"Tôi về rồi!"
Kể từ khi sống cùng Lâm Ngọc Yên, mỗi ngày Phó Thần về nhà rất đúng giờ, năm ngày nay chưa bao giờ về trễ, mặc dù Phó Thị có rất nhiều buổi xã giao nhưng Phó Thần đều giao cho người khác. Mấy buổi tiệc chán ngắt đó không vui vẻ bằng về nhà trêu chọc Lâm Ngọc Yên.
"Anh tắm rửa, thay đồ rồi xuống ăn tối!"
Lâm Ngọc Yên vẫn rất bình tĩnh nói chuyện với Phó Thần, đối với chuyện hắn giấu diếm cô làm như không biết.
Sau khi gặp Lôi Vân ở siêu thị cô đã đến Lâm Thị tìm Lâm Khánh Xuyên để chứng thực mọi chuyện, ban đầu anh họ cũng không muốn nó, cô phải dùng nhiều ép buộc cuối cùng cũng xác nhận được, chuyện có chứng cứ chứng minh Lâm Đình Vũ vô tội là có thật, tuy nhiên Phó Thần vẫn chưa vội trình cho cảnh sát. Lúc đó Lâm Khánh Xuyên còn nói thêm gì nữa nhưng đầu óc của Lâm Ngọc Yên không còn nghe được chuyện gì nữa.
Thật sự Lâm Ngọc Yên không hiểu Phó Thần đang toan tính chuyện gì với cô. Hắn muốn bỡn cợt cô hay là còn ý đồ gì khác? Tại sao hắn phải giấu chuyện Lâm Đình Vũ? Là sợ cô không tiếp tục ở cạnh làm theo yêu cầu của hắn? Lâm Ngọc Yên ngẫm nghĩ cũng phải, nếu biết Lâm Đình Vũ được cứu thì còn lâu cô mới tiếp tục ở cạnh Phó Thần. Không danh không phận dây dưa với hắn há không phải làm trò cười cho mọi người sao? Trước kia đúng là vợ chồng nhưng bây giờ? Là vợ cũ hay là bạn? Lâm Ngọc Yên cảm thấy nếu là người cũ thì không nên liên hệ với nhau, không có liên hệ rồi đến việc làm bạn cũng không thể.
Chuyện này, tối nay nhất định Lâm Ngọc Yên phải làm cho rõ ràng.
"Hôm nay tâm trạng rất vui à? Trên bàn có nhiều món quá!"
Phó Thần vui vẻ ngồi vào bàn ăn nhìn những món ăn được bày biện đẹp đẽ. Mỗi ngày, Lâm Ngọc Yên đều nấu cho hắn những món ăn ngon, mỗi món đều làm hắn yêu thích, ngay cả trước kia ghét đồ ngọt bây giờ hắn cũng thích.
"Anh ăn xem có hợp khẩu vị không? Tôi có làm nhiều món mới đó!"
Lâm Ngọc Yên gắp một miếng thịt rang bỏ vào chén của Phó Thần, sau đó lại gắp thêm cải xào và miếng cá chiên. Thái độ vô cùng dịu dàng, hoàn toàn khác xa với mọi ngày.
"Ừm, để tôi ăn thử."
Phó Thần vui vẻ, hiếm khi cô không đối chọi với hắn, hắn ăn những món Lâm Ngọc Yên gắp cho, món nào cũng hợp với khẩu vị của hắn.
Phó Thần ăn thêm vài món nữa, hắn đã ăn hai chén cơm nhưng Lâm Ngọc Yên từ đầu đến cuối không hề đụng đũa. Chén cơm của cô vẫn đầy, cô ngồi nhìn Phó Thần không lên tiếng.
Phát hiện có điều gì đó không đúng, Phó Thần dừng đũa lại, hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Ngọc Yên đang chăm chăm nhìn mình, trong lòng Phó Thần bỗng cảnh giác, chắc cô sẽ không vì bị hắn ép buộc ở bên cạnh nên u uất bỏ độc hại hắn chứ?
Chuyện đó hình như rất có khả năng xảy ra.
"Sao vậy? Em không ăn à?" Phó Thần đùa cợt: "Hay là đồ ăn hôm nay có gì đó không ổn? Đừng nói là em bỏ độc vào hại tôi đấy nhé?"
"Tôi ăn không nổi, đồ ăn không có gì đâu." Lâm Ngọc Yên nhạt giọng.
"Em gặp chuyện gì à? Hôm nay đi siêu thị có người bắt nạt em sao?" Phó Thần dò hỏi.
"Không có." Lâm Ngọc Yên nói: "Lúc đi siêu thị tôi có gặp một cô gái tên Lôi Vân, anh có biết cô ấy không?"
Nghe đến tên Lôi Vân, sắc mặt đang vui vẻ của Phó Thần chợt đanh lại, nghe đến tên cô ta hắn lại đau đầu: "Em gặp cô ta? Cô ta đã nói gì với em à?"
"Đúng vậy!" Lâm Ngọc Yên không phủ nhận: "Cô ta nói với tôi rất nhiều, nói về quan hệ của hai người."
"Lôi gia và Phó gia có quan hệ rất tốt, tôi và cô ta cùng lớn lên, là bạn học, tôi không có ý gì với cô ta cả."
Phó Thần vội giải thích. Hắn không muốn Lâm Ngọc Yên hiểu lầm hắn và Lôi Vân.
"Cô ta cũng nói với tôi như vậy, nhưng ý của cô ta giống như hai người từng mâph mờ với nhau."
"Mập mờ với cô ta thì tôi thà cô độc đến già." Phó Thần tỏ ra chán ghét: "Cô ta có siy nghĩ rất kỳ quặc, lúc nào cũng nghĩ tôi và cô ta có tình cảm, không ít bạn học nữ đến gần tôi bị cô ta dọa nạt bỏ chạy."
"Cô ta đáng ghét quá nhỉ?" Lâm Ngọc Yên đồng tình.
"Đáng ghét nhất là mỗi lần cô ta đến Phó trạch đều làm như thiếu phu nhân sai bảo người hầu, đối với hành động này của cô ta, mẹ tôi vô cùng căm ghét. Cho nên khi gặp em, mẹ tôi mới yêu thích em."
"Tôi không có thói quen sai bảo người khác. Phó phu nhân hình như cũng từng nói thích tôi vì điều đó."
"Lôi Vân không phải người tốt, sau nay gặp cô ta thì em nên tránh đi, nếu cô ta cố tình gây sự thì không cần nhịn, có tôi làm chỗ dựa cho em, em không phải sợ gì cả."
"Vậy sao, anh tốt với tôi quá nhỉ?"
"Em mới biết à?"
"Nếu anh tốt với tôi như vậy, tại sao lại không nói chuyện anh có chứng cứ chứng minh anh tôi bị oan?"