Hắn kéo mạnh, không ngờ Yến Tử Tu không có chống cự, trực tiếp ngã xuống giường.
Cảnh Thiệu Từ lạnh lùng nheo mắt, châm chọc nói:
"Xem ra cậu rất sẳn lòng."
Yến Tử Tu bình tĩnh nhìn anh ta, nói.
"Không phải tôi muốn, mà là anh thực sự không thể."
Hắn xem tướng chưa bao giờ sai, cho dù sai, Cảnh Thiệu Từ cũng đánh không lại hắn.
Có một số lời nói, người nói ngữ khí càng bình tĩnh, ngược lại càng làm cho người nghe nổi giận.
Cảnh Thiệu Từ cười lạnh một tiếng, buông cổ tay hắn ra, đem vạt áo trước của Yến Tử Tu xé mở ra.
Sau một tiếng "Xoẹt" giòn vang, Yến Tử Tu thực sự giật mình, giây tiếp theo, hắn trực tiếp tóm lấy cổ đối phương, ấn mạnh hắn xuống giường.
"Đây là áo sơ mi lần trước anh mua!"
"Cậu.." Cảnh Thiệu Từ dừng một chút, mày lập tức nhăn lại.
"Cậu để ý như vậy sao."
Yến Tử Tu ngực không ngừng phập phồng, cắn răng nói:
"Tại sao tôi không để ý?"
Chiếc áo này là lần trước trời mưa, Cảnh Thiệu Từ bảo người đưa đến khách sạn, nó tốn của hắn tổng cộng 36000 nhân dân tệ, nằm mơ hắn đều không quên được tiền này tiêu có bao nhiêu oan uổng.
Cảnh Thiệu Từ nhìn hắn tức giận như vậy, nửa giận trong lồng ngực biến mất một cách khó hiểu.
Hắn im lặng một lúc, rồi nói:
"Tôi sẽ đưa cậu cái áo khác."
Yến Tử Tu định nói gì đó, bên ngoài chuông cửa đột nhiên vang lên.
Lê Phong Trí đang nghe lén giật mình hoảng sợ, vội vàng khom lưng từ trước cửa phòng ngủ đi ra trước cửa ra vào.
"Các cậu đưa Cảnh tiên sinh tới bệnh viện rồi sao?"
Trần Khải cùng trợ lí của hắn đứng trước cửa hỏi.
Lê Phong Trí lúc này mới nhớ tới, Trần Khải là nghệ sĩ của công ty điện ảnh thuộc tổng bộ Vân Thăng, khó trách sẽ chủ động quan tâm tình huống của Cảnh Thiệu Từ.
"Cái kia.."
Hắn nhớ tới vừa rồi lén nghe động tĩnh trước cửa phòng ngủ, xấu hổ sờ sờ cổ nói:
"Cảnh tiên sinh, hắn, hắn không có việc gì."
Không chỉ không có việc gì, hai người bọn họ còn tiến hành giao lưu sâu về một số chức năng nào đó của Cảnh Thiệu Từ.
"Không có việc gì?"
Trần Khải có chút khó hiểu nói.
Lúc này cửa phòng ngủ bên trong mở ra.
Lê Phong Trí nghe được động tĩnh quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Cảnh Thiệu Từ đã đi tới, liền đối với Trần Khải lễ phép cười cười sau đó thức thời rời đi.
Chiếc áo sơ mi của Yến Tử Tu bị xé hỏng rồi, ba nút thắt trên đó không biết đi đâu.
Lúc này hắn ngồi ở mép giường, cổ áo cứ như vậy mở ra, không chỉ lộ ra lồng ngực trắng nõn, còn có thể ẩn ẩn nhìn thấy đường nét cơ bắp rõ ràng bên dưới.
Động tác sửa sang lại cổ tay áo, phối hợp vái mái tóc xanh xám hơi rối, đặc biệt giống cảnh tra nam sau khi xong việc vội vàng mặc quần áo chuẩn bị chạy lấy người. Nếu biểu tình không đứng đắn như vậy, liền càng hoàn mỹ.
Sau khi Trần Khải rời đi, Cảnh Thiệu Từ nhìn đến Yến Tử Tu bị mình làm thành như vậy, mở miệng nói.
"Xe tôi đậu ở bãi đỗ xe ngầm"
Yến Tử Tu vốn định cự tuyệt, nhưng nhìn bộ dáng mình quần áo lôi thôi xộc xệch, quả thật không nên đi ra ngoài, chỉ có thể lãnh đạm nói.
"Đa tạ."
Ba người đi thang máy xuống tầng hai, tài xế lập tức lái xe chạy tới.
||||| Truyện đề cử: Sắc Tình Khó Cưỡng |||||
Dọc đường di, Lê Phong Trí không ngừng nhìn lén tình hình hai người từ kính chiếu hậu, nhưng phu phu hai người một trái một phải ngồi, không chỉ ranh giới rõ ràng, biểu tình một người so với một người càng lạnh lùng.
Sau khi đến nơi, vừa xuống xe bước vào khách sạn, Cố Chi Xuyên đang đợi ở sảnh lập tức đứng dậy đi tới.
Mới vừa đi đến phụ cận, Tấn Tê liền đột nhiên phát ra một tiếng kinh hô.
"Cố Cố, ngươi mau nhìn quần áo đại nhân."
Cố Chi Xuyên thấy thế, có chút quan tâm hỏi.
"Yến tiên sinh, có phải hay không đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có.."
Yến Tử Tu còn chưa nói xong, Cảnh Thiệu Từ đã trực tiếp ngắt lới hắn.
"Anh nhưng thực ra rất quan tâm đến cậu ta."