới chậm trễ, ngày hôm qua cuối cùng lệnh tại ngoại cũng được duyệt, Lâm Đình Vũ mới có thể nhìn thấy ánh sáng bên ngoài.
Chuyện này tốn không ít công sức của Phó Thần trong đó. Lại nói đến chuyện hắn muốn Lâm Ngọc Yên đến cầu xin, thật ra chỉ là cái cớ che mắt mà thôi.
Khi biết chuyện này, Lâm Ngọc Yên cảm thấy bản thân mình ngu ngốc, không hiểu chuyện.
"Vậy à, có phải em vui mừng lắm không?"
Phó Thần hỏi.
"Đúng vậy, tôi rất vui, Phó tổng, cảm ơn anh vì anh trai tôi và Hà Hoa bỏ biết bao công sức để minh oan cho họ."
"Tôi không vĩ đại vậy đâu!" Phó Thần lạnh nhạt: "Ban đầu đúng là tôi muốn anh trai em chết đấy!"
"Nhưng anh tôi vẫn an toàn, còn được tại ngoại, không phải cũng là ý muốn của anh sao? Nếu anh nói với tôi từ sớm, thì chúng ta đã không mâu thuẫn với nhau."
"Nếu tôi nói, em sẽ còn ở cạnh tôi sao?"
Phó Thần nghiêm túc nhìn Lâm Ngọc Yên thấp giọng hỏi.
Câu hỏi của hắn làm động tác đang gọt táo của Lâm Ngọc Yên dừng lại, cô không hiểu hắn nói vậy là có ý gì khi cả hai ngay cả bạn cũng không phải.
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Lâm Ngọc Yên, Phó Thần thở dài một tiếng: "Bỏ đi, xem như tôi chưa nói gì."
Lâm Ngọc Yên "À" một tiếng, cô cũng không hỏi nhiều tiếp tục gọt táo sau đó bỏ vào máy ép, ép thành nước trái cây mang đến cho Phó Thần.
"Cảm ơn!"
Phó Thần nhận ly nước rồi để sang một bên, bầu không khí giữa hắn và Lâm Ngọc Yên yên tĩnh đến mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, hai người dường như trở lại trạng thái ban đầu, không dính líu, liên quan gì đến nhau.
"Thật ra, chúng ta có thể làm bạn, cùng nhau uống trà, đi dạo."
Lâm Ngọc Yên đột ngột lên tiếng. Khi nghĩ đến cô và Phó Thần không có quan hệ gì thì không còn cảm giác không có gì giống lúc trước, thay vào đó là mớ cảm xúc hỗn loạn không biết từ đâu xuất hiện.
"Em chịu làm bạn với tôi sao?"
Phó Thần như vớ được phao cứu sinh vui vẻ hỏi.
"Đúng vậy, dù sao anh cũng có ý này mà, nên mới muốn tôi ở cạnh làm bạn với anh!"
"Đồ ngốc, tôi vốn không có ý đó!" Phó Thần nói nhỏ, sau đó hắn hắng giọng: "Em hiểu tôi quá nhỉ?"
"Cũng tàm tạm, dù sao anh hay làm nhiều chuyện thất đức nên bên cạnh trừ Lương Tuấn và Lưu quản gia cùng ba mẹ, ông nội của anh ra thì không có ai làm bạn với anh đâu nhỉ?"
Lâm Ngọc Yên nói chuyện không quên châm chọc Phó Thần.
Sự thật đúng là hắn làm nhiều chuyện bất lương.
"Tại sao đến giờ tôi mới biết cái miệng nhỏ này của em độc địa như vậy chứ?" Phó Thần bật cười: "Nhưng mà tôi rất thích!"
"Lần đầu tiên có người nói tôi nói chuyện độc miệng đấy, còn có anh đừng cười nhiều sẽ động đến vết thương."
"Nếu vết thương của tôi bị rách, không phải em sẽ lại chăm sóc tôi sao?"
"Có ai lại muốn bản thân không hồi phục đây chứ!" Lâm Ngọc Yên giận dỗi: "Anh yên tâm, tôi đã hứa với bác gái sẽ chăm sóc anh đến khi anh xuất viện nên chúng ta sẽ còn gặp nhau mấy ngày nữa."
Lâm Ngọc Yên lại nói tiếp: "Lúc trước muốn gặp anh còn khó hơn lên trời, bây giờ thì ngày nào cũng gặp đến nhàm chán."
"Trước kia tôi chưa từng muốn gặp em, còn bây giờ thì ngày nào cũng muốn!"
Phó Thần dùng âm lượng nhỏ nhất để nói ra câu đó. Trong giọng phản phất sự hối hận khôn nguôi.
"Anh nói gì cơ?"
Lâm Ngọc Yên nghe không rõ.
"Không có gì, em đã ăn gì chưa? Tôi gọi Lương Tuấn mua cho em, phải rồi, có muốn ăn bánh ngọt không? Tôi cũng sẽ nói Lương Tuấn sẵn tiện mua luôn."
"Không cần làm phiền trợ lý Lương. Anh tôi mua đồ ăn cho tôi rồi."
Lâm Ngọc Yên thấy Phó Thần cầm lấy điện thoại trên đầu giường định gọi liền ngăn cản. Mấy hôm nay Lương Tuấn chạy đi chạy lại bệnh viện và Phó Thị rất bận rộn, hắn giúp Phó Thần giải quyết rất nhiều chuyện của Phó Thị, không cảm ơn thì thôi sao cô còn nhẫn tâm nhờ vả hắn mua đồ cho cô chứ. Huống hồ thật sự cô đã ăn rồi, cũng có ăn bánh ngọt nữa.
"Vậy sao khi tôi bình phục, có thể mời em đi ăn không?"
Phó Thần không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào được kéo gần khoảng cách với Lâm Ngọc Yên. Hắn muốn biết thêm nhiều chuyện về cô nữa.
"Có thể, nhưng phải đợi tôi có thời gian rãnh đã, mấy hôm nay luôn ở bên anh, tôi không có thời gian chăm lo cho tiệm cà phê, tôi phải chấn chỉnh quán cà phê lại đã."
"Quyết định vậy nhé!"
"Ok!"
Lâm Ngọc Yên vui vẻ, Phó Thần cũng thả lỏng tinh thần, mối quan hệ vốn không có gì ngoài hai chữ "người cũ" đã có bước đột phá mới.