Anh hít thở trầm khàn, nắm chặt cổ tay cô, đôi mắt đen như mực khóa chặt khuôn mặt cô, trầm giọng nói ra từng câu từng chữ: “Chẳng phải cô muốn biết thái độ của tôi ư? Vậy để tôi nói cho cô biết, nếu đứa bé là con tôi... tôi chắc chắn không cho phép cô dính líu đến bất kỳ người đàn ông nào khác.”
“...”
Trong lòng Lương Hạnh chấn động, mắt trợn tròn ngay, sau khi sửng sốt mấy giây, cô mới định hình lại lời anh vừa nói.
Anh không yêu cô, còn vì đứa bé, mà không muốn cho cô tự do.
Tim Lương Hạnh bỗng lạnh đến thấu xương, nhìn anh với ánh mắt như nhìn người xa lạ.
Sao anh có thể ích kỷ thế chứ? Ba năm qua, cô đã làm gì có lỗi với anh?
Cô bị chấn động đến mức hơi choáng váng đầu óc, một lúc sau, cô mới bình tĩnh lại, nở nụ cười trào phúng với anh, giọng nói cũng hơi khàn đi: “Triệu Mịch Thanh... anh đang ép tôi phá thai đấy à?”
Thấy mặt anh biến sắc, cô hoàn toàn bật cười, một nụ cười suồng sã, thậm chí còn cười đến mức vành mắt hơi chua xót, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng để tôi nhìn thấy anh nữa, nếu không tôi chắc chắn sẽ không chúng lại đâu.”
Đã không còn quan tâm chuyện thừa nhận thân phận đứa trẻ, lúc này Lương Hạnh cười đến rạng rỡ, nhưng trong lòng lại rất đau, rất thất vọng.
Cô tưởng rằng, cho dù không yêu thì lúc chia tay, hai bên cũng có thể chúc phúc cho nhau. Ha...
Cô gỡ tay anh ra, cảm thấy nực cười đến mức nhắm mắt lại, vẻ mặt bỗng trở nên chán chường, không muốn nói thêm câu nào nữa, cô bỏ đi không thèm ngoảnh đầu lại.
Triệu Mịch Thanh đứng sau lưng cô, tim bóp chặt, định vươn tay ra giữ cô lại theo bản năng, nhưng chỉ nắm được góc áo, muốn gọi cô lại, nhưng sự kiềm chế và ẩn nhẫn mà anh nuôi dưỡng quanh năm đã không cho phép anh đi bước này.
Anh vốn không muốn tới công ty, nên đứng đó một lát rồi rời đi.
Buổi tối, Lương Hạnh tan làm trở về nhà.
“Mẹ ơi, con về rồi.”
Mẹ Lương nghe thấy tiếng động thì thò đầu ra khỏi phòng bếp, cười nói: “Con đi rửa tay đi rồi ăn cơm.”
Lương Hạnh xoa mi tâm, rồi đặt túi xách xuống, không còn sức lực đáp: “Mẹ, con không đói, mẹ ăn một mình đi, con đi tắm đây.”
Mẹ Lương nghe vậy thì sắc mặt khẽ thay đổi, tắt bếp đi ra ngoài nhìn cô: “Hạnh, con bị gì thế? Sao sắc mặt con lại kém như vậy?”
Mẹ Lương thấy sắc mặt tái nhợt, ánh mắt cũng mệt mỏi của cô thì hơi lo lắng: “Có phải con thấy không khỏe trong người không? Là em bé trong bụng quậy con à?”
Mũi Lương Hạnh chua xót, vội xoay mặt đi để bà không nhìn thấy, cố gắng bình tĩnh nói: “Con không sao, chỉ là hôm nay con làm việc nhiều quá nên mệt, không muốn ăn thôi. Con định đi tắm rồi nghỉ ngơi luôn, mẹ đi ăn đi ạ.”
Mẹ Lương nhíu mày: “Vậy sao được? Con có mệt thế nào cũng phải ăn cơm, giờ sức khỏe con không chịu được giày vò như thế đâu, ngoan nghe lời mẹ, đi tắm trước rồi mẹ đợi con ra cùng ăn luôn.”
“Mẹ ơi...” Vành mắt Lương Hạnh nóng hổi, trong lòng không nhịn được nữa, ôm chầm lấy bà lặng lẽ nức nở, mặc dù không phát ra tiếng nhưng ai nghe thấy cũng cảm thấy cô vô cùng tủi thân.
Mẹ Lương bị dọa sợ, vội truy hỏi: “Sao thế con? Có phải có người bắt nạt con không? Hạnh, con nói mẹ nghe xem, có phải trong công ty có người bắt nạt con đúng không?”
Bà hiểu rõ con gái bà nhất, bình thường con bé mạnh mẽ như một người đàn ông, có chịu oan ức tới đâu cũng không than một tiếng khi đứng trước mặt bà.
Lương Hạnh không nói gì, chỉ muốn lặng lẽ phát tiết.
Từ lúc ba xảy ra chuyện, đến vụ ly hôn, rồi tới ngày hôm nay, trong lòng cô đã kiềm nén rất lâu rồi, nếu không có mẹ cô và hai đứa con trong bụng, cô thật sự không biết mình có thể chống đỡ bao lâu nữa, mà Triệu Mịch Thanh chính là dây cung chống đỡ mọi thứ trong lòng cô, cô ra sức duy trì lòng tự tôn cuối cùng của mình, khi đứng trước mặt anh, cho dù hai người đã ly hôn, cô cũng không muốn để anh nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.
Nhưng hôm nay, cuối cùng dây cung đó cũng bị đứt.
Lương Hạnh cảm thấy mọi sức lực của mình đều bị rút cạn trong giây phút đó.
“Hạnh?” Mẹ Lương ôm cô, khẽ gọi một tiếng, nhưng trong tim lại vô cùng lo lắng.
Một lúc sau, Lương Hạnh mới từ trong lòng bà ngẩng đầu lên, cô lau nước mắt, vẫn ra vẻ không sao cả, nói: “Không có ai bắt nạt con hết, con chỉ mệt quá thôi, con đi tắm trước đây, lát nữa sẽ con ra ăn cơm cùng mẹ.”
“Hạnh... con thật sự không sao chứ?” Mẹ Lương lo lắng nhưng không dám hỏi nhiều.
“Không sao ạ, mẹ mau đi dọn đi.” Cô thu lại cảm xúc, rồi xoay người về phòng ngủ.