Cô đang định đáp lại được, thì nhớ ra mình là phụ nữ có thai, nên lắc đầu ngay: “Không cần đâu, chị không uống cà phê.”
“Vậy trà thì sao?”
Lương Hạnh buồn cười nhìn anh ta: “Cũng không cần đâu, nếu cậu muốn làm chút gì đó, thì có thể pha cho từng đồng nghiệp trong các bộ phận một tách cà phê. Tôi tin chắc rằng, bọn họ sẽ rất thích cậu.”
Tiểu Trương: “...”
Kết thúc buổi họp, Lương Hạnh tới nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh, rồi trang điểm nhẹ lại, vừa đi ra ngoài đã bị đồng nghiệp bên nhân sự gọi tới.
“Giám đốc Lương, đây là mấy thực tập sinh mà bộ phận chúng tôi mới tuyển, hôm nay tới đây nhận chức, cô ký tên vào đây đi, rồi dẫn bọn họ đi sắp xếp một chút.”
Lương Hạnh mỉm cười gật đầu, rồi cúi đầu ký tên mình vào: “Được, làm phiền cô rồi.”
Sau đó, cô nhìn ba người trẻ tuổi kia, rồi dịu dàng nói: “Mọi người đi theo tôi.”
“Chào giám đốc.”
“Ừm, chào mọi người, sau này chúng ta hãy cố gắng làm việc cùng nhau nhé.”
“...”
Trên đường, mọi người cũng hiểu biết về nhau một chút, đi tới bộ phận của mình rồi, Lương Hạnh liền giao cho Tiểu Trương đi sắp xếp, rồi quay về văn phòng của mình tiếp tục làm việc.
Cô ngồi sau bàn làm việc, rồi theo thói quen nhìn ra ngoài cửa sổ, tầm mắt bất giác nhìn sang tòa nhà đối diện, và văn phòng đó, tâm trạng bỗng trở nên nặng nề.
Cô vội vàng thu hồi tầm mắt, để mình tập trung vào công việc.
Trong văn phòng đối diện trên không trung đó, Triệu Mịch Thanh đang hờ hững nhìn người phụ nữ xông vào văn phòng mình.
Phó Tuyết Thảo tháo kính râm xuống, lộ ra cặp mắt sưng đỏ, nhìn anh với vẻ mặt đau lòng: “Anh Thanh, chuyện tối qua là do em sai, anh đừng đuổi em đi được không?”
“Tối qua cô không đoán được kết quả này à? Hay cô cho rằng, tôi sẽ dễ dàng thay đổi quyết định, thậm chí còn bảo mẹ tôi nói giúp cô nữa.” Triệu Mịch Thanh như người không có hứng thú về chuyện này, chỉ liếc nhìn cô một cái rồi tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Sắc mặt Phó Tuyết Thảo tái nhợt: “Em, em không nói... nói gì với bác gái hết.”
“Tôi nể mặt ba cô nên không làm lớn chuyện này đến mức khó coi, cô không biết nói hay mất trí nhớ thế, có cần tôi tới đó kể lại từng chút về chuyện tối qua cho ông ấy nghe không?”
Mặt Phó Tuyết Thảo như đưa đám, lúng túng cầu xin: “Anh Thanh, em thật sự sai rồi, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, anh có thể phạt em, bảo em làm gì cũng được, nhưng đừng đuổi em đi được không?”
“Cô đi theo tôi lâu như vậy, cô cũng hiểu tôi rồi đấy, tôi không thích phiền phức và người gây phiền phức.” Triệu Mịch Thanh nói xong thì ném ra mấy chữ: “Cô mau ra ngoài đi.”
“Anh Thanh...” Trong lòng Phó Tuyết Thảo rất không cam tâm, tối qua đã không thành công còn mất cả việc, cô bỗng cảm thấy, chắc chắn là Cố Thời đang tính kế cô.
Nhìn thái độ thờ ơ của anh, cô cắn răng, định quay về cầu xin mẹ Triệu tiếp. Cô nhất định không thể rời khỏi Long Đằng, bằng không cô càng không có cơ hội hơn. Lúc cô định xoay người rời đi thì anh bỗng lên tiếng gọi cô lại.
“Đợi đã.” Anh nhìn cô với ánh mắt lạnh lẽo, rồi lạnh nhạt nói: “Cô có thể không cần rời đi, nhưng sau này đừng quay về tổng bộ nữa, cô ở lại chi nhánh, làm từ cơ sở lên đi.”
Không phải Triệu Mịch Thanh mềm lòng cho cô ta ở lại, mà vì anh biết cô sẽ không từ bỏ, sẽ nghĩ cách dằn vặt mẹ anh, nhà họ Phó cũng sẽ nghĩ cách tìm tới cửa, anh muốn nhàn rỗi đến mức đi đối phó mấy chuyện này đâu.
Phó Tuyết Thảo nghe thấy nửa câu đầu của anh thì mắt sáng lên, nhưng càng nghe sắc mặt cô lại càng kém, không hài lòng nói: “Cơ sở ư? Cho dù em làm sai, nhưng năng lực làm việc của em vẫn còn đó, anh bảo em làm từ cơ sở lên, rồi người khác nhìn em thế nào đây?”
Không thể tiếp tục làm trợ lý cho anh thì thôi đi, còn phải nhìn sắc mặt với mấy cấp trên ở cơ sở, sao cô có thể cấp nhận được chứ?
“Cô có thể chọn không làm.” Anh đã dùng hết tính kiên nhẫn rồi, khuôn mặt hiện rõ sự không vui.
Phó Tuyết Thảo mím môi, trong lòng không cam tâm nhưng hết cách rồi, nếu muốn ở lại, cô chỉ thể nghe lời anh: “Em làm là được chứ gì.”
Thật ra trong lòng cô vẫn còn dự định khác, cho dù cô không về được Tấn Thành, cô cũng không thể không làm gì ở đây được.
Chỉ cần giữ chặt mẹ Triệu, cô còn sợ không thể bước vào cửa lớn nhà họ Triệu ư?
Anh không hề liếc nhìn cô: “Cô ra ngoài đi.”