"Ông Trương, xin ông đừng quá lo lắng, cô Trương đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm rồi, bây giờ chỉ còn chờ cô ấy tỉnh lại thôi!"
Bác sĩ sau khi kiểm tra cho Trương Thể Loan liền nói với Trương Giác, trấn an ông ta không làm loạn ở bệnh viện. Sau khi xảy ra chuyện ở nhà họ Phó, Trương Thể Loan được đưa đến bệnh viện tốt nhất để cứu chữa, Phó Thần không tiếc tiền mời bác sĩ giỏi nhất đến điều trị, mục đích hiển nhiên là muốn cô ta càng sớm tỉnh lại càng tốt, như vậy mới có thể chứng minh Lâm Ngọc Yên vô tội.
Tuy nhiên, bác sĩ có giỏi đến đâu nếu bệnh nhân không có ý chí sống cũng vô ích, vết thương trên người Trương Thể Loan không nhẹ nhưng cũng không đủ làm cô ta mất mạng, điều khiến cô ta vẫn hôn mê đến tận bây giờ là ý chí sinh tồn của cô ta quá yếu, dường như cô ta đang buông xuôi mọi thứ.
"Cảm ơn bác sĩ đã dốc lòng cứu con gái tôi, chắc chắn tôi sẽ cùng con bé trò chuyện nhiều hơn để nó sớm tỉnh lại!"
Trương Giác ngậm ngùi nói.
Mặc dù Trương Thể Loan luôn khiến ông ta mất mặt nhưng xét cho cùng cô ta là đứa con duy nhất vẫn còn ở bên cạnh ông ta. Mấy tháng qua, ngày nào Trương Thể Loan cũng bên cạnh bầu bạn khiến tâm tình ông ta hòa hoãn rất nhiều, không còn gắt gỏng như lúc trước nữa. Thậm chí đứa con gái này của ông ta còn khuyên ông ta đến nhà hàng của Trương Thế Bảo xem thành tích làm ăn của hắn.
Trương Thể Loan xảy ra chuyện, người đau khổ nhất cũng chỉ có ông ta.
"Sự động viên, an ủi của người nhà lúc nào cũng là liều thuốc tốt nhất dành cho bệnh nhân, không phiền ông Trương thăm con gái nữa, tôi đi làm việc đây. Nếu cô Trương có thay đổi gì thì ông hãy ấn nút này để gọi tôi và y tá."
Bác sĩ vừa nói vừa chỉ lên nút tròn phía trên giường bệnh, Trương Giác gật đầu sau đó bác sĩ và y tá ra khỏi phòng bệnh.
Căn phòng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn âm thanh của máy móc vang lên không dứt.
Trương Giác cũng lặng lẽ rời khỏi, ông ngồi xuống hàng ghế dài bên ngoài phòng bệnh, bộ dạng mệt mỏi vì thức trắng đêm khiến đầu tóc ông ta có thêm vài sợi bạc, hốc mắt cũng hõm sâu, nét mặt tiều tụy đi rõ rệt.
"Trương tổng!"
Trợ lý của Trương Giác cúi người chào ông ta, hắn đã đợi bên ngoài rất lâu, vì sợ làm ồn nên tên trợ lý này chờ Trương Giác ra ngòa mới báo cáo.
"Tình hình thế nào?"
"Theo thông tin từ phía cảnh sát, Lâm Ngọc Yên đã bị tạm giam nhưng do không đủ chứng cứ nên sẽ được thả sau hai người nữa. Phó tổng, Lâm tổng và phó thị trưởng Lôi đang chạy đôn chạy đáo tìm kiếm chứng cứ chứng minh Lâm Ngọc Yên vô tội."
Trợ lý vừa báo cáo vừa đưa tài liệu hắn có được từ phía cảnh sát cho Trương Giác, những tài liệu này không có gì quan trọng, bên trong chỉ là nội dung cảnh sát công khai với nhà họ Phó và nhà họ Lâm trước đó, tin tức khác thì phải tự điều tra hoặc là chờ đợi.
"Cô ta và con tôi có nhiều mâu thuẫn như vậy, không phải cô ta hành hung thì còn ai? Dù Loan Loan đắt tội không ít người nhưng người có gan động đến nó cũng chỉ có cô ta, cô ta nghĩ có nhà họ Phó và nhà họ Lâm chống lưng thì có thể làm bừa sao? Tôi không để cô ta toại nguyện đâu. Cậu tiết lộ tin với phóng viên, tôi muốn dùng truyền thông gây áp lực với cảnh sát, Lâm Ngọc Yên phải bị xét xử, định tội."
Trương Giác bốp nát tài liệu trong tay, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có Lâm Ngọc Yên là có khả năng gây án cao nhất, ngay từ đầu ông ta đã không có thiện cảm với cô gái này, bây giờ thêm chuyện của Trương Thể Loan, ông ra sẽ không để Lâm Ngọc Yên và nhà họ Lâm được yên ổn.
(..................)
"Hôm nay Yên Yên lại đến quán cà phê à? Gần đây con bé bận rộn lắm sao? Cả ngày lúc nào cũng không thất mặt mũi."
Ông cụ Lâm đặt bát cháo tổ yến xuống bàn ăn buồn rầu nói.
Đã mấy ngày rồi ông không gặp được cháu gái, hôm nào cũng viện lý do quán cà phê có nhiều việc nên không thể ở nhà bầu bạn với ông, rõ ràng lúc trước có bận đến mấy Lâm Ngọc Yên cũng dành thời gian tản bộ với ông vào buổi tối.
"Quán cà phê của Yên Yên vừa mới khởi sắc, ngày nào khách khứa cũng đến rất đông, mặc dù đã tuyển thêm nhân viên phụ giúp nhưng không thể không đến quán xem xét được, huống gì Yên Yên còn là người làm bánh, nấu đồ ăn... bố cũng biết mấy chuyện nấu nướng này không thể tùy tiện dạy cho người khác được."
Lâm phu nhân mỉm cười dịu giọng dỗ dành ông cụ Lâm.
Thực ra trong lòng bà vô cùng bất an lo lắng, lúc trời hừng sáng chồng bà đã về nhà báo tin, Lâm Ngọc Yên bị tạm giam hai ngày nên muốn bà trong hai ngày này tìm cách phân tán sự chú ý của ông cụ Lâm, để ông cụ Lâm không tìm Lâm Ngọc Yên trò chuyện.
"Thật là, khi nào Yên Yên về nhà nhớ bảo nó đến gặp ta, ta muốn cùng Yên Yên nói chuyện, dạo phố."
"Vâng, con sẽ chuyển lời tới con bé." Lâm phu nhân nhìn chén cháo còn một nữa nói tiếp: "Nhưng trước đó bố phải ăn hết chén cháo đã, sức khỏe của bố dạo này không tốt, không có sức thì sao bố có thể cùng Yên Yên trò chuyện, đi dạo được."
"Ta không ăn đâu, không hiểu sao trong lòng ta đang bất an lắm, ta có cảm giác đang có chuyện gì đó xảy ra nhưng ta lại không biết." Ông cụ Lâm dừng lại một chút nhìn Lâm phu nhân: "Các con không có chuyện gì giấu ta đó chứ?"
"Không có đâu bố, bố tưởng tượng nhiều quá rồi. Làm sao con có chuyện gì giấu bố được."
Lâm phu nhân cố gắng cười thật tự nhiên, nhưng do chột dạ nên hai bàn tay của bà nắm chặt lại.
"Không có là tốt, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì cũng đừng có giấu diếm ông già này đấy!"
"Không có thật mà bố!"
"Được rồi, ta về phòng nghỉ một chút đây, nhớ chuyển lời của ta đến Yên Yên đấy!"
Nói xong, ông cụ Lâm chậm rãi đi về phòng, sắc mặt của Lâm phu nhân thay đổi ngay sau khi ông cụ Lâm vùa khuất bóng, người ta vẫn thường nói người già nhạy cảm quả không sai, trong hai ngày tới phải tiếp tục giấu diếm ông cụ, Lâm phu nhân rất lo lắng không biết bà có thể làm được hay không đây.