"Mình bị gì vậy chứ? Tự nhiên lại để ý đến mấy lời vô căn cứ kia, đúng là đầu óc ngày càng ngu đi rồi!"
Lâm Ngọc Yên nằm trên giường trong phòng nhà nghỉ thở dài than vãn, suốt buổi sáng hôm nay đầu óc cô cứ để tâm vào chuyện cô là thế thân của Đường Liên Hoa thông qua mấy lời gián tiếp của bạn bè cô ta.
Bỗng nhiên Lâm Ngọc Yên cảm thấy bản thân rất ngu ngốc khi tin vào mấy lời đó.
Sáng nay, trong khi chờ Phó Thần vào rừng săn bắn, Lâm Ngọc Yên có gặp một vài người bạn đi cùng với Đường Liên Hoa, không hiểu là vô tình hay cố ý mà bọn họ lại nhìn nhầm cô thành cô ta, đã vậy, dường như họ còn biết cô là bạn gái trên danh nghĩa cùa Phó Thần nên nói bóng gió chuyện cũ của hắn và cô ta, thật ra nếu là lúc bình thường, Lâm Ngọc Yên sẽ không để bản thân bị dao động, chỉ là gần đây...
Lâm Ngọc Yên thở dài lần nữa, cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi, những chuyện phiền phức mấy hôm nay cô gặp đủ nhiều rồi, cô không muốn phí tâm vào chuyện gì không đáng kể nữa.
Cốc cốc!
Mới qua được năm phút, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Lâm Ngọc Yên mở mắt đứng dậy, không cần nghĩ cô cũng biết là Phó Thần đến tìm cô, thái độ của cô từ sáng đã không tốt với hắn, có lẽ cô nên nghe Phó Thần giải thích nhiều hơn về mối quan hệ với Đường Liên Hoa.
"Yên Yên, em ổn chứ? Có phải không khỏe ở đâu không? Tôi sẽ nói Lương Tuấn dẫn bác sĩ lên núi khám cho em nếu như em thật sự thấy không khỏe."
Phó Thần lo lắng nói.
Nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Lâm Ngọc Yên, tim của Phó Thần nhói lên một cái, hắn đã dốc sức chăm sóc cho cô vậy mà khi cô không khỏe hắn lại không biết.
"Tôi vẫn ổn, xin lỗi anh Phó Thần, sáng giờ tôi đã nóng nảy với anh... tôi... không cố ý đâu... chỉ tại..."
Lâm Ngọc Yên nhỏ giọng muốn giải thích, nhưng cô không biết nên giải thích từ đâu, vì tính ra thái độ của cô giống hệt với mấy cô gái ghen tuông với bạn trai khi thấy bạn trai gặp lại người yêu cũ.
Nhưng rõ ràng tình hình thực tế giữa cô, Phó Thần và Đường Liên Hoa không phải như vậy.
"Chỉ tại thế nào? Có phải tôi đã làm sai gì không?"
"Không có, anh không làm sai gì cả..." Lâm Ngọc Yên ngập ngừng: "Là do bản thân tôi..."
"Được rồi, bỏ qua chuyện đó đi, buổi trưa em đã không ăn gì thì bây giờ cùng tôi đi ăn nhé? Mấy con thú săn lúc sáng còn đang chờ em thưởng thức chúng đó!"
Phó Thần đưa tay vuốt tóc của Lâm Ngọc Yên, thái độ của hắn đối với cô lúc nào cũng dịu dàng, bất kỳ ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ cô có một người bạn trai ấm áp.
Bạn trai?
Lâm Ngọc Yên mín môi, cô rất muốn tự đánh vào đầu mình một cái, cô lại nghĩ linh tinh gì nữa thế này? Chẳng phải cô chỉ xem Phó Thần như người bạn bình thường hay sao? Tại sao lại không tự kiềm chế coi hắn thành bạn trai của cô thế này? Cô bị bệnh ảo tưởng rồi chăng?
Tuy rằng Phó Thần luôn khẳng định hắn thích cô nhưng mà ai biết tình cảm đó có ngộ nhận hay không? Hai năm hôn nhân lạnh nhạt với hắn là quá đủ với cô rồi, cô không có can đảm tiến thêm bước nào nữa đâu.
"Yên Yên, em lại sao vậy?"
"Không... không có gì, tôi đang nghĩ linh tinh vài chuyện thôi, anh... chờ tôi một chút... tôi tắm rửa thay đồ rồi sẽ cùng anh đi ăn!"
Lâm Ngọc Yên nói xong liền quay vào phòng đóng cửa lại thật nhanh, cô không để cho Phó Thần có cơ hội nói chuyện, Lâm Ngọc Yên đứng sau cánh cửa, ép bản thân phải bình tĩnh, không được nghĩ lung tung.
Bên ngoài, Phó Thần vẫn không tài nào lý giải được tâm trạng phức tạp của Lâm Ngọc Yên, hắn đã hỏi Thẩm Thanh Đào mấy ngày gần đây có tiêm nhiễm gì vào đầu cô ấy hay không, hoặc là Lâm Ngọc Yên có xem tiểu thuyết cẩu huyết nào không? Nhưng câu trả lời của Thẩm Thanh Đào là không có, Phó Thần lại đem chuyện Lâm Ngọc Yên nói mình là thế thân gì đó cho Thẩm Thanh Đào nghe, kết quả cô bé lại nói bản thân hắn chắc chắn đã làm gì đó mới khiến Lâm Ngọc Yên nghĩ lung tung như vậy.
Từ lúc cúp điện thoại, Phó Thần vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này, mặc dù hắn không xem cô là thế thân hay gì cả.
Lâm Ngọc Yên là Lâm Ngọc Yên, không có bất kỳ ai trên đời này có thể thay thế cô, cũng như cô có thể thay thế người khác!
Trời đang dần rũ nắng, mây xanh vẫn lượn lờ trôi trên bầu trời xanh thăm thẵm, bây giờ mới hơn ba giờ chiều, nếu bữa ăn của họ kết thúc nhanh chóng sẽ kịp ngắm hoàng hôn.
Như vậy cả hai sẽ có một ngày với hai khoảnh khắc trọn vẹn.
Phó Thần nhìn đồng hồ, Lâm Ngọc Yên đã đi tắm hơn ba mươi phút, lông mày của hắn nhíu lại, bên trong phòng tắm sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đó chứ?
Phó Thần thử gõ cửa mấy lần, đáp lại hắn là sự tĩnh lặng đáng sợ.
Phó Thần gấp gáp đưa tay vặn tay nắm cửa theo quán tính, nếu cửa khóa thì hắn sẽ gọi quản lý nhà nghỉ mở cửa, tuy nhiên khi nãy Lâm Ngọc Yên vào phòng đã không khóa cửa lại, vì thế Phó Thần đã dễ dàng vào trong, hắn chạy nhanh đến phòng tắm gõ cửa thêm mấy lần nhưng không hề nhận được bất kỳ hồi âm nào của Lâm Ngọc Yên.
Phó Thần không suy nghĩ nhiều nữa, hắn mở cửa phòng tắm, bên trong hơi nước tạo thành màn sương mờ nhạt, Phó Thần chạy nhanh đến bồn tắm, tròng mắt hắn mở to khi thấy Lâm Ngọc Yên bất động.
"Yên Yên, Yên Yên!"
Phó Thần ôm Lâm Ngọc Yên ngồi dậy, trước giờ không phải chưa từng xảy ra mấy sự cố đi tắm rồi qua đời trong phòng tắm. Hắn cầm lấy khăn tắm lớn, quấn vào người Lâm Ngọc Yên rồi bế cô ra ngoài để cho cô có không gian thoáng đãng.
Phó Thần để Lâm Ngọc Yên lên giường kiểm tra hơi thở, nhịp tim và mạch đập, mọi thứ vẫn bình thường, hắn đoán có lẽ cô chỉ ngủ quên một lúc.
Thở phào một cái, Phó Thần lay lay Lâm Ngọc Yên tỉnh lại, tầm mười phút sau, coi mới từ từ mở mắt.
Lần này, Phó Thần không kiêng nể gì ôm chầm lấy cô.
"Phó Thần?"
"Yên Yên, vừa rồi em làm tôi sợ chết khiếp đấy!"
"Vừa rồi... đã xảy ra chuyện gì? Anh làm sao vậy?"
Lâm Ngọc Yên cảm nhận rất rõ cơ thể Phó Thần đang run lên, giọng nói của hắn nghẹn lại đầy sợ hãi.
"Lúc nãy em xém mất mạng trong phòng tắm đó có biết không đồ ngốc?"
"A!"
Lâm Ngọc Yên sững sờ, cô xem mất mạng sao? Nhưng mà đã xảy ra chuyện gì mới được?
Ký ức mơ hồ của Lâm Ngọc Yên dừng lại ở khoảnh khắc cô ngồi vào bồn tắm không lâu thì cơn buồn ngủ đột nhiên kéo đến, kế tiếp xảy ra chuyện gì thì cô không còn nhớ nữa. Lâm Ngọc Yên ngơ ngơ ngác ngác để Phó Thần ôm ấp, một lúc sau, cô mới cảm thấy có gì đó không đúng trong câu chuyện này.
Nếu Lâm Ngọc Yên không nghe lầm thì Phó Thần đã nói cô ngất trong phòng tắm đúng không? Vậy có nghĩa là... Lâm Ngọc Yên nhìn xuống cơ thể, chỉ trơ trọi một chiếc khăn tắm to lớn quấn quanh người của cô, cô không hề mặc đồ lót, càng đồng nghĩa khi nãy lúc Phó Thần ôm cô ra ngoài, bản thân cô... Lâm Ngọc Yên xấu hổ không dám nghĩ đến chuyện lúc đó.
Hai lần, đã hai lần Phó Thần nhìn thấy cơ thể của cô!
"Yên Yên?"
Thấy Lâm Ngọc Yên không có phản ứng, Phó Thần lại lo lắng thêm lần nữa.
"Khụ, cái đó... Phó Thần... anh buông tôi ra trước để tôi mặc quần áo vào rồi nói chuyện tiếp có được không?"
Lâm Ngọc Yên e thẹn nói.
Bây giờ, Phó Thần mới nhớ đến chuyện trên người Lâm Ngọc Yên chỉ có một chiếc khăn tắm, khi nãy gấp gáp cứu cô nên không để ý nhiều, nhưng mà bây giờ...
Dù sao Lâm Ngọc Yên cũng là người trong lòng của hắn, nếu nói hắn không có thay đổi gì thì là đang nói dối.
"Xin lỗi, tôi... không cố ý... tôi ra ngoài trước, em mau thay đồ đi!"
Phó Thần nói xong vội vã đứng lên, nhưng chưa kịp đứng thẳng thì không hiểu sao lại mất đà ngã lại trên người của Lâm Ngọc Yên, lần này không chỉ hắn mà Lâm Ngọc Yên cũng ngã xuống giường, đã vậy, hai người họ còn môi chạm môi với nhau.